Tạp Sát cặp mắt khẽ nhíu lại nhìn Lang Phong, đột nhiên truyền âm nói: "Sư huynh, kế hoạch bắt đầu!"
Ngay lúc này, Đại trưởng lão chậm rãi từ trên tường thành Phong Vũ Quan bay xuống, đi đến bên cạnh Tạp Sát. Hắn nhìn Lang Phong đang điên cuồng chém giết, nhíu mày nói:
- Đừng lo lắng, kẻ kia cứ giao cho ta. Hừ! Lại dám sát hại thảo nguyên dũng sĩ chúng ta như vậy!
Đại trưởng lão vốn đã quyết định đối phó với Lang Phong, sau khi tận mắt chứng kiến Lang Phong sát hại đồng bào của mình, trong lòng nổi lên sát ý.
Lúc này Lang Phong đột nhiên có một cảm giác bất an, quay đầu hướng nhìn về hường Đại trưởng lão.
- Giết người quá nhiều, nhất định sẽ phải xuống địa ngục!
Đại trưởng lão chậm rãi đi về hướng Lang Phong. Hắn dường như bước đi rất chậm, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt.
- Lão hòa thượng, ta không thích hiếp đáp người già cả!
Lang Phong lạnh lùng nói. Mặc dù hắn nhận ra hòa thượng này cũng là một cao thủ, nhưng vẫn không hề sợ hãi chút nào. Hắn không ra tay, không phải bởi vì đối phương này lợi hại, mà là bởi vì lão hòa thượng này là một lão đầu.
Đại trưởng lão mỉm cười nói:
- Nếu như có thể giết, ngươi cứ việc giết đi!
Đột nhiên, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, nói:
- Anh bạn trẻ, hãy cẩn thận đấy, tiếp của ta một chiêu!
Lang Phong vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn Đại trưởng lão.
- Ám —— Huyết —— Thủ —— Ấn!"
Mười ngón tay của Đại trưởng lão liên tiếp biến hóa, trong nháy mắt hiện lên một thủ ấn màu đen.
" Sất!" Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng. Thủ ấn màu đen đích lập tức bay về hướng Lang Phong.
Lang Phong cảm nhận được uy lực cường đại của thủ ấn màu đen này, không dám coi thường, lập tức giơ Trảm mã đao lên, sắc mặt nghiêm trọng khẽ quát lên:
- Tiệt Sát Đao Quyết thức thứ hai!
Sát khí trên người của Lang Phong đột nhiên tăng lên. Máu tươi chung quanh cũng bắt đầu bị hút về phía hắn, không gnừng xoay tròn chung quanh người, làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
- Huyết —— Thị —— Thiên —— Lý!
Máu tươi chung quanh đột nhiên bi hút về phía Trảm mã đao, cuối cùng tẩt cả đều bị hấp thu. Trảm mã đao sau khi hấp thu tiên huyết, bắt đầu phát ra hồng quang quỷ dị.
"Hưu!"
Một cỗ khí mang màu đỏ từ bên dưới chân Lang Phong tràn về phía Đại trưởng lão. Thủ ấn màu đen bay đến khu vực của khí mang, thoạt nhìn có vẻ như không hề va chạm vào nhau.
"Bồng!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu chu vi gần cả trăm thước. Kinh khủng!
"Phốc!" Lang Phong thổ ra một ngụm máu. Hắn chỉ vừa mới đạt đến Kim Đan tiền kỳ, thực lực so với Đại trưởng lão vẫn còn chênh lệch rất lớn. Mặc dù Đại trưởng lão chỉ dùng Ám Huyết Thủ Ấn thực lực tương đương với Thần chi cảnh, nhưng Lang Phong vẫn không thể nào chống lại được.
- Thúc thủ chịu trói đi!
Đại trưởng lão thản nhiên nói. Đối với một người thực lực quá chênh lệch, hắn không hề vội vã.
Lang Phong đột nhiên cười lạnh nhìn Đại trưởng lão, giắt Trảm mã đao vào sau lưng. Hắn ngẩng đầu hét lớn, một thanh đao đỏ rực xuất hiện trên đỉnh đầu.
- Pháp khí!
Đại trưởng lão đột nhiên hô lớn. Hắn hiểu rất rõ lực công kích của pháp khí và vũ khí bình thường chênh lệch đến như thế nào.
Lang Phong sắc mặt không hề có biểu tình, chỉ lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão. Đột nhiên hắn cầm lấy "Bích Huyết Đao", giơ lên cao khỏi đỉnh đầu, khẽ ngâm lên:
- Tiệt Sát Đao Quyết thức cuối cùng!
Mái tóc của Lang Phong đột nhiên bay lên, y phục trên người không gió mà lay động, một cỗ nhuệ khí ngập trời hướng về phía Đại trưởng lão. Lang Phong phảng phất giống như đang đợi thời cơ tốt nhất để ra tay, nhất kích tất sát.
Đại trưởng lão cả kinh, có cảm giác như không khí chung quanh đều đang uy hiếp. Một chiêu này chính là do Trương Tinh Phong sáng lập ra, chuyên dùng để cho những cao thủ đột phá Nhất phẩm cảnh giới sử dụng, uy lực tuyệt đối cực kỳ kinh khủng!
- Thánh —— Huyết —— Thủ —— Ấn!
Hai tay của Đại trưởng lão tựa như ảo ảnh, kết thành nhiều hình dạng khác nhau. Đột nhiên hắn giơ tay lên, nhưng trên tay lại không hề có vật gì. Đại trưởng lão trên mặt thoáng hiện lên vẻ thương hại.
"Sất!" Đại trưởng lão quát khẽ một tiếng.
Hai hắn tay vung lên, động tác giống như đang công kích, nhưng lại không hề nhìn thấy vật gì. Nếu như Trương Tinh Phong có mặt ở đây, hắn sẽ nhận ra đây chính là thủ ấn vô hình bên trong bảo tàng của Thiết Mộc Chân. Lực công kích cực kỳ kinh người!
- Khai —— Thiên —— Tích —— Địa!
Lang Phong cuối cùng đem tất cả khí thế chứa đựng phát ra một đao, một cỗ hào khí tráng sĩ một đi không trở lại.
"Bích Huyết Đao" đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh, như một tia chớp bay về hướng Đại trưởng lão.
Ngay khi "Bích Huyết Đao" công kích đến, đột nhiên thân đao rung lên, khí thế bắt đầu giảm đi. Lang Phong thân thể chấn động, lập tức ngã xuống trên mặt đất. "Bích Huyết Đao" và thủ ấn vô hình va chạm vào nhau.
"Oanh!"
Phảng phất như sét đánh, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu so với vừa rồi còn lớn hơn.
Lang Phong vô lực ngã xuống trên mặt đất, máu tươi lại phun ra. Một chiêu vừa rồi lực công kích đã vượt xa hơn lần đầu tiên rất nhiều, hơn nữa lại còn sử dụng "Bích Huyết Đao", nhưng vẫn không thể nào thắng được đối phương. Công lực của Lão hòa thượng không phải chỉ cao hơn mình một bậc.
Lang Phong đoán không sai. Đại trưởng lão đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, còn hắn chỉ mới đạt đến Kim Đan tiền kỳ, cách nhau đến ba bậc. Nhưng uy lực cường đại của nhân khí song tu hắn cũng không thể tưởng tượng được.
Đại trưởng lão lập tức ngồi xuống, bất chấp máu tươi trên khóe miệng chảy ra, bởi vì hắn bây giờ phải lập tức đem đao khí trong cơ thể bức ra ngoài. Khi "Bích Huyết Đao" công kích vào thủ ấn vô hình, một luồng đao khí quỷ dị bỗng nhiên truyền qua công kích vào người phát ra thủ ấn, khiến cho hắn cho cũng phải thụ thương.
Đao khí do nhân khí song tu sinh ra làm sao có thể đơn giản? Đại trưởng lão biết lúc này không phải là lúc chữa thương, bởi vì nhiệm vụ của hắn là phải hoàn toàn chế trụ Lang Phong.
"Phốc!"
Đại trưởng lão chỉ đành thổ ra một ngụm máu, đem đao khí bức ra ngoài. Tiêu hao tinh huyết đối với hắn thương tổn có lẽ còn lớn hơn so với đao khí, nhưng ít nhất bây giờ hắn vẫn còn có thể bảo trì lực công kích cường đại.
- Bảo vệ công chúa!
Đột nhiên một tiếng hô lớn vang lên, khiến cho Lang Phong đang liệu thương bừng tỉnh.
Lúc này Tạp Sát giống như mãnh hổ hạ sơn, xông về hướng Nhạc Nguyệt, không có một người nào là đối thủ của hắn. Tạp Sát không hề sử dụng vũ khí, sở trường của hắn chính là hai tay. Một quyền phát ra, vô số binh lính đang lao đến đều bị đánh bay lên, máu tươi bắn ra tại không trung.
- Không!
Lang Phong gầm lên, thân thể bỗng nhiên trong nháy mắt khôi phục lực lượng, dường như còn mạnh hơn lúc trước. Hắn cầm "Bích Huyết Đao" trên tay công về hướng Tạp Sát. Lúc này, Tạp Sát chỉ còn cách Nhạc Nguyệt mười thước.
Lang Phong đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão trước mặt, "Bích Huyết Đao" trong tay lại lóe lên ánh sáng màu xanh. Đại trưởng lão không hề lùi bước, chỉ bình tĩnh nhìn Lang Phong.
"Hưu!"
Lang Phong biết rất khó có thể đột phá qua Đại trưởng lão, liền trong nháy mắt đem "Bích Huyết Đao" làm ám khí phóng ra, dùng tâm thần khống chế gia tốc.
Đại trưởng lão trên người đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng. Lang Phong cũng không hề để ý, trực tiếp lao về hướng Tạp Sát.
"Phốc!"
Đại trưởng lão trong nháy mắt phát ra một chưởng đánh vào người Lang Phong. Do Bích Huyết Đao mất đi sự khống chế, uy lực giảm đi rất nhiều, vì vậy hắn chỉ dùng một chiêu đơn giản đã hỏa giải được công kích. Một chưởng này uy lực không lớn, nhưng Lang Phong trên thực tế đã thụ thương rất nặng, chỉ vì lo lắng cho Nhạc Nguyệt nên hắn mới có thể công kích được trong tình huống này.
Một chưởng hoàn toàn khiến cho thân thể Lang Phong không thể chịu đựng được, vô lực ngã xuống trên mặt đất.
- Sát!
Tạp Sát trong mắt sát khí bạo tăng. Chỉ cần giết chết công chúa, sẽ là một đả kích vô cùng lớn đối với sĩ khí. Đến lúc đó, chỉ cần tất cả Nguyên Mông dũng sĩ đánh thẳng vào, Minh quân chắc chắn sẽ thất bại.
- Ám —— Huyết —— Thủ —— Ấn!
Tạp Sát vừa ra tay đã sử dụng một chiêu mạnh nhất, hắn muốn trong một chiêu phải thành công.
Nhạc Nguyệt nhìn thủ ấn màu đen, trong lòng hoảng sợ, theo bản năng hét lên:
- Lang Phong đại ca, cứu muội!
Lang Phong ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy thủ ấn màu đen, trong lòng hoảng hốt, gầm lên:
- Không!
Lang Phong trong nháy mắt đột nhiên biến mất trên mặt đất, xuất hiện trước mặt Nhạc Nguyệt. Hắn cố gắng xuất ra một chưởng, nhưng thân thể lại giống như mũi tên đã hết lực. Một lần bộc phát vừa rồi đã khiến cho chân nguyên lực của hắn hoàn toàn cạn kiệt.
Nhạc Nguyệt kinh hỉ chứng kiến Lang Phong đại ca xuất hiện trước mặt mình. Nàng tin tưởng chỉ cần Lang Phong ở trước mặt, không một người nào có thể gây nguy hiểm đến nàng. Lang Phong là chỗ dựa vững chắc nhất của nàng.
"Bồng!"
Ám Huyết Thủ Ấn đánh vào người Lang Phong, ánh mắt Tạp Sát hiện lên vẻ tàn nhẫn.
- Không!
Nhạc Nguyệt hoảng sợ nhìn tất cả. Nàng muốn giúp Lang Phong, nhưng lại không có biện pháp nào. Nàng muốn thay Lang Phong nhận một chưởng này, nhưng nàng lại không thể đến kịp. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả diễn ra.
Tâm của nàng trầm xuống!
"Phanh!"
Đột nhiên thân thể Tạp Sát chấn động, bay ngược về sau hơn mười thước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Lang Phong ngã xuống trên mặt đất. Hắn đưa mắt nhìn Nhạc Nguyệt, trong mắt có ánh mắt, âu yếm nói:
- Không việc gì, đã có ta đây!
Nói xong liền ngất đi.
Khi một chưởng của Tạp Sát đánh vào vị trí đan điền của Lang Phong, Kim Đan bỗng nhiên nổ tung, chân nguyên lực kinh khủng trong nháy mắt phản lại trên trười Tạp Sát. Tạp Sát bị trọng thương, nhưng Lang Phong cũng vì vậy mà Kim Đan bị hủy.
Nhạc Nguyệt ngơ ngác, sợ hãi đưa tay lên mũi của Lang Phong. Đột nhiên nàng giống như như trút được một gánh nặng, ôn nhu vuốt lên khuôn mặt cương nghị của hắn.
Lang Phong trên mặt vẫn còn nụ cười thản nhiên.
- Huynh tại sao lại ngốc như vậy? Tại sao lai ngốc như vậy...... Muội còn chưa nói cho huynh biết, muội đã nghĩ thông suốt rồi. Người muội thích chính là huynh......
Nước mắt của Nhạc Nguyệt từng giọt rơi xuống.
"Hừ!" Tạp Sát bỗng nhiên đứng lên. Mặc dù bây giờ hắn bây giờ hắn đã bị thương rất nặng, nhưng hắn biết hắn không thể từ bỏ. Vì mục đích trăm năm của thảo nguyên, hắn không thể nào buông xuôi được.
Tạp Sát từng bước đi về phía Nhạc Nguyệt, hai tay bắt đầu kết thành thủ ấn màu đỏ. Đây cũng là một chiêu mạnh nhất mà hắn có thể sử dụng lúc này.
Không một người nào có thể ngăn cản hắn, tất cả những binh lính xông lên trong nháy mắt đều bị giết chết.
- Ha ha...... Ha ha ha ha......
Tạp Sát đột nhiên cười lớn. Hắn đã thấy được khuôn mặt hoảng sợ và phẫn nộ của Nhạc Nguyệt.
- Chết đi!
Tạp Sát đột nhiên hét lớn, Huyết Thủ Ấn trong tay lập tức bay về hướng Nhạc Nguyệt.
Nhạc Nguyệt đối mặt với một kích này, hầu như không có một chút năng lực để chống cự. Tốc độ của nàng quá chậm, căn bản là không kịp né tránh. Công lực của nàng quá yếu, căn bản là không thể ngăn cản. Tất cả binh lính đều không đến kịp, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Bọn họ đều hy vọng thời gian có thể ngừng lại, nhưng thời gian lại vẫn cứ trôi.
"Phanh!"
Tạp Sát ngẩn người. Tất cả mọi người đều ngẩn người!
- Trương đại ca!
Nhạc Nguyệt kinh hỉ kêu lên.
Trương Tinh Phong lập tức bắt lấy Lang Phong. Hỗn độn lực nhanh chóng vận chuyển một vòng bên trong cơ thể của Lang Phong.
"Vẫn còn bảo vệ được tánh mạnh, nhưng mà, nhưng mà công lực đã không còn nữa. Không còn nữa!" Trương Tinh Phong biết rõ, công lực bi phế đối với một vũ giả tuyệt đối là một đả kích lớn lao.
Huynh đệ duy nhất của mình, huynh đệ duy nhất, bây giờ lại bị phế võ công. Bị phế võ công!
Trương Tinh Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tạp Sát, lại nhìn sang những binh lính của Nguyên Mông, ánh mắt của hắn trở nên đỏ rực.
- Các ngươi đều phải chết!