Anh ta nhíu chặt mày: “Đường Hoài An, đây mới là nhà em.
”
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn anh ta rồi nói: “Tôi không biết anh định nghĩa thế nào về nhà, nhưng với tôi, nhà là bến đỗ của tôi, là nơi tôi thuộc về, là nơi tôi yêu thương bận lòng, nhưng nơi này rõ ràng không phải.
”
Anh ta hơi bất lực, muốn nói gì đó với tôi, nhưng bỗng chốc không biết nên nói gì, chỉ im lặng một lát rồi nói đưa tôi về.
Tôi từ chối.
Rời khỏi nhà họ Lục, tôi không về khu chung cư Vân Đồng mà tới khu vui chơi.
Khi gọi điện thoại cho Trần Minh Nhật, hình như cậu ta vừa mới tỉnh ngủ, lúc nghe điện thoại giọng vẫn còn ngái ngủ: “Sao thế? Cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc vòng quay đang chầm chậm xoay tròn, mở miệng nói: “Ra ngoài chơi không?”
Cậu ta rõ ràng bất ngờ: “Chơi? Chơi gì?”
“Tôi ở khu vui chơi Tây Lâm.
” Tôi báo thẳng địa chỉ, suy nghĩ xem nên ngồi vòng quay hay đi tàu lượn siêu tốc.
“Má ạ, này Đường Hoài An, chín bỏ làm mười cũng sắp ba mươi rồi đấy? Tới khu vui chơi, tuổi thơ chị thiếu tình thương à?” Trần Minh Nhật càm ràm trong điện thoại.
Không muốn nhiều lời với cậu ta, tôi chỉ nói một câu với điện thoại: “Không tới thì cúp đây.
”
Không có bạn bè thật sự là một chuyện rất khó chịu, những khi buồn bực muốn tìm một người đi dạo cũng không có.
Tôi mua vé, ngồi vòng quay, vòng quay cao lên, thành phố phồn hoa dần rộng mở, sao tôi lại không có cảm xúc gì nhỉ?
Có đứa bé nguyện ý nhìn ba mình quang minh chính đại bảo vệ người khác, huống hồ người ba này còn xa cách hơi hai mươi năm, ông ấy không thiên vị và có tình cảm đặc biệt với tôi, ngược lại còn một mực cho là tôi sai, nói không thất vọng không khó chịu là giả.
Khi vòng quay hạ xuống, Trần Minh Nhật mặc áo khoác gió đứng mua vé ở quầy, vẻ mặt bất cần: “Gọi một người bệnh ra với chị, chị không cảm thấy nên bồi thường cho tôi chút gì đó sao?”
Nhìn tay cậu ta vẫn đang quấn vải, tôi gật đầu: “Ăn kem hay kẹo hồ lô?”
Cậu ta nguýt mắt: “Chị cảm thấy tôi không mua nổi kem và kẹo hồ lô chắc? Sỉ nhục tôi đấy à?”
Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cậu ta, nghĩ vết thương khá hơn rồi, tôi nhìn về phía cậu ra: “Vậy ngồi tàu lượn siêu tốc nhé?”
Cậu ta chửi một câu, nhìn tôi với vẻ mặt lên án: “Đường Hoài An, chị mở to mắt ra mà xem, tôi là một người bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.
Có thể chú ý tới sức khỏe thể xác và tinh thần của tôi chút không?”
Tôi gật đầu: “Người bệnh ngồi tàu lượn siêu tốc sẽ chết à?”
Cậu ta sững người, ngờ ngợ lắc đầu: “Chắc là không.
”
“Vậy đi thôi!” Tôi kéo cậu ta mua vé ở quầy, lên tàu lượn siêu tốc.
Cậu ta còn đang ồn ào, tôi nhìn về phía cậu ta: “Nếu thật sự không được thì cậu có thể ở dưới đợi tôi.
”
Cậu ta đột nhiên lắc đầu, cơ thể thành thật kéo ghế ngồi tươi cười nói: “Đừng, thật ra tôi rất thích chơi trò này, nhưng mà hơi trẻ con, đàn ông đàn ang lớn tướng rồi mà lại ngồi tàu lượn siêu tốc, chẳng ra làm sao…”
“Cậu ta không ngồi được, bảo cậu ta xuống đi.
” Tôi nhìn về phía nhân viên đứng bên cạnh rồi nói.
Trần Minh Nhật sửng sốt, nói với nhân viên công tác: “Tôi ngồi được, chắc chắn ngồi được.
”
….