Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phụ quân…”
Đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương sâu giống như hồ nước xanh biếc vạn trượng, Phạm Âm không nhịn được lùi về phía sau một bước, nhưng mà tay không rút ra được.
Cảm giác sợ hãi quen thuộc này.
Hệt như lúc nhỏ lừa cha giấu phiếu điểm đi, nhưng chỉ là sợ, còn không đến mức hoảng hốt.
“Đau…” Phạm Âm lộ ra vẻ mặt uất ức, con mắt giống như hắc diệu thạch hiện lên hơi nước.
Tinh Linh Vương thả lỏng sức lực trên tay, nhìn bộ dáng đau đớn đáng thương của Phạm Âm, khe khẽ thở dài.
Phạm Âm cảm giác được giam cầm trên tay thả lỏng, tay cũng không rút về, hiếu kỳ với hành động vừa rồi của phụ quân. Lúc cho rằng sẽ không có chuyện gì, thân thể đột nhiên bị Tinh Linh Vương bế lên, tiếng gió lướt qua bên tai, Phạm Âm ở trong lồng ngực Tinh Linh Vương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thấy đường nét chiếc cằm kiên nghị của Tinh Linh Vương.
…
“Nguyệt Bạch?” Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Nguyệt Bạch đột nhiên dừng lại.
Nguyệt Bạch quay đầu, trong ánh mắt như suy nghĩ gì đó dừng ở chỗ Phạm Âm từng đứng.
Thiếu nữ theo tầm mắt của hắn nhìn qua, “Ơ? Phạm Âm tiên sinh vừa mới còn ở chỗ đó…”
Nguyệt Bạch quay đầu, mỉm cười: “Chúng ta trở về thôi.”
“…” Thiếu nữ chỉ ngơ ngác nhìn Nguyệt Bạch, không hề nhúc nhích.
“Sao vậy?”
“… Nguyệt Bạch?”
“Cái gì?”
“… Nhìn vẻ mặt của ngươi hình như đang rất khó chịu?”
“…”
…
“Phụ quân?” Được nhẹ nhàng đặt lên giường, Phạm Âm nghi ngờ nhìn Tinh Linh Vương. Mái tóc dài màu bạc rời rạc ở bên khuôn mặt của Tinh Linh Vương khiến đường cong vốn nhu hòa lại trở nên cương ngạnh.
“Ngươi vừa rồi tính làm cái gì?”
Phạm Âm khẽ cười, ôm đầu gối nhìn Tinh Linh Vương nói: “Ta làm cho ngươi xem không phải sẽ biết sao?”
“Ba.”
Một màn này có lẽ cả hai người đều không ngờ đến, cho nên bất luận là người tát hay là người bị tát, đều ngơ ngác nhìn đối phương.
Người bình thường bị đánh chỗ nào, tay đều sẽ che đến chỗ đó, Phạm Âm lúc làm người đã như vậy, lúc làm tinh linh cũng không có thay đổi.
Mình phải nên lộ ra vẻ mặt như thế nào? Phạm Âm trước hết nghĩ đến một màn thường chiếu ở trên tivi, sau khi nữ chính bị nam chính đánh, bụm mặt khóc lóc chạy đi. Phạm Âm tất nhiên sẽ không làm vậy rồi, cho nên thành thật tiếp tục động tác vừa nãy, tiếp tục ngơ ngác nhìn Tinh Linh Vương. Thế nhưng vừa nghĩ lại thì hơi không đúng, trong đầu dù thế nào cũng phải là phát hình ảnh cha mẹ dạy dỗ con cái mới đúng, tại sao lại là hình ảnh nữ chính nam chính cãi nhau.
Trong lúc người nào đó còn đang sầu não nghĩ như vậy, một người khác đã phát ngốc xong.
“Bé con…” Tinh Linh Vương ngồi xuống, vén sợi tóc màu đen bên mặt Phạm Âm lên, trên làn da vốn trắng nõn lộ ra ửng đỏ mê người.
Phạm Âm quay đầu, sáp lại gần Tinh Linh Vương, con mắt màu đen giống như màn đêm nhìn Tinh Linh Vương, “Ta không hiểu.”
“… Vậy thì không cần hiểu.” Giọng nói trầm thấp của Tinh Linh Vương ở ngay bên tai, đôi môi mềm mại chậm rãi đặt lên đôi môi hơi lạnh của bản thân, hôn nhẹ nhàng tựa như lông vũ phất qua.
Phạm Âm lại lần nữa ngơ ngác nhìn Tinh Linh Vương, chẳng qua lần này chỉ có một mình hắn ngẩn người.
Phạm Âm không ngốc, lúc cha mất, bản thân mới mười tuổi, có thể sống sót mà không dựa vào người khác, không dễ dàng. Từ trong hành vi của người khác nhìn ra được mục đích của họ, đó là điều Phạm Âm đã học được.
“Đối với ngươi, ta là gì?” Lời nói của Tinh Linh Vương có chút đột ngột, nhưng hai người đều có thể hiểu.
Phạm Âm quay đầu, vẫn bảo trì tư thế ôm đầu gối, giọng nói có chút rầu rĩ, “Phụ quân… là người dưỡng dục ta.”
“Còn gì nữa không?”
“… Chưa đủ sao?” Phạm Âm cúi đầu, thân thể đột nhiên bị áp đảo, tóc đen tóc bạc ở trong tầm mắt của Phạm Âm cùng họa xuất độ cong tao nhã.
“Ô…” Bởi vì trọng lượng nên phát ra rên rỉ nho nhỏ.
“Phạm Âm…” Tinh Linh Vương lại hôn lên đôi môi hơi lạnh của Phạm Âm, môi Phạm Âm có xúc cảm mềm mại như cánh hoa, lại mang theo hơi lạnh giống như sương sớm.
Lưu luyến không đi.
Phạm Âm quay đầu sang chỗ khác, đôi môi rơi vào bên chiếc gáy trắng nõn, làn da trắng ngần lần đầu tiên lưu lại dấu tích hồng nhạt như cánh hoa.
“Ta thích ngươi.” Lời của Tinh Linh Vương vừa ra khỏi miệng, thân thể trong lòng cứng lại một chút, sau đó quay đầu, dùng đôi mắt màu đen xinh đẹp đó nhìn Tinh Linh Vương.
“Phụ quân vừa mới nói cái gì?”
“Thích ngươi, so với thơ từ, so với âm nhạc, so với thư sách, so với tất cả tinh linh… đều thích hơn.” Lúc Tinh Linh Vương nói thì đôi mắt màu mặc lục rất dịu dàng, nhìn mình hệt như rất nhiều đêm trước. Vốn cho là tình thân, thực ra là bản thân trì độn.
Con mắt màu lục xinh đẹp khiến cho người khác không biết làm thế nào.
“Đây không được xem là yêu à?” Phạm Âm đột nhiên hỏi như vậy.
“Không xem là yêu có được không? Yêu sẽ biến thành hận, sẽ tổn thương lẫn nhau, cho nên không cần nói yêu, dù cho đó là yêu.” Giọng nói của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng, giọng nam trầm dễ nghe, thanh tuyến rất hay.
Ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương miêu tả đôi môi mê người của Phạm Âm, “Chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau được không?”
“Vĩnh viễn…”
“Ừ…” Môi của Tinh Linh Vương hạ xuống, Phạm Âm không tránh né, không biết tại sao Tinh Linh Vương dịu dàng thế này lại khiến người có loại cảm giác bị mê hoặc.
Hôn dịu dàng nhưng bá đạo, nụ hôn lần này rõ ràng khác với mấy lần trước, dục vọng cùng chiếm hữu, đầu lưỡi quét qua như đang tuyên bố lãnh địa. Ôm chặt như muốn kéo vào máu thịt, trong đầu Phạm Âm trống rỗng.
Đối với ngươi, ta là gì?
Là người đặc biệt.
Không định nói ra như vậy, cho nên thông minh im miệng không nói.
Tiền hí được Tinh Linh Vương chuẩn bị rất lâu, thân thể ngây ngô không chịu nổi khiêu khích. Thường bị Tinh Linh Vương hôn đến thiếu chút nữa ngạt thở, đại não thiếu dưỡng khí nghiêm trọng. Chờ lúc vật to lớn của Tinh Linh Vương xỏ xuyên qua bản thân mới phản ứng lại được, thế nhưng lúc đó đã muộn.
Không cần nghĩ cũng biết phía sau đang chảy máu, mặc dù động tác của Tinh Linh Vương rất dịu dàng, nhưng vẫn sẽ bị thương. Kinh nghiệm đời trước nói cho mình biết, thả lỏng cơ thể sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thống khổ hệt như vô biên, dời núi lấp biển vọt tới, Phạm Âm cảm nhận trên người hầu như không còn cảm giác, chỉ là thừa nhận nhiệt độ nóng bỏng trên người Tinh Linh Vương.
“Thật chặt… Phạm Âm… Phạm Âm của ta… A”
Chưa từng biết dục vọng của tinh linh cũng mãnh liệt như vậy, có lúc cũng phải khâm phục bản thân lúc nào cũng có thể bảo trì thanh tỉnh.
Tinh Linh Vương đột nhiên giữ lấy cái eo mảnh khảnh của Phạm Âm, đỉnh người một cái, ở trong cơ thể của Phạm Âm phóng thích dục vọng, Phạm Âm lại như rơi vào một khoảng không tối đen.
Đây cũng là tật xấu lưu lại lúc còn là con người à? Nếu như không thể phản kháng thì ngoan ngoãn thuận theo sao…
oo
Hắc diệu thạch (đá vỏ chai)