Chiếc Tia Chớp kiểu trinh sát mất dần tốc độ, cuối cùng nó hầu như dừng hẳn lại và tụt độ cao xuống theo phương thẳng đứng, thẳng phía dưới mà một mặt hồ màu lam thẫm như một chiếc gương phẳng lặng.
Khoang lái của chiến đấu cơ không đóng lại như mọi khi, người lái cũng không mặc bộ quần áo phi công như bình thường, ngược lại là bộ quần áo bó sát người loại các phi công hay mặc lót bên trong, điều này là để thuận tiện cho những hoạt động tiếp theo
Thụy Sâm nghiêng đầu ra khỏi khoang điều khiển, nhìn thoáng phía dưới, khoảng cách giữa chiến đấu cơ và mặt nước càng ngày càng gần......
"Tạm biệt." Anh tiếc nuối vỗ nhẹ vào lớp vỏ bên ngoài chiến đấu cơ, sau đó bằng những động tác dứt khoát cắt động cơ và đóng lò phản ứng năng lượng lại, cuối cùng ôm đầu ngồi sâu vào trong ghế lái, chờ đợi khoảnh khắc va chạm.
Mất toàn bộ lực nâng, chiếc Tia Chớp rơi thẳng xuống như một cục đá, làm dựng lên một cột nước cao với những vệt sóng lan ra khắp hồ......
Dìm chiếc chiến đấu cơ xuống nước là một phần trong kế hoạch chạy trốn của bọn họ, phải nói rằng chiếc Tia Chớp của Thụy Sâm tuy rằng chìm dưới nước nhưng vẫn coi như còn may mắn, chiếc do Sonia không được như vậy, bước đầu tiên trong kế hoạch của họ là cho chiếc chiến đấu cơ trị giá hàng tỉ đồng đó lao thẳng vào vạch của một khe núi dễ phát hiện, để lại một dấu vết rõ ràng cho Đế Quốc phát hiện, còn cả hai người chen chúc nhau trong chiếc còn lại của Thụy Sâm đi tới một hướng khác ở thật xa chỗ đó để dìm xuống nước. Thụy Sâm và Sonia hy vọng rằng Đế Quốc sẽ bị dầu vết của chiến đấu cơ bị cháy mê hoặc, tập trung tìm kiếm quanh khu vực đó và cho bọn họ đủ thời gian để cao chạy xa bay...
Còn vì sao họ cố gắng dìm chiếc Tia Chớp còn lại xuống đáy hồ chẳng qua là để bảo đảm không bị Đế Quốc phát hiện, qua đó có thể tìm đến nơi bọn họ ẩn thân khu vực, tuy nhiên nếu đem giấu ở khe núi hoặc trong các lùm cây thì khó mà giữ được bí mật với các thiết bị trinh sát hiện nay, thậm chi nếu có phá hủy hoàn toàn thì những mảnh vỡ của chiến đấu cơ cũng là một dấu vết khá rõ ràng. Để làm cho nó biến mất hoàn toàn, Thụy Sâm cho rằng chỉ còn cách dìm xuống dưới nước, ở đó có thể nói là khó ai tìm được. Khe núi Brahmaputra là nơi mà hai người có thể có chỗ lẩn trốn an toàn, nơi này không chỉ có các vực thẳm, rừng sâu, mà còn có các sơn động có thể ẩn nấp, số lượng khách du lịch và phiêu lưu mạo hiểm hoặc những nhà nghiên cứu tự nhiên có phân bố ở các nơi có thể là lá chắn yểm hộ tương đối tốt, thậm chí còn có một ít thôn trang nhỏ phân tán ở khe núi. Ngoài ra đừng quên Thụy Sâm là người địa phương, Đế Quốc muốn tìm được bọn họ, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Oa! Lạnh quá đi! Đúng là hồ trên núi cao." Do rơi xuống nước theo phương nằm ngang, toàn hộ diện tích mặt dưới tiếp xúc với nước cho nên chiến đấu cơ còn dập dềnh một chút rồi mới chìm xuống, Thụy Sâm lập tức rời khỏi khoang điều khiển, theo thói quen đóng nắp lại cẩn thận, sau đó nhảy xuống nước, mặc dù rất khâm phục các thuyền trường thời đại Trái Đất thường sinh tử với tàu nhưng Thụy Sâm hoàn toàn không có ý học theo.
Sải cánh tay bơi về phía bờ, cho những năm gần đây đại đa số thời gian đều chiến đấu và sinh hoạt trong vũ trụ, nhưng kỹ năng bơi lội của Thụy Sâm vẫn chưa đến mức chữ thầy trả thầy, nói ra thì buồn cười, kỹ năng bơi lội anh học được trong trại huấn luyện tân binh của Đế Quốc, khi hạ sĩ chỉ huy bắt bọn họ tập thành thục mọi kỹ năng tác chiến, trong đó có cả bơi lội-- rất nhiều sĩ quan Đế Quốc đều cho rằng là quá thừa, trong thời đại vũ trụ, biết bơi cũng chẳng để làm gì, Thụy Sâm đã uống căng dăm bụng nước cũng không khỏi nghĩ như vậy, không ngờ lại có một ngày kỹ năng bơi lội của anh lại có ích.
Trong đầu Thụy Sâm bỗng nhiên hiện lên nét mặt hung hãn của hạ sĩ, bây giờ anh lại cảm thấy khuôn mặt đó thật ‘ thân thiết’, trong cuộc đời binh nghiệp của mình, không biết đã bao nhiêu lần Thụy Sâm thầm cảm kích vị hạ sĩ với những bài tập nghiệt ngã của ông, không có chúng, anh chắc đã không có cuộc thi bắn súng với thượng úy Clark, không có quá trình chuyển biến để trở thành một phi công chiến đấu, cũng sẽ không gặp Phi Luân, mà nếu không có những buổi học chiến đấu tay không mệt đứt hơi, ngày đó có lẽ anh đã “ngủm” trong tay người yêu rồi... Có thể nói, được may mắn phân vào đại đội duới sự huấn luyện của hạ sĩ là những bước đầu tiên thay đổi cuộc đời anh.
Khi chỗ chiếc chiến đấu cơ chìm xuống chỉ còn những bọt nước, Thụy Sâm đã đến gần bờ, một cô gái với dáng người cao gầy đã chờ sẵn ở đó, đưa tay kéo Thụy Sâm lên bờ đá cao.
" Nhanh lên, cởi hết quần áo ướt ra, lập tức lau khô, thay làm quần áo." Nhìn Thụy Sâm lạnh đếm tím tái, Sonia cũng không còn xấu hổ gì nữa, vội vàng giúp Thụy Sâm khi đó đã lạnh đến cóng cả chân tay lột sạch quần áo ướt, sau đó lau khô cơ thể, thay bộ quần áo khô, dù sao thì cô cũng đã nhìn Thụy Sâm “nuy %” đã quá nhiều lần rồi, hơn nữa do đây là cao nguyên, nhiệt độ khá lạnh, nếu không nhanh chóng lau khô và giữ ấm thân thể, không chết cũng khó tránh khỏi bị ốm.
" Hô, lạnh quá...” Không ngừng xoa bóp toàn thân một lúc, cơ thể của Thụy Sâm đã dần dần ấm trở lại, anh nói với vẻ tự nhạo " Xem..... Xem ra, chúng ta...... Chúng ta...... chọn một cái...... hồ nước… đáng ghét…"
Sonia có chút tiếc nuối nhìn mặt hồ dần đã trở lại bình thường, hồ nước nuốt gọn chiếc chiến đấu cơ trinh sát như nó chưa bao giờ xuất hiện ở đó "Nó đã biến mất rồi, chọn hồ nước trên núi cao vì điểm mấu chốt là nó có độ sâu thích hợp."
" Ừ...... đây là một trong những hồ sâu nhất ở khe núi Brahmaputra này, hơn nữa vị trí tương đối xa, bình thường rất ít khi có người...... xâm nhập đến đây." Cùng với cơ thể dần dần khôi phục nhiệt độ, mồm miệng Thụy Sâm cũng lưu loát hẳn lên.
" Đi thôi, chúng ta chạy nhanh khỏi nơi này, theo bản đồ thể hiện, đi khoảng - km nữa mới đến sườn núi."
" Để anh." Thụy Sâm bước một bước lên cầm lấy chiếc ba lô cỡ lớn đặt lên vai cười cười nói," Anh bây giờ còn hơi, đang cần vận động."
Cô gái đương nhiên hiểu ý của người yêu, cô khẽ cười cười, đeo chiếc ba lô còn lại lên và đi về phía trước…
" Đây là quả Hồng Lĩnh, theo truyền thuyết loại quả này chỉ sinh trưởng ở độ cao mét so với mặt biển...."
" Xem này, thứ này hay đấy, tên là gì anh quên mất rồi, có điều có thể ăn được....... chúng ta mang nhiều một chút, nếu mỗi ngày có thể đi khoảng km, chỉ hai ba mươi ngày nữa là sẽ qua bên kia dãy núi......"
"...... Chậc… chậc… quả nhiên không hổ danh là xạ thủ hàng đầu, dùng súng cũng chuẩn đến thế, thế này chúng ta có thịt nướng để ăn rồi, cứ để đấy cho anh vác......"
" Nếu không quân Đế Quốc truy lùng xung quanh, chuyến đi này có thể nói là một cuộc dã ngoại, có điều, anh biết nhiều thứ thật, Thụy Sâm." Sonia thả lỏng bàn tay cầm súng, nhẹ giọng cảm khái, phía trước có một con thỏ nằm lăn ra dưới bóng cây, thân hình còn hơi giần giật.
"Hồi còn huấn luyện tân binh anh cũng đã được học qua khóa sinh tồn dã ngoại, tuy rằng không phải ở đây, nhưng hoàn cảnh cũng khá tương tự......"
" Đúng rồi, ở đây có dã thú nguy hiểm không?"
" Có cũng không sợ, chúng ta còn có rada loại cầm tay sao? Đại đa số dã thú đều không chủ động tấn công người, hơn nữa trong tay còn có súng lazers, chúng ta đối với dã thú còn nguy hiểm hơn là chúng đối với chúng ta..." Thụy Sâm cười cười," Chúng ta có thể tỷ thí một chút xem tay súng của ai khá hơn......."
" Đúng rồi, Sonia, có muốn đến nhà của anh xem không, nơi đó cách khe núi Brahmaputra cũng không quá xa."
" Để an toàn tốt nhất là không, anh là người quá “nổi tiếng”, Đế Quốc có khả năng......"
" Chúng ta cũng không cần vào quá gần, chính đứng xa xa xem cũng được," Thụy Sâm có chút ảm đạm nói," Cũng có khi căn nhà đó không còn tồn tại, hoặc đã trở thành nhà của người khác, không biết bọn họ có san phẳng vườn hoa Tuy-lip nhỏ ở sau nhà của ông bà anh không......"
" Chúng ta sẽ có một căn nhà, còn nhớ ở hành tinh Nam Sơn không? Một căn nhà bên bờ biển......."
------------------------------------------------------
Khi Thụy Sâm và Sonia bắt đầu cuộc chạy trốn của mình, ở thiên hà Alaska, một cuộc chạy trốn khác hay nói chính xác hơn là chiến dịch sơ tán cũng đồng thời được triển khai.
Thu được thông tin từ hạm đội độc lập cơ động số truyền về cũng như lời cảnh cáo, phu nhân Almeida và thượng tướng Martin lập tức tuyên bố báo động mức cao nhất, do không biết mục tiêu chính xác của Đế Quốc, tất cả những căn cứ có khả năng bại lộ đều nhận được lệnh sơ tán khẩn cấp, các hạm đội Đồng Minh cũng lập tức thoát ly tiếp xúc với hạm đội Đế Quốc, lặng lẽ lẩn vào trong không gian vũ trụ. Trong các căn cứ cần sơ tán, bộ tổng chỉ huy ở thiên hà Alaska là mục tiêu nguy hiểm nhất, cũng là mục tiêu có khả năng trở thành đối tượng tấn công của căn cứ Omega nhất, do nó đã sớm bại lộ, hơn nữa, việc phá hủy một căn cứ ngoại vi hoặc trạm không gian, thậm chí một hạm đội, đối với Đồng Minh không phải là một đòn đánh có sức hủy diệt, chỉ có phá hủy bộ tổng chỉ huy của Đồng Minh, cắt đứt trung tâm đầu não, bao gồm bộ tư lệnh hạm đội, bộ tổng cơ quan tình báo, trung tâm hậu cần, thậm chí nếu có thể là cả phu nhân Almeida mới thực sự là đòn đánh trí mạng.
Ngày tháng năm lịch Vũ Trụ, cùng với ánh sáng trắng chói lòa, căn cứ Omega - biểu tượng sức mạnh của Đế Quốc - lần đầu xuất hiện trên quỹ đạo hành tinh số , thiên hà Alaska, là nơi Đồng Minh đặt bộ tổng chỉ huy......