Mở mắt ra nhìn thấy chính là đỉnh màn che cửa sổ, dạ minh châu bởi vì đến ban ngày mà màu sắc trở nên ảm đạm. Gió nhẹ nhàng thổi vào phòng, nhấc lên một góc màn che giường.
Tinh Linh Vương chống thân thể dậy, ôm thiếu niên bên cạnh vào trong lòng, sợi tóc màu đen nhu thuận rũ ở trên ngực. Tinh Linh Vương vươn ngón tay thon dài ra, say mê miêu tả đường nét trên mặt thiếu niên.
Đây thật sự là con của tinh tinh với phụ nữ nhân loại sao? Sao dáng vẻ lại khác biệt hoàn toàn vậy. Mái tóc dài màu đen như màn đêm, vô cùng hiếm thấy ở trên đại lục này, lông mi dài màu đen xa xưa, mang theo vài phần nhu mì, lúc nó nhướn lên lại là một kiểu phong tình khác. Ở dưới lông mi thật dài là một vòng bóng mờ đáng yêu.
Tinh Linh Vương cúi đầu hôn lên mí mắt của thiếu niên, ngón tay đẩy chăn mỏng trên người thiếu niên ra, trên thân thể trắng nõn nhỏ xinh lưu lại vết tích hoan ái đêm qua.
Môi từ từ di chuyển xuống, dừng ở trên đôi môi mềm mại thơm mát giống như cánh hoa của thiếu niên, đầu lưỡi chạm được đôi môi kia liền tuyên bố trầm luân.
Cho dù Thần chí cao không cho phép, cho dù chọc giận thần linh, cho dù ngay cả bản thân cũng không có cách nào tha thứ cho lòng tham không đáy của mình… Cũng nhất định phải đạt được.
Thiếu niên bởi vì Tinh Linh Vương lưu luyến không đi mà ở trong giấc mộng phát ra nhỏ giọng kháng nghị, Tinh Linh Vương rời đi môi của hắn, sủng nịch nhìn bộ dáng ngủ nhíu mày của thiếu niên.
“Bé con… Ta phải đi ra ngoài vài ngày, lấy một đồ vật, lấy được rồi thì lập tức trở về bồi ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở nơi này chờ ta, biết không?” Tinh Linh Vương đặt thiếu niên lại trên giường, xuống giường mặc quần áo, mái tóc dài màu bạc được buộc lên.
Nhìn thiếu niên ngủ say trên giường, niệm thần chú, bố trí một tầng kết giới vô hình trong phòng, sau đó nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Thiếu niên nằm ở trên giường nghe thấy tiếng đóng cửa, chậm rãi mở mắt — con ngươi yêu mị mê người giống như hắc ám, lại trong trẻo lạnh lùng như là suối nước lạnh giá nhất trong rừng rậm Wabenella.
Ngơ ngác nhìn dạ minh châu hoàn toàn không còn ánh sáng, ngồi dậy trên giường, vén mái tóc dài trước vai ra sau đầu, khoé miệng xinh đẹp khẽ nhếch lên, “Đây rốt cuộc là mê gian hay là cường bạo nhỉ?” Giọng điệu ngả ngớn giống như ngày thường.
Trên người là màu xanh tím lẫn theo vết tích màu hồng nhạt, thiếu niên không để ý mặc quần áo vào. Áo cổ đứng màu trắng che lại vết hôn yêu mị trên cổ.
“… Thật đúng là thời tiết tốt để ra ngoài.” Thiếu niên nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ bên ngoài phòng. Đi tới bên cạnh bàn, ngón tay vuốt nhẹ lên cây cung xinh đẹp màu trắng trên bàn, nhẹ giọng niệm thần chú, cây cung màu trắng uốn lượn bò lên cánh tay thiếu niên như một con rắn quang trắng, sau khi tỏa ra một luồng ánh sáng nhu hoà thì liền biến mất vô hình.
“Thần chú, thứ này thật thú vị, bất luận nhìn mấy lần đều cảm thấy thần kỳ nha.” Thiếu niên cười nhìn cánh tay của mình, “Bây giờ…”
Thiếu niên đi tới cửa, vươn tay, nhưng bị một mặt tường trong suốt ngăn cản, thiếu niên nhíu nhíu mày xinh đẹp, “Kết giới, phải làm sao bây giờ?”
Thời gian ở trong vương quốc Tinh Linh như là đứng yên, đều là dung mạo nghìn năm chưa từng thay đổi, du ngâm thi nhân vẫn luôn dùng lời thơ mỹ miều nhất để khen ngợi bọn họ.
Tất cả tinh linh đều có khuôn mặt xinh đẹp siêu phàm thoát tục, dáng người thon dài lại tinh tế cùng với đức tính kiên nghị cao thượng.
Ở trong một đất nước tinh linh thế này thế mà lại có một thiếu nữ nhân loại. Cô mặc trường sam xinh đẹp màu trắng do tinh linh may, mái tóc dài màu vàng được buộc lên cẩn thận, nhưng không giấu được lo âu trên mặt cô.
“Công chúa xinh đẹp, có cần ta dẫn ngươi rời khỏi vương quốc Tinh Linh này không?” Giọng nói mê hoặc như ác ma, thiếu nữ xoay người, một thiếu niên đi ra từ trong bóng mờ nơi góc tường. Một đôi mắt mị hoặc lòng người hệt như màn đêm.
“Phạm, Phạm Âm tiên sinh?”
“Thế nào? Muốn đi cùng ta chứ?” Thiếu niên đến gần thiếu nữ, khẽ nói ở bên tai thiếu nữ, “Ngươi có chuyện gấp phải đi làm mà nhỉ?”
“Ngươi…” Thiếu nữ hoang mang nhìn hắn, lưỡng lự với đề nghị của hắn, cô không quên dáng vẻ giết người vô tình của hắn, nhưng bản thân thật sự cần phải đi ra ngoài.
“Ngươi có điều kiện gì?” Thiếu nữ cắn cắn môi, nhìn thiếu niên mê người này.
Mắt của thiếu niên cong lên, “Ta đúng lúc cũng muốn ra khỏi rừng rậm, nhưng sau khi đi ra ngoài ta không có nơi nào để đi, nên ngươi thu lưu ta vài ngày nhé?”
“Ngươi thật sự sẽ dẫn ta đi ra ngoài?” Thiếu nữ xác nhận lại lần nữa.
Thiếu niên cười cười, “Tất nhiên, ta xin thề với Thần của ngươi.”
“Ngươi biết Thần của ta là ai sao?”
“Tuỳ tiện đi…”
“…”
Thiếu nữ suy nghĩ chốc lát, nói: “Ta đi tạm biệt Nguyệt Bạch.” Nói xong quay người rời đi, cổ tay lại bị Phạm Âm kéo lại.
“Đừng đi…” Phạm Âm cúi đầu trông thấy cổ tay mảnh khảnh đặc hữu của con gái lộ ra từ bên trong tay áo rộng rãi xinh đẹp, phía trên loáng thoáng quấn băng vải màu trắng, “Nếu để Nguyệt Bạch biết, chúng ta sẽ không đi được.”
“…”
Nguyệt Bạch ở trong rừng rậm không tìm được thiếu nữ, trong không khí cũng không có mùi của thiếu nữ nhân loại.
Đi đâu rồi?
Do dự chốc lát, Nguyệt Bạch quyết định đi tìm Phạm Âm.
Ngón tay khẽ gõ lên cánh cửa gỗ thật lớn lại cực kỳ tinh xảo của nhà Tinh Linh Vương, không có người mở cửa. Tinh Linh Vương và Phạm Âm đều không có ở nhà à?
Lại gõ một cái, phát hiện cửa vốn cũng không khoá, đẩy nhẹ cửa ra đi vào, hình ảnh bên trong khiến Nguyệt Bạch cũng phải sửng sốt.
Tất cả đồ vật đều không còn bộ dáng lúc đầu, căn phòng hoa lệ vốn gọn gàng sạch sẽ, bây giờ lại vô cùng thê thảm như bị lửa đốt. Trần nhà bên phải đã rơi xuống, trên tường cũng là đen kịt, vết tích từng bị lửa đốt.
“… Phạm Âm?” Nguyệt Bạch nhíu mày xoay người nhìn ngoài cửa, ngay cả ánh mắt đặt ở đâu cũng không biết.
Trong không khí tràn ngập mùi vị kết giới từng bị cường lực phá hoại, mà Tinh Linh Vương bố trí kết giới này ngày hôm nay hình như cũng không ở trong rừng rậm.
oo