Sau đó, khuôn mặt nhởn nhơ nói với vẻ chắc chắn vô cùng: “Thật đấy, tôi muốn chơi trò này lâu rồi, nhưng mà không ai chơi cùng, hôm nay vừa hay có dịp.”
Tôi không nói gì, sau khi chuẩn bị xong, tàu lượn siêu tốc lập tức khởi động, vài phút ngắn ngủi, rất kích thích, nhờ tiếng thét chói tai mà giải tỏa mọi cảm xúc trong lòng.
Khi xuống dưới, Trần Minh Nhật ghé vào thùng rác nôn khan một hồi.
Một lúc lâu sau cậu ta mới đỡ dần.
Sau đấy kéo tôi nói: “Tôi muốn ăn kem với kẹo hồ lô.”
Tôi gật đầu đồng ý, dừng một lát, tôi nhìn về phía cậu ta rồi nói: “Nhưng mà cậu phải giúp tôi một việc!”
Cậu ta càm ràm: “Nói đùa chứ, chị đúng là biết lợi dụng mọi lúc mà, bảo chị mời tôi ăn chút đồ thôi mà còn phải chiếm lời từ tôi nữa.” Tuy ngoài miệng oán giận, nhưng cậu ta vẫn nhìn về phía tôi nói: “Chuyện gì?”
“Cậu tìm mấy người bạn, tối nay tới công trường Tinh Diệu của tập đoàn Lục Thị đi, kiến trúc ở đó có vẻ không đủ tiêu chuẩn đâu.
Trong điều kiện không làm tổn thương tới ai, làm lớn chuyện này lên một chút.”
Cậu ta hơi nhíu mày nhìn tôi, chắc hẳn có nghi hoặc, nhưng cậu ta lại không hỏi gì, lập tức thoải mái đồng ý.
Tôi nói cảm ơn, ghi chặt sự cảm kích trong lòng.
Chơi một vòng, trời đã hơi tối.
Chúng tôi bắt xe rồi lập tức trở về khu chung cư Vân Đồng.
Vừa vào khu chung cư đã thấy chiếc xe Bentley dừng trước cổng cực kỳ bắt mắt, người đàn ông đứng cạnh xe đổi sang một bộ đồ thường ngày thoải mái, nhưng vẫn là màu đen.
“Người yêu cũ lại tới rồi kìa.” Trần Minh Nhật mở miệng, lắm lời nói: “Đàn ông thật đúng là thích thương nhớ thứ mình không có được.”
Tôi ghé mắt nhìn cậu ta: “Cậu không phải đàn ông à?”
Cậu ta nghẹn họng, giơ tay sờ mũi nói: “Tôi không giống họ, tôi cực kỳ trung thành.”
“Chó cũng cực kỳ trung thành.” Người lên tiếng không phải tôi mà là Thẩm Hữu Thịnh bước vào từ cổng khu chung cư.
Trần Minh Nhật nhìn anh ta, ghét bỏ nói: “Chưa từng thấy bác sĩ nào lo chuyện bao đồng như vậy bao giờ.”
Thẩm Hữu Thịnh nhìn cậu ta nói: “Hiện giờ cậu nên ở bệnh viện mới phải.”
Cứ tưởng Trần Minh Nhật sẽ cố chấp giải thích, ai ngờ cậu ta lại ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vậy đi thôi, nhân tiện đi nhờ xe anh luôn.”
Thẩm Hữu Thịnh ừ một tiếng, đánh mắt nhìn Cố Gia Huy đang lạnh như băng dựa vào xe, nói một câu: “Đi trước đây.”
Nhìn hai người ra khỏi cổng khu chung cư, tôi cứ cảm thấy kỳ lạ, Trần Minh Nhật nghe lời như vậy từ khi nào thế? Hơn nữa Thẩm Hữu Thịnh đang yên đang lành tới đây làm gì? Chặn người à?
Không nghĩ ra, tôi cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bên cạnh xe Cố Gia Huy có một đống tàn thuốc lá, có vẻ tới đã lâu.
Tôi không nhìn anh, cũng không cảm thấy hiện giờ mình và anh có gì để nói.
Tôi dứt khoát đi thẳng lên lầu.
“Đường Hoài An!” Anh lên tiếng, giọng trầm khàn.
Tôi mím môi, cuối cùng vẫn dừng bước chân.
Nhìn về phía anh, tôi mở miệng: “Tổng giám đốc Cố có việc gì sao?”
Đầu ngón tay anh dập tắt nửa mẩu thuốc lá, đôi mắt người đàn ông đen láy thâm trầm: “Muốn gì?”
Tôi bị câu hỏi của anh làm cho sững sờ.
Chần chờ một lát, tôi bật cười, hỏi lại anh: “Tổng giám đốc Cố cảm thấy tôi muốn gì?”
Một tay anh đút túi, dựa vào cửa sổ xe, dáng vẻ ưu nhã kiêu ngạo, nhưng lời nói ra lại khiến người khác cực kỳ đau lòng: “Tuy Như Mai không phải con gái ruột nhà họ Lục, nhưng cô ấy đã gả cho tôi thì chính là vợ của Cố Gia Huy tôi, tôi có trách nhiệm bảo vệ cô ấy.
Chuyện giữa chúng ta đã qua rồi, cô đừng vì tâm tư riêng của mình mà cố ý nhằm vào cô ấy.”
….