Nghe Giang Thần Hi nói vậy, Hạ Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta xuất thân trong một gia đình không mấy khá giả, bởi vậy anh ta luôn quan niệm rằng mỗi một giọt mồ hôi bỏ ra đều phải làm sao cho xứng đáng với giá trị của nó.
Giang Thần Hi là một "động từ bất quy tắc", tự dưng từ đâu xuất hiện, chưa bao giờ theo một khuôn phép nào, luôn mang suy nghĩ phá đám cả kế hoạch của anh ta mọi lúc mọi nơi.
Nhìn vào cách ăn diện, trang điểm cũng như sự đầu tư dành cho nghệ thuật của cô ta, Hạ Thanh Hàn chắc mẩm mình không đủ sức để với tới.
Hạ Thanh Hàn luôn nhận thức rõ một điều rằng, nếu con gái với cao bạn trai có gia đình giàu có thì có thể sẽ có "tiết mục" ba mẹ bạn trai dùng tiền ép cô ấy chia tay, rời xa con trai mình. Nhưng anh ta là con trai, một khi theo đuổi một cô gái nhà cao cửa rộng thì hứng chịu những lời sỉ nhục và quát tháo của ba mẹ bạn gái là điều tất yếu.
Do đó, lòng tự trọng của anh ta không cho phép anh ta đồng ý hẹn hò với Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi đi vài bước, thấy Hạ Thanh Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mặt trời đắp vầng sáng vàng nhạt lên người anh ta.
Nhiều người đều nói Thần Mặt Trời Apollo là vị thần vô cùng lóa mắt, có thể khiến người ta mê đắm, lạc mất bản thân chỉ bằng một ánh nhìn. Giờ phút này, từng sợi tóc của Hạ Thanh Hàn đều tỏa sáng, đích thị là chàng Apollo hoàn hảo trong cảm nhận của cô ta.
Vào một phút giây nông nổi, Giang Thần Hi chạy ào tới, ôm chầm lấy cổ Hạ Thanh Hàn, hôn lên môi anh ta trong lúc anh ta chưa kịp phản ứng.
Hạ Thanh Hàn muốn đẩy cô ta ra, nhưng vòng tay của Giang Thần Hi cứng như kềm, dù thế nào cũng không chịu buông tay. Thật lâu sau, cô ta mới rời khỏi bờ môi Hạ Thanh Hàn, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Cho em ôm anh một cái thôi, như vậy là đủ rồi. Hạ Thanh Hàn, em thích anh thật lòng đó!"
Hạ Thanh Hàn không động đậy, để mặc Giang Thần Hi ôm mình một lát.
Lúc này đây, nhịp tim của Hạ Thanh Hàn đã trở về với tần số đều đều bình thường, lòng Giang Thần Hi có phần cay đắng.
Lần trước có phải do sợ nhiều hơn vui nên anh ta mới không dám nhúc nhích không?
Lúc ra khỏi phòng ký túc xá của Hạ Thanh Hàn, xuống cầu thang, cô ta bắt gặp Trương Vũ.
"Giang Thần Hi? Trông chị ỉu xìu thế, có chuyện gì vậy?"
Giang Thần Hi lắc đầu, không có tâm trạng nói chuyện. Thật ra cô ta khá thân với một số người trong đội bóng rổ, có điều lúc này tâm trạng cô ta không tốt nên chẳng muốn nói gì cả.
Trương Vũ nhạy bén nhìn thoáng qua cửa phòng ký túc xá đã đóng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Chị tới tìm Hạ Thanh Hàn đúng không?"
"Không phải." Cô ta phủ nhận.
"Lưu Bị muốn mời Gia Cát Lượng cũng phải ngỏ lời ba lần mới được mà, chị mới bị từ chối có một lần đã chùn bước rồi sao?"
Đôi mắt Giang Thần Hi sáng ngời, hỏi: "Cậu có cách gì sao?"
Anh ấy thì có cách gì hiệu quả chứ?
Hạ Thanh Hàn thường tỏ ra lạnh lùng, xa cách, mọi khi nói chuyện giống như khinh thường người khác vậy. Chỉ có những lúc chơi bóng rổ, được con gái đưa khăn lau, Coca thì anh ta mới cười toe toét thôi.
Có lẽ kiểu con trai này khi yêu sẽ trở nên ấm áp hơn nhỉ?
"Phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé toạc tờ giấy. Chị đã dũng cảm bước ra một bước rồi thì phải dũng cảm bước thêm hai bước nữa, phải thử mới biết được chứ! Biết đâu khi chị bước ra bước thứ hai, anh ấy đã mềm lòng đầu hàng rồi thì sao?"
"Có lý! Trương Vũ, cảm ơn cậu đã động viên tôi! Khi nào thành công, tôi sẽ mời cậu một bữa!"
"Em có làm gì đâu, tất cả là nhờ sự dũng cảm đáng khen ngợi của chị cả."
Thật ra Trương Vũ chẳng muốn dính dáng đến những chuyện này. Anh ấy chỉ đơn thuần muốn có người trị được Hạ Thanh Hàn thôi.
Giang Thần Hi là kiểu con gái yểu điệu, cô ta mà giở bệnh tiểu thư một phát là thể nào cũng trói chặt cho Hạ Thanh Hàn khỏi động đậy được gì luôn. Lúc đó sẽ có trò hay cho mà xem, hóng quá!
Lúc nãy anh ấy ra ngoài gặp người quản lý trang web trường để nói chuyện, nhờ người đó dìm scandal của Cố Tinh Hà xuống.
Ban đầu Trương Vũ định lấy đề tài gì đó át đi để mấy đứa rảnh rỗi sinh nông nổi kia khỏi hóng chuyện nữa, không ngờ lại có người tung tin đồn của Hạ Thanh Hàn.
Thật là... Quá đã!
Giang Thần Hi trở về phòng ký túc xá của mình, thảy ba lô lên bàn rồi đột nhiên ngồi lên giường, thở dài thườn thượt.
Kim Mân Huyên lén lút dòm cô ta, dò hỏi: "Cậu giận hả?"
"Giận gì?"
"Tớ tưởng cậu thấy bài đăng mới nhất trên diễn đàn trường rồi. Thần Hi, tớ nói cậu nghe, tớ không phải người đăng thật. Sau khi gửi ảnh cho cậu, tớ đã xóa rồi, tớ không giữ ảnh gì nữa cả."
Kim Mân Huyên giơ tay phải lên giữa không trung như đang thề với trời, nom cuống quýt tưởng chừng sắp òa khóc tới nơi.