Kinh thành, hoàng cung. Gia Ninh đế bệnh liệt giường kể từ khi biết tin Thái tử Hàn Diệp tử trận ở Tây Bắc.
Hữu tướng Ngụy Gián được thăng thành Tả tướng, buổi thượng triều do ông chủ trì cũng miễn cưỡng duy trì, chỉ khi có sự vụ quan trọng mới đến xin chỉ thị của Gia Ninh đế, đóng dấu Ngọc tỷ.
Sau nửa năm tịnh dưỡng, bệnh tình của Gia Ninh đế đã khá hơn, cơ thể cũng dần hồi phục. Chỉ là đề phòng lỡ như, Viện chính Thái y viện vẫn ở trong cung, đợi lệnh mọi lúc.
Ngày hôm nay, Gia Ninh đế đang nghỉ ngơi trong điện Càn Nguyên, vừa mới dùng thuốc do thái y kê đơn, thì nghe tổng quản nội cung Triệu Phúc đến báo, ám vệ phái tới Tây Bắc tìm Thái tử truyền tin về: tìm kiếm nửa năm ở Tây Bắc cũng không phát hiện tung tích của Thái tử. Ngoài ra, còn báo cáo động thái của Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên ở Tây Bắc.
Nghe được tin này, đế vương ngồi trên cao trầm mặc hồi lâu, nửa năm qua, ông và Đế Tử Nguyên không muốn tin Thái tử của mình — Hàn Diệp cứ thế mà chết đi, nhưng trong tuyệt cảnh như vậy, người có thể còn sống gần như không có khả năng.
Kỳ thật trong lòng mỗi người đã có đáp án, nhưng cả Gia Ninh đế và Đế Tử Nguyên đều không thể khiến bản thân chấp nhận sự thật này. Vì vậy, Gia Ninh đế từ chối phát tang cho Thái tử, tuyên bố với bên ngoài, Thái tử oanh liệt bảo vệ quốc thổ, dù sống hay chết phải tìm được người trước! Ý của Thiên tử chính là sống phải thấy người, chết phải thấy xác, trước khi xác định không tìm thấy thì không ai được phép nhắc đến tang lễ cho Thái tử. Đế Tử Nguyên từ chối về kinh, vẫn đang tìm người ở Tây Bắc. Dù trên triều hay dân chúng đều bàn tán rất nhiều về chuyện này, nhưng dưới sự trấn áp của đế vương, không một ai dám vuốt râu cọp. Hơn nữa, thái độ của Đế gia đối với việc này cũng khó đoán. Dù Đế Tử Nguyên chưa về kinh, nhưng nàng sớm đã chỉ thị phủ Tĩnh An Hầu trong kinh tỏ rõ thái độ của mình. Phủ Tĩnh An Hầu có Lạc Minh Tây và Uyển Cầm trấn giữ vẫn vững như Thái Sơn.
Do đó, hiếm khi thấy: thần tử của phe cánh Đế gia luôn chèn ép Gia Ninh đế trên triều lại bày tỏ thái độ ủng hộ với quyết định không phát tang cho Thái tử. Trước tình hình đó, ai nấy đều im lặng về cái chết của Thái tử Hàn Diệp. Tuy nhiên, đây không phải là giải pháp lâu dài. Nếu tìm kiếm Thái tử sau một năm không có kết quả, thì dù không tìm được cũng phải phát tang cho Thái tử.
Gia Ninh đế là người sát phạt quyết đoán, cao ngạo tự phụ, chưa từng cúi đầu, càng chưa từng thua triệt để trong chuyện gì. Ông không bao giờ ngờ được lần đầu tiên trong đời lại thua triệt để vào tay đích tử mà ông coi trọng nhất, người kế thừa Đại Tĩnh tương lai mà ông đã dày công bồi dưỡng. Còn trả giá bằng mạng sống, dùng một cách bi thảm như vậy, giống như sự trả thù quyết liệt!
Nhưng chắc chắn, Thái tử Hàn Diệp là đứa con mà ông đã nuôi dạy thành công nhất và đáng tự hào nhất. Dù nghĩ đến điều này đồng thời sẽ khiến ông càng thêm thương tiếc, oán giận và không cam lòng. Đó là đứa con mà ông yêu thương nhất, nhưng đứa trẻ này lại dùng cách như vậy báo đáp ông …
Một lúc sau, Triệu Phúc mới nghe thấy giọng nói khàn khàn và trầm thấp của đế vương từ trên cao “Để bọn họ tiếp tục tìm … còn nữa, để mắt tới Tĩnh An Hầu, có khác thường gì phải lập tức bẩm báo.” nói xong câu này thì đế vương trên ngự tọa ho khan kéo dài một hồi không giảm bớt, tình trạng vốn đã tốt hơn lại có vẻ bắt đầu chuyển biến nặng đi.Thấy vậy, Triệu Phúc cũng chưa kịp đáp lại lệnh của đế vương, vội vàng tiến lên vuốt lưng thuận khí cho Gia Ninh đế, nói “Bệ hạ, nô tài đi triệu thái y tới!”
chỉ nghe thấy giọng nói già nua mệt mỏi nhưng vẫn uy nghiêm của Gia Ninh đế “Ngươi đi truyền lệnh của trẫm trước, rồi triệu Viện chính Thái y viện tới.”
“Vâng, Bệ hạ.” nghe vậy, Triệu Phúc không dám nhiều lời, vâng dạ nhận lệnh lui ra ngoài.
Trong Vô Ưu cốc dưới đáy vực núi Vân Cảnh ở Tây Bắc. Mười ngày trước, Đế Tẫn Ngôn được Đế Tử Nguyên cho phép vào Vô Ưu cốc để chăm sóc cho Hàn Diệp nhưng tới nay người vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Đế Tử Nguyên bồn chồn lo sợ, nhất định muốn đích thân trông chừng Hàn Diệp, lúc này không ai còn cách nào khác, chỉ đành mặc nàng.
Dù Đế Tử Nguyên tịnh dưỡng mười ngày, nhưng trong khoảng thời gian này nàng kiên quyết không rời Vô Ưu cốc, nên chuyện nàng tịnh dưỡng cũng chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp với mọi người. Thuốc do Tịnh Thiện kê với vài lời căn dặn của ông, nàng chỉ có thể làm một ít, quả thật không thể làm hết. Suy cho cùng lúc này sống chết của Hàn Diệp khó đoán, ai cũng biết đây là thỏa hiệp lớn nhất của nàng, không thể miễn cưỡng được nữa.
Vì vậy, Tịnh Thiện yêu cầu an tâm tịnh dưỡng, bớt lo lắng bớt suy nghĩ, nàng gần như không thể làm được. May là Tịnh Thiện cũng biết điều này, vì vậy ông kê một số loại thuốc an thần phù hợp với loại thuốc điều dưỡng, như vậy khoảng thời gian này, trong một ngày Đế Tử Nguyên ngủ mê man hết nửa ngày. Đây cũng là vì muốn nàng nghỉ ngơi đầu óc, nếu nàng tỉnh lại thì càng suy nghĩ nhiều, càng buồn phiền nhiều, tổn hại tinh thần, tổn hại thân thể, lúc này với nàng mà nói có vẻ càng không tốt, có hại không có lợi, điều dưỡng còn không bằng không điều dưỡng, nhưng cho dù là vậy, nàng tỉnh lại sau khi ngủ mê man nửa ngày, đều cố gắng chống đỡ bản thân đến xem tình hình của Hàn Diệp.
Lúc này đã qua mười ngày, Hàn Diệp vẫn không tỉnh lại, Đế Tử Nguyên cũng không còn kiên nhẫn nữa. Vì Hàn Diệp không còn nhiều thời gian, kỳ hạn nửa tháng mà Tịnh Thiện nói chỉ còn năm ngày, nhưng Hàn Diệp không có dấu hiệu tỉnh lại. Cuối cùng vào ngày thứ mười, Đế Tử Nguyên yêu cầu Tịnh Thiện đạo trưởng đừng cho nàng uống thuốc an thần nữa, vì nàng muốn tự mình trông chừng Hàn Diệp, nghĩ cách đánh thức hắn.
Tốt xấu gì Đế Tử Nguyên cũng miễn cưỡng tịnh dưỡng được mười ngày, tuy chưa hoàn toàn bình phục nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với bộ dạng suy sụp mười ngày trước, dù sao thì Tịnh Thiện đạo trưởng là cao thủ y thuật trên Vân Hạ, các đại phu bình thường không thể sánh với ông, có ông ra tay cứu chữa thì hiệu quả càng cao. Xem xét tình hình hiện tại của Hàn Diệp, Tịnh Thiện cũng không miễn cưỡng nàng nữa, mọi người cũng không nói gì thêm, ngầm đồng ý với nàng. Vì họ cũng mong Hàn Diệp có thể tỉnh lại.
Mấy ngày nay, Đế Tử Nguyên cố gắng nhớ lại từng chút chuyện xưa cùng với Hàn Diệp mà nàng cố tình quên đi để báo thù, tận sức kể một cách sống động nhất, hi vọng có thể đánh động được người đang ngủ say không muốn tỉnh lại. Thật tiếc, những lời này dường như không có hiệu quả cho lắm.
Khi chỉ còn ba ngày, Đế Tử Nguyên có chút buồn lòng nản chí, nhưng nàng vẫn ở bên cạnh giường của Hàn Diệp không muốn rời nửa bước. Cát Lợi và Đế Tẫn Ngôn, một người canh chừng bên ngoài, một người canh chừng bên trong, ai cũng suy sụp tinh thần, trầm mặc không nói.
Một ngày nữa sắp lặng lẽ trôi qua, lúc này hoàng hôn dần buông, tà dương từ ngoài sân tràn vào phòng, ánh sáng đỏ cam hắt lên người Hàn Diệp, tuy gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt tiều tụy, cực kỳ suy yếu, dường như tạo ra ảo giác người trên giường hồng hào khỏe mạnh, như thể người đó thật sự chỉ đang mệt và ngủ thiếp đi, mạng của hắn vẫn sinh động và tràn đầy hy vọng. Đế Tử Nguyên sững sờ nhìn cảnh này, nhìn đến ngây dại, nàng như bị mê hoặc vươn tay chạm vào gương mặt bị nắng chiều soi rọi của Hàn Diệp. Đây là dáng vẻ Hàn Diệp mà nàng ước mong mấy ngày nay — một Hàn Diệp khỏe mạnh, không bệnh không đau!
Nhưng rốt cuộc đó chỉ là một ảo ảnh đẹp đẽ …
Cát Lợi bưng chậu nước bước vào, thấy hành động của Đế Tử Nguyên cũng không mấy ngạc nhiên, những ngày qua đã sớm quen rồi, với tình ý của Tĩnh An Hầu với Thái tử Điện hạ, chút tiếp xúc này thì có là gì, thế nên Cát Lợi không chú ý đến sự khác thường của Đế Tử Nguyên. Cho đến khi đi tới bên giường của Hàn Diệp, gọi Đế Tử Nguyên ba bốn lần mới đợi được Tĩnh An Hầu quân phản ứng lại, mới nhận ra Tĩnh An Hầu quân khác thường. Cát Lợi định bắt đầu lau người bôi thuốc cho Hàn Diệp như thường lệ, hắn vốn là nội thị Đông cung, còn là nội thị thân cận chăm sóc Hàn Diệp từ nhỏ, nên những việc này đều do hắn làm. Chỉ là hôm nay, khi hắn định bắt đầu lau người cho Hàn Diệp, mời Tĩnh An Hầu quân tránh mặt, Tĩnh An Hầu quân lại đẩy hắn ra.
“Cát Lợi, để đó đi! Để ta làm, ngươi lui ra trước đi.” Đế Tử Nguyên chỉ nhẹ giọng căn dặn một câu rồi không quan tâm Cát Lợi nữa.
Nàng có địa vị cao, uy danh lẫy lừng. Tuy chỉ là một câu nhẹ nhàng, nhưng lại có uy thế không thể ngăn cản, dù Cát Lợi kinh ngạc nhưng cũng không dám nói thêm gì, cung kính lui ra ngoài.
Cát Lợi ngạc nhiên cũng không phải không có nguyên do, dù nói thế nào đi nữa thì Tĩnh An Hầu quân vẫn là nữ tử chưa xuất giá, tuy tình cảm giữa nàng và Thái tử Điện hạ không bình thường, nhưng suy cho cùng nam nữ khác biệt, ngày thường lau người bôi thuốc cho Thái tử Điện hạ đều do Cát Lợi hầu hạ, Tĩnh An Hầu quân cũng sẽ tránh đi một lúc. Chưa từng bảo hắn ra ngoài như hôm này, Tĩnh An Hầu quân còn nói sẽ tự mình làm.
Đợi Cát Lợi ra ngoài, Đế Tử Nguyên đứng dậy cầm khăn nhúng vào chậu nước, vắt khô rồi bước đến bên giường ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận còn kiên nhẫn lau mặt cho Hàn Diệp. Đây gần như là một cảnh hiếm thấy, vì bên cạnh Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên từ nhỏ đến lớn đều có nha hoàn đi theo hầu hạ, dù là lúc làm nữ thổ phỉ trong trại An Lạc ở Tấn Nam cũng có Uyển Cầm chu đáo tỉ mỉ chăm sóc nàng, hiếm khi để nàng tự làm. Chẳng qua hiện giờ là chuyện Đế Tử Nguyên muốn làm, không ai dám nói thêm gì nữa.
Gương mặt Hàn Diệp có đường nét rõ ràng, ngũ quan góc cạnh như được gọt giũa. Mày kiếm mũi cao, môi mỏng nhưng hình dáng đẹp không thể tả, khóe môi hơi cong, như tô điểm thêm sự dịu dàng trên gương mặt có đường nét sắc bén rõ ràng. Đế Tử Nguyên biết điều đẹp nhất và hấp dẫn nhất trên khuôn mặt này chính là đôi mắt với muôn ngàn ánh sáng bên trong. Khi hắn mở đôi mắt này nhìn ngươi, ngươi sẽ thấy tất cả những ấn tượng mạnh mẽ và sâu sắc do gương mặt của hắn mang đến trước đây sẽ bị xóa tan bởi cảm xúc dịu dàng và bao dung trong đôi mắt này.
Trước đây, Đế Tử Nguyên không thể hiểu được cảm xúc chứa đựng trong đôi mắt này, chúng luôn dao động nông sâu trong mắt hắn, như thể hắn có ngàn lời muốn nói với nàng, nhưng kế đó luôn kiềm chế nó lại, không nói thành lời. Nàng nhẹ nhàng dùng khăn lau trán và thái dương cho Hàn Diệp, ngón tay nhẹ vuốt lên hàng lông mày, làn da ấm áp mang lại chút bình yên cho trái tim nàng, khiến nàng chợt cảm thấy người trên giường chỉ đang ngủ say, sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Đế Tử Nguyên ngây ngẩn một lúc mới bắt đầu cởi áo của Hàn Diệp. Vết thương của Hàn Diệp tịnh dưỡng nửa năm gần như đã hồi phục, nhưng do thương thế quá nặng, nội lực hao tổn, thân thể suy nhược, nguyên khí đại thương, vì vậy nội thương ngoại thương đều hồi phục rất chậm, trong trường hợp vẫn chưa tỉnh lại, vết thương không nặng thêm đã là chuyện cảm tạ trời đất rồi, thế nên trên người hắn còn một vài vết thương hằn sâu, với vết thương ở những vị trí quan trọng vẫn chưa lành hẳn, cần được bôi thuốc mỗi ngày.
Không nói đến những chỗ khác, nghiêm trọng nhất chính là vết thương sát tim, Tịnh Thiện đạo trưởng từng nói với nàng, vết thương này gần như chí mạng, chỉ cần mũi tên vào sâu hơn một chút, ông cũng sẽ hết cách cứu chữa, Hàn Diệp có thể sẽ chết thật.
Chiếc khăn lần nữa nhúng nước rồi vắt khô, Đế Tử Nguyên lau chiếc cổ thon dài trắng nõn của Hàn Diệp, nhưng tay nàng chợt dừng lại vì nàng thấy một vết sẹo mờ trên một bên cổ vốn trắng ngần. Đây là một vết sẹo rất mờ, sau một thời gian đã mờ đi nhiều, nếu không phải Đế Tử Nguyên tự mình lau người cho hắn, quan sát ở một khoảng cách gần như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không phát hiện trên cổ Hàn Diệp có một vết sẹo.
Khi xem xét kỹ hơn, không khó để suy đoán đây hẳn là vết sẹo do dao găm sắc bén rạch ra, nhưng Đế Tử Nguyên cảm thấy kỳ lạ, người có thể ở gần hắn như thế, xem như đã nắm được điểm yếu của hắn, nhưng chỉ để lại cho hắn một vết thương nông như vậy. Đây hẳn là vết thương của nửa năm trước, nửa năm trước trên núi Vân Cảnh, nếu có người ở gần hắn như thế, hắn sẽ không thể nhảy xuống vách núi, cho nên đây không phải là vết thương do người khác gây ra, không ai có thể kề dao trên cổ hắn, lời giải thích duy nhất chỉ có thể là tự hắn đã kề dao vào cổ mình.
Đế Tử Nguyên nghĩ thông điểm này, liền biết vết thương này từ đâu mà có! Đây hẳn là vết thương để lại trên núi Vân Cảnh nửa năm trước, Hàn Diệp vì ngăn bảy chuẩn tông sư kia không đến thành Quân Hiến giết nàng, nên đã dùng mạng của mình uy hiếp bọn họ ở lại, bọn họ tuy muốn giết nàng nhưng không thể mặc kệ tính mạng của Thái tử Đại Tĩnh, Hàn Diệp đã dùng mạng mình để cầm chân bọn họ, vết thương tuy không sâu nhưng cũng đủ cho họ thấy quyết tâm và thái độ của Hàn Diệp lúc ấy. Đế Tử Nguyên sớm đã đoán được chuyện này, nhưng khi nàng thật sự nhìn thấy dấu vết do những chuyện này để lại, trong lòng nàng vẫn thấy chấn động. Trên đời này, nếu người trước mặt không còn nữa, nàng không bao giờ có thể tìm thấy một Hàn Diệp khác đối xử với nàng thế này nữa.
Hốc mắt nàng đỏ bừng, có chút ươn ướt, nhưng lúc này nàng không còn tâm trí quan tâm đến cảm xúc không thể điều chỉnh được của nàng. Lo lắng Hàn Diệp có thể bị cảm lạnh, nàng nhanh chóng lau người cho hắn, trên người Hàn Diệp có rất nhiều vết sẹo, một số sẹo do vết thương lâu năm để lại, một số sẹo do vết thương mới trong năm qua. Các vết sẹo cũ đã mờ đi rất nhiều, nhưng vết sẹo mới còn rất rõ ràng, có vài chỗ chưa lành hẳn, cần phải bôi thuốc.
Vết thương ở giữa ngực làm người khác nhìn thôi cũng phát hoảng, vì nơi này vết thương mới chồng vết thương cũ, Đế Tử Nguyên từng nhìn thấy vết thương chí mạng hằn sâu giữa ngực Hàn Diệp, vết thương có từ khi Hàn Diệp còn niên thiếu, lúc đó Gia Ninh đế phải mất rất nhiều công sức mới cứu được hắn. Sau đó, Đế Tử Nguyên biết được từ Đế Tẫn Ngôn còn là Ôn Sóc, vết thương gần như phải đánh đổi bằng mạng của Hàn Diệp là do Hàn Diệp chặn đao để cứu đệ ấy. Khi Đế Tử Nguyên biết chuyện này, khá là cảm khái khi Hàn Diệp thương yêu Ôn Sóc như vậy. Sau đó nữa, khi biết Ôn Sóc là Đế Tẫn Ngôn, nàng cũng biết được những chuyện mà Hàn Diệp làm rốt cuộc là vì sao.
Lúc này vết thương mới chồng vết thương cũ, không biết Tịnh Thiện đạo trưởng làm cách nào cứu được Hàn Diệp khỏi vết thương chí mạng như vậy. Chẳng qua dù cứu được rồi, dù có thể tỉnh lại, cũng không tránh khỏi nguy hiểm tiềm ẩn. Tim của Hàn Diệp tổn hại nghiêm trọng, trở nên yếu hơn rất nhiều so với người thường, sau này phải đặc biệt chú ý, chăm sóc thật tốt, nếu không e là nguy hiểm đến tính mạng.