Vô Ưu cốc nằm dưới đáy vực núi Vân Cảnh, vị trí đối xứng với Hoài Ưu cốc. Hoài Ưu cốc nằm ở phía ngoài, chướng khí dày đặc, độc trùng rắn rết vô số, còn Vô Ưu cốc ẩn sâu bên trong, người ngoài khó tìm được đường vào, nhưng trong cốc trời xanh nước biếc, cảnh đẹp mê người. Người ngoài chỉ biết tồn tại của Hoài Ưu cốc, không hề biết đến Vô Ưu cốc. Không chỉ vậy, rất ít người biết có một dòng sông ngầm nối hai sơn cốc với nhau.
Đế Tử Nguyên và Cát Lợi đã tìm thấy Hàn Diệp ở Vô Ưu cốc, nhưng không thể lập tức đưa người đi. Chỉ vì Hàn Diệp trọng thương hôn mê, cực kỳ suy yếu, nếu chuyển đi nơi khác e là sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Hai người chỉ có thể qua lại giữa phủ thành chủ ở thành Nghiệp và Vô Ưu cốc trong khoảng thời gian này.
Trong Vô Ưu cốc, chỉ có Tịnh Thiện đạo trưởng và hai đệ tử của ông, Linh Khu và Linh Triệu. Tịnh Thiện đạo trưởng là đại tông sư nổi danh Vân Hạ, còn là cao thủ y thuật đương thời. Chỉ là hành tung bí ẩn, nay đây mai kia. Lại không ngờ, ông đang ẩn cư trong Vô Ưu cốc dưới đáy vực núi Vân Cảnh ngoài Tây Bắc.
Nơi đây quả thật không ai làm phiền, thanh tịnh đẹp đẽ, thích hợp để tu luyện. Nếu không phải lần này hai nước giao tranh ở Vân Cảnh, Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp oanh liệt bảo vệ quốc thổ nhảy xuống núi Vân Cảnh, rơi xuống con sông trong Hoài Ưu cốc, có được cơ duyên tình cờ trôi theo con sông ngầm vào Vô Ưu cốc, e là sẽ không có ai phát hiện ra nơi này.
Ngày mà Đế Tử Nguyên và Cát Lợi đến Vô Ưu cốc, Linh Khu và Linh Triệu đúng lúc ra ngoài hái thuốc. Tịnh Thiện dựng một đạo trường trong một hang động ở Vô Ưu cốc, ngày thường đều ngồi thiền tu luyện ở đạo trường đó, căn nhà tranh trong cốc là nơi ở do hai đệ tử dựng lên, dùng làm nơi điều thuốc.
Từ ngày họ cứu được Hàn Diệp, họ đã sắp xếp Hàn Diệp ở trong căn nhà tranh đó, hai đệ tử cũng tiện chăm sóc. Mỗi ngày sau khi thiền xong, Tịnh Thiện sẽ đến kiểm tra tình trạng của Hàn Diệp, dặn dò hai đệ tử chăm sóc cho tốt.
Trong cốc trước giờ thanh tịnh, không ai làm phiền, cũng không có dã thú. Hàn Diệp đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, hiện giờ chỉ do thân thể suy yếu nên hôn mê không tỉnh, nhưng trạng thái tổng thể vẫn ổn định, không cần có người liên tục ở bên trông chừng, vì vậy Linh Khu và Linh Triệu có ra ngoài hái thuốc nửa ngày, cũng không lo lắng về tình trạng của Hàn Diệp.
Ngày đó, Linh Khu và Linh Triệu hái thuốc trở về thì thấy Đế Tử Nguyên và Cát Lợi vào trong cốc, còn vào trong căn nhà có Hàn Diệp, nhất thời vừa lo lắng vừa kinh ngạc. May là Cát Lợi đã chủ động giải thích nguyên do, Linh Khu và Linh Triệu mới yên tâm. Linh Khu bảo sư đệ Linh Triệu đi gọi sư phụ tới, còn mình nói với Đế Tử Nguyên tình hình cứu được Hàn Diệp ngày đó.
Nửa năm trước khi phát hiện được Hàn Diệp, hắn đã không còn hơi thở. May là Linh Khu và Linh Triệu biết y thuật của sư phụ bất phàm, nên không từ bỏ việc cứu sống Hàn Diệp. Hai người nhanh chóng đưa Hàn Diệp về nhà tranh, gọi sư phụ đến cứu chữa.Với thương thế lúc đó của Hàn Diệp, hắn đã bước vào Quỷ Môn Quan. Ngay cả y thuật đã đạt tới cảnh giới Hóa Kính của Tịnh Thiện cũng phải mất ba ngày ba đêm mới cứu được mạng của hắn. Trong lúc đó không biết đã tốn bao nhiêu linh đan diệu dược, có một số đan dược phải dùng dược liệu trân quý trăm năm khó tìm và tốn mười năm công phu của Tịnh Thiện mới luyện ra được một viên, quả thật không dễ dàng.
Dù Tịnh Thiện là thế ngoại cao nhân, sớm đã thoát khỏi phàm tục, nhưng truyền thuyết về ông trên Vân Hạ lại không hề ít. Nói ra thì cô tổ mẫu Đế Thịnh Thiên của Đế Tử Nguyên có lẽ càng quen thuộc với ông.
Khi Đế Thịnh Thiên cùng Hoàng đế khai quốc Đại Tĩnh Hàn Tử An dựng nên thiên hạ, Tịnh Thiện đã là tông sư có tiếng trên Vân Hạ, khi đó hai người họ cũng từng mời ông tham gia vào đại nghiệp xây dựng hoàng triều, nhưng ông không để tâm đến thành tựu thế tục, một lòng tu đạo ngộ thiền. Mang theo y thuật cao siêu cứu thế giúp đời, ngao du bốn biển, phổ độ chúng sinh. Hiện nay ông đã vào hàng ngũ đại tông sư, sớm đã không còn quan tâm chuyện đời, ẩn cư đã lâu. Không ai biết ông ở đâu, càng không ai biết ông có còn sống không.
Tịnh Thiện đột nhiên nhìn thấy vài đứa nhóc xông vào nơi ông ẩn cư, cũng không hề tức giận. Ông vừa nhìn Đế Tử Nguyên có vài phần giống bóng dáng Đế Thịnh Thiên lúc còn niên thiếu thì đã biết lai lịch của nàng, còn Hàn Diệp lại giống hệt Hàn Tử An lúc còn trẻ, trong lòng ông đã hiểu được đại khái.
Hậu nhân Hàn gia gặp nạn, ý trời khiến đứa trẻ này lạc đến đây, thì ông sẽ cứu giúp, hiện giờ hậu nhân Đế gia cũng tìm đến, đây xem như là tiếp nối duyên phận ban đầu giữa ông và hai vị cố nhân Hàn Tử An và Đế Thịnh thiên, Tịnh Thiện cũng thấy vui mừng.
Chỉ là nhóc con Hàn gia không dễ gì hồi phục như ban đầu.
Đứa trẻ này có tướng đế vương, ngày sau sẽ là thịnh thế minh quân, đời này đã định phải trải nhiều khó khăn. Có thể vượt qua không chỉ đành xem tạo hóa của đứa trẻ này.
Lúc Đế Tử Nguyên còn nhỏ đã từng nghe Đế Thịnh Thiên nhắc đến chuyện xưa của Tịnh Thiện đạo trưởng, trong lòng cũng kính trọng vị tiền bối này. Lần này còn biết ông đã cứu Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên vô cùng cảm kích.
Nhưng nghe ông nói Hàn Diệp hôn mê nửa năm không tỉnh, kéo dài thế này e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Đế Tử Nguyên thấp thỏm không yên. Tuy nhiên, nàng cũng không có cách nào khác, chỉ đành ngày ngày trông chừng bên cạnh hắn, một bước không rời, nói chuyện với hắn, hi vọng có thể dùng cách này đánh thức hắn.
Chỉ là bản thân Đế Tử Nguyên cũng chưa khỏi bệnh hẳn, mỗi ngày phải uống thuốc theo đơn của quân y, vì tìm Hàn Diệp mà giày vò bản thân bên ngoài suốt hai tháng, cơ thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, trước mắt dường như có dấu hiệu bệnh tình sắp tái phát. Đế Tử Nguyên hoàn toàn không quan tâm, một lòng để tâm đến việc chừng nào Hàn Diệp có thể tỉnh lại, nhưng nếu nàng ngã bệnh trước, thì lúc đó làm sao chăm sóc Hàn Diệp? Cát Lợi thấy cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách, nên khẩn cầu Tịnh Thiện đạo trưởng xem bệnh cho Đế Tử Nguyên.
Tịnh Thiện là người hành y, vừa thấy sắc mặt của Đế Tử Nguyên liền biết nàng bệnh nặng chưa khỏi, nhưng tâm trí đều đặt hết vào nhóc con Hàn gia, hoàn toàn không quan tâm bản thân, tính khí lại vô cùng mạnh mẽ, e là trước khi ngã xuống quyết sẽ không nghe lời khuyên của người khác. Tịnh Thiện đạo trưởng là người tu hành, không trói buộc mọi chuyện trong lòng, vạn sự tùy duyên, cũng không muốn ép buộc nàng.
Tuy nhiên, khi ông thấy Cát Lợi cầu xin, dù Cát Lợi chỉ là nô bộc, nhưng với Tịnh Thiện mà nói hắn cũng chỉ một đứa trẻ hai mươi mấy tuổi, tuổi còn trẻ nhưng võ công đã bước vào hàng ngũ chuẩn tông sư, Tịnh Thiện thân là tiền bối cũng thương cho tấm lòng bảo vệ chủ tử, nên cũng lấy thân phận trưởng bối khuyên giải Đế Tử Nguyên vài câu.
Tuy Đế Tử Nguyên thường không biết lớn nhỏ với sư phụ Tịnh Huyền, quen gọi ông là lão đầu, đó cũng là vì nàng có quan hệ thân thiết với Tịnh Huyền. Bây giờ nhìn thấy Tịnh Thiện đạo trưởng lại không dám mãng như vậy, Tịnh Thiện là tiền bối đức cao vọng trọng, lại có ân cứu mạng Hàn Diệp, trưởng bối khuyên nhủ, nàng dĩ nhiên không dám thất lễ. Chẳng qua trong lòng nàng chỉ quan tâm đến chuyện Hàn Diệp trọng thương hôn mê, lòng như lửa đốt, nào còn tâm tư lo chuyện khác.
Tịnh Thiện thấy vậy, trong lòng khẽ thở dài. Nói với Đế Tử Nguyên “Lão đạo mất ba ngày ba đêm mới giành lại cho hắn một hơi thở. Nửa năm qua hắn chưa từng tỉnh lại, toàn dựa vào Tục Mệnh đan của lão đạo duy trì tính mạng, chỉ là thuốc này không dễ luyện, cuối cùng cũng sẽ hết, số thuốc còn lại cũng chỉ cầm cự được nửa tháng, nếu thuốc hết mà hắn vẫn không tỉnh lại thì đó là số mệnh của hắn.”
Tịnh Thiện dừng lại, dù ông hành y cứu người, nhưng cũng là người tu đạo, sớm đã xem nhẹ sống chết, không cưỡng cầu mọi việc, quan niệm hành y của ông luôn là ‘tận sức làm, nghe ý trời’, mà bây giờ xem ra nhóc con Hàn gia tuy đã mất ý chí muốn sống, nhưng trần duyên chưa dứt. Cuối cùng, ông nói “Tại sao đến nay hắn vẫn không thể tỉnh lại, hẳn là do vết thương quá nặng. Kinh mạch toàn thân đứt đoạn, cả người đầy vết kiếm, thậm chí một mũi tên xuyên tim, lão đạo từng chút chữa trị, tận sức cứu sống. Nhưng hắn có thể tỉnh hay không, thật sự sống trở lại thì phải xem bản thân hắn có còn ý chí muốn sống hay không, xem tình hình hiện nay, hắn đến cuối cùng chỉ một lòng muốn chết, nếu hắn không còn ý chí muốn sống, trong lòng không còn lưu luyến, thì cả thần tiên cũng khó cứu. Lúc này nếu muốn đánh thức hắn, chỉ có thể khơi dậy ý chí muốn sống của hắn thôi.”
Đế Tử Nguyên nghe vậy, trong lòng trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Dù nàng sớm liệu được Hàn Diệp ắt sẽ trọng thương, nhưng khi chính tai nghe Tịnh Thiện nói Hàn Diệp đã chịu vết thương chí mạng thế nào, nàng vô cùng sợ hãi, sợ Hàn Diệp sẽ thật sự chết đi, không kịp đợi nàng đến gặp. Sau đó còn nghe Hàn Diệp đã không còn ý chí muốn sống, nhất thời khó nén buồn thương, trong lòng nhói đau.
Hàn Diệp, chàng không muốn sống nữa sao?
Tiếp tục sống khiến chàng đau khổ đến vậy, chàng mới không muốn sống nữa?
Ta lại ép chàng chỉ có thể một lòng tìm chết sao?
“Tĩnh An Hầu quân, lão đạo và Đế gia chủ cũng xem như là bạn cũ, nếu người đã là hậu nhân của bà ấy, lão đạo nên có trách nhiệm chăm sóc người, cũng không muốn thấy người tiếp tục lãng phí sinh mạng như vậy, nếu người muốn đánh thức Thái tử Hàn gia, bản thân không thể ngã xuống trước. Mạng của hắn dựa vào Tục Mệnh đan của lão đạo có thể kéo dài nửa tháng, nếu trong vòng nửa tháng hắn có thể tỉnh lại thì mạng của hắn sẽ không sao. Người chỉ dựa vào chút ý chí chống đỡ sẽ không chịu nổi quá năm ngày, đến lúc đó, ai có thể đánh thức Thái tử Hàn gia?”
Cát Lợi đứng một bên nghe những lời khuyên chân thành của Tịnh Thiện đạo trưởng dành cho Đế Tử Nguyên, trong lòng vô cùng tán thành và cảm động. Thấy Tịnh Thiện nói xong, liền vội vàng bổ sung thêm “Hầu quân, nếu người không yên tâm về Điện hạ, chi bằng để Thế tử đến chăm sóc Điện hạ, Thế tử từ nhỏ đã thân thiết với Điện hạ, nói không chừng còn có thể khơi dậy ý chí muốn sống của ngài ấy. Người yên tâm tịnh dưỡng vài ngày, điều dưỡng thân thể.”
Đế Tử Nguyên nghe những lời này, dĩ nhiên cũng dao động, trong lòng nàng biết họ nói đúng, bản thân nàng chỉ đang cố chống đỡ. Nàng muốn đánh thức Hàn Diệp thì nàng không thể gục ngã trước, Hàn Diệp cần nàng, cũng cần những người thân thiết bên cạnh. Có lẽ cũng nên để Tẫn Ngôn đến chăm sóc Hàn Diệp, cũng nên để đệ ấy thử xem có thể khơi dậy ý chí muốn sống của Hàn Diệp hay không.
Vì vậy nàng thành khẩn nói với Tịnh Thiện “Cảm tạ đại nghĩa của đạo trưởng, Tử Nguyên thật xấu hổ. Người ra tay cứu Hàn Diệp, Tử Nguyên rất cảm kích, bây giờ, e là lại phải làm phiền nơi tu luyện của người.”
Sau khi tìm thấy Hàn Diệp, dù nàng đã báo tin cho vài người thân thiết bên cạnh, nhưng vì Hàn Diệp lúc này đang hôn mê không tiện di chuyển, nơi này còn là nơi ẩn cư tu luyện của Tịnh Thiện, Đế Tử Nguyên kính trọng trưởng bối, không muốn làm phiền, nên nàng chưa có ý định để Tẫn Ngôn thăm Hàn Diệp. Tuy Đế Tẫn Ngôn nôn nóng, cũng cầu xin Đế Tử Nguyên cho mình đến gặp Hàn Diệp, nhưng vẫn chưa được.
“Không sao, không sao. Mọi chuyện trên đời đều có nhân duyên, đây là duyên của lão đạo và người, lão đạo ngao du bốn biển, có thể đến bất cứ đâu, tu đạo cũng không phải chỉ mỗi nơi này tu được, cũng không sợ bị làm phiền.” Tịnh Thiện nghe lời Đế Tử Nguyên nói, chỉ khẽ cười, dáng vẻ ung dung bình thản.