Đinh Tuyết Nhuận quay lưng về phía anh, dùng quần áo bao chính mình lại, giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh. So với Lâu Thành, cậu có chút quá mức bình tĩnh: "Lâu Thành, cậu đi ra ngoài trước đi."
Lâu Thành "Ừ ừ" hai tiếng, theo bản năng lùi về phía sau, sau đó mới phản ứng lại, không đúng, Tiểu Đinh cũng là nam mà, có cái gì phải né tránh? Không phải đều có ba chân cả sao?
"Lâu Thành," Lông mày Đinh Tuyết Nhuận nhăn lại.
Lâu Thành có chút chậm chạp, nam với nữ nhìn từ đằng sau không có khác biệt gì nhiều, lúc ấy chắc là anh bị làn da trắng của Đinh Tuyết Nhuận làm cho mờ mắt, tim mới đập nhanh như vậy.
Huống hồ lưng Tiểu Đinh thực sự rất đẹp, gầy mà cân xứng đều đặn, dọa người nhất chính là nốt ruồi của cậu không giống với bình thường, là nốt ruồi màu hoa hồng, rõ ràng là chỉ có mấy nốt nhưng lại hút chặt lấy ánh mắt của anh.
Lâu Thành tôn trọng cậu, vẫn quay người đi ra, nói qua cánh cửa khép hờ: "Cậu đang tắm sao? Tại sao lại không mở đèn?"
"Tôi không tìm được công tắc." Đinh Tuyết Nhuận mặc quần áo lên, còn chưa có tắm, nước nóng đã nguội rồi.
"Công tắc ở phía dưới, tôi toàn dùng chân đá. Cậu không nhìn thấy công tắc phát dạ quang sao?"
"Không để ý," Đinh Tuyết Nhuận nhanh chóng mặc quần áo, "Tại sao cậu lại xuống tầng đi vệ sinh?"
"Tôi chỉ xuống đây uống nước mà thôi....ai mà biết được.........." Lâu Thành dừng lại, chợt nghĩ tới gì đó, thờ ơ nói, "Dù sao chúng ta cùng một phòng ngủ, tôi cũng không phải chưa từng nhìn thấy cậu không mặc gì."
Nhưng thực sự là chưa từng nhìn thấy.
Không nói tới việc mỗi tuần anh chỉ ở ký túc một ngày, hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận thay quần áo đều quay lưng lại với anh, mỗi lần tắm xong đi ra đều mặc quần áo nghiêm chỉnh.
Lâu Thành thật sự không để chuyện này ở trong lòng, Đinh Tuyết Nhuận trở lại căn phòng công chúa, qua một lúc mới bình tĩnh lại.
Cậu nằm trong bóng tối, mở mắt nhìn bầu trời sao lãng mạn trong phòng.
Trên trần nhà, dán đầy những ngôi sao dạ quang tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Lâu Thành bình thường thức dậy rất muộn, bởi vì trước giờ anh chưa bao giờ đặt chuông báo, nghe thấy tiếng chuông ở trường học kêu, biết rằng tiết đọc bài buổi sáng đã bắt đầu rồi, liền từ từ tỉnh dậy, chậm chạp rời giường, bắt đầu rửa mặt.
Sau khi xuống nhà, Lâu Thành gõ gõ cửa phòng công chúa, không thấy ai trả lời, anh liền mở cửa ra, quả nhiên, bên trong không có ai, thu dọn rất gọn gàng, như trước đây chưa có người tới ở.
"Đúng là cái đồ không tim không phổi." Lâu Thành mắng nhỏ một câu, "Đi học cũng không gọi tôi, một mình chạy mất, hừ."
Anh mặc đồng phục vào, đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy đồ ăn trên bàn.
Lâu Thành còn tưởng rằng mình hoa mắt, còn cẩn thận nhìn mấy lần, mới xác định, đó thật sự là đồ ăn sáng.
Anh tới gần nhìn, phát hiện đó là một bát cháo tôm, còn có một đĩa rau trộn, một quả trứng gà luộc.
Không biết Đinh Tuyết Nhuận đã đi bao lâu, cháo đã nguội mất rồi.
Lâu Thành để ý đến tờ giấy kẹp dưới cái bát, bên trên là chữ của Đinh Tuyết Nhuận: "Hy vọng cậu không để bụng chuyện tôi dùng nhà bếp của cậu, thấy trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn nên tôi làm một chút đồ ăn sáng, nếu như cậu dậy mà bị nguội rồi, có thể dùng lò vi sóng hâm nóng một chút, cháo làm nóng nửa phút, trứng gà đun trong nồi nước sôi ba phút. Tôi đi học đây."
Trên tờ giấy còn có một chữ ký, là chữ "Nhuận". Chữ của cậu rất đẹp, làm người nhìn cảm thấy vui vẻ, chỉ nhìn chữ viết thực sự giống như một người đọc sách.
Lâu Thành có một chút cảm động, lòng thầm nghĩ Tiểu Đinh thật tốt.
Suy nghĩ một lát, anh tìm kiếm trong nhà mình, tìm được một chiếc điện thoại chưa dùng qua. Chiếc điện thoại đó là do bố anh đưa, màu vàng của thổ hào. Lúc ấy bố anh gọi điện hỏi anh: "Con trai, có thể nạm kim cương, con muốn kim cương bao nhiêu cara?"
Lâu Thành từ chối kim cương, anh cầm điện thoại trong tay rồi mới phát hiện kiểu dáng không khác gì so với điện thoại được quảng cáo trên tivi "Chỉ cần ! Chỉ cần !", còn xấu hơn một chút.
Anh thề cả đời này cũng không muốn nhìn thấy cái điện thoại này nữa.
Lâu Thành mở máy, nhìn thấy pin còn rất nhiều, bạo lực đập chiếc điện thoại xuống đất hai cái, làm cho điện thoại bị mẻ mất một góc, rồi mới vừa lòng bỏ chiếc điện thoại vào trong túi.
Anh không đi vào từ cổng trường mà đi vào từ bên cạnh bức tường vây. Bởi vì mỗi ngày anh đều đi muộn, mỗi lần đến muộn đều phải ghi tên lại — bảo vệ trường đều nhớ kỹ mặt anh. Đến muộn nhiều lần sẽ liên hệ với chủ nhiệm lớp, thậm chí còn trừ điểm của lớp bốn.
Lâu Thành là người rất tự mình biết mình, biết rằng Đậu Chí Vỹ dễ dàng tha thứ cho anh là bởi vì xem anh không gây ra phiền toái, nếu như anh làm ảnh hưởng tới tập thể lớp, làm ảnh hưởng đến học tập của học sinh ngoan trong lớp, chắc chắn sẽ bị phê bình.
Cho nên anh không yêu đương với các bạn nữ trong lớp, không cần nói là anh có thích hay không, chuyện yêu đương này, đương nhiên là do khoảng cách sinh ra, ở cùng một lớp rất bất tiện. Chẳng được mấy ngày lại chia tay.
Xem ra trong lớp chỉ có Tiểu Đinh có thể chơi cùng anh.
Hôm nay Lâu Thành đi đặc biệt muộn, khi anh trèo tường vào trường đã là tiết hai rồi, còn chưa tan học, Lâu Thành chậm chạp đi xuyên qua con đường nhỏ tuyệt đối sẽ không có người tới này, khi đi tới ký túc xá, thấy một nam một nữ đang cầm tay nhau, trốn dưới tàng cây nhẹ nhàng hôn nhau.
Anh đi qua nhìn không chớp mắt, âm thầm nói đôi cẩu nam nữ kia cũng không ngại bẩn, nước bọt bẩn thế mà có thể hôn.
Anh đi tới dãy phòng học, đứng ở trước cửa phòng một lát, đợi chuông hết giờ vang lên, anh mới đi vào từ cửa sau.
Vừa mới tan tiết thứ hai, là tiết ngữ văn, cho nên lúc này tất cả học sinh trong lớp đều đang học thuộc lòng, dường như không có ai đi ra.
Lâu Thành nhìn Đinh Tuyết Nhuận cầm sách ngữ văn, ở trong một nhóm nhỏ, chờ người ta đọc xong.
Buổi sáng Lâu Thành đã ăn no rồi, cho nên dạt dào ý cười đi vào, đi đến bên cạnh cậu khẽ dùng vai mình chạm cậu một cái: "Tiểu Đinh."
Đinh Tuyết Nhuận quay đầu nhìn anh: "Cậu tới rồi đấy à."
Lâu Thành cúi đầu, ngoắc ngoắc ngón tay, thần thần bí bí: "Cậu theo tôi qua đây, tôi cho cậu xem cái này hay lắm."
Có lẽ anh sợ ảnh hưởng tới bạn cùng lớp học thuộc lòng cho nên giọng nói rất nhỏ, cũng dán sát vào người cậu, thở ra từng đợt.
Đinh Tuyết Nhuận không tránh, rất bình tĩnh tự nhiên nói: "Vậy đợi lát nữa đưa cho tôi đi, tôi học thuộc trước đã."
Lâu Thành phì cười, tiếng cười khẽ giống như mang theo dòng điện, làm cho lòng người ngứa ngáy.
Tai Đinh Tuyết Nhuận khẽ động đậy, trong lòng không bình tĩnh như bên ngoài.
Lâu Thành chống khuỷu tay lên vai cậu: "Ai da, không nhìn ra cậu cũng biết học thuộc lòng."
"..............những chuyện cậu chưa nhìn ra còn nhiều lắm."
Lâu Thành nhíu mày: "Đừng học nữa, cậu học cái gì mà đọc, cậu thuộc được tôi cắt chym xuống cho cậu ngâm rượu uống!"
Anh vừa liếc nhìn một cái, bài khóa ngữ văn kia như vải bó chân, còn dài hơn cả JJ anh, Đinh Tuyết Nhuận có thể học được mới lạ!
Bạn học ngồi đằng trước đang học bài không biết có phải nghe được lời nói hùng hồn của Lâu Thành hay không, đột nhiên đọc một câu: "Tịch dạ văn quân tỳ bà nữ, kim dạ văn quân....."
Cậu ta dừng lại vài giây, tổ trưởng mới thôi nhìn Lâu Thành, quay về phía nam sinh: "Đọc xong rồi hả?"
"Không..........." Nam sinh không còn chưa nói được, tổ trưởng đã gạch một nhát đằng sau tên cậu ta, sau đó bảo cậu ta đi, đôi mắt len lén nhìn Lâu Thành, dịu dàng nói: "Được rồi, người tiếp theo."
Người tiếp theo chính là Đinh Tuyết Nhuận.
Cậu gấp sách ngữ văn lại, lại nhìn Lâu Thành bên cạnh nhàn nhã ung dung, dường như đang chắc chắn rằng cậu không thể đọc được, sau đó nói với tổ trường: "Tớ bắt đầu nhé."
Tổ trưởng ừ ừ vài tiếng, cầm sách lên cao, vừa nhìn sách vừa lén lút nhìn Lâu Thành.
Lâu Thành bình thường không ngủ thì cũng không đi học, muốn nhìn thấy mặt anh cũng thật khó khăn.
"Tỳ Bà Hành, Bạch Cư Dị, Tầm dương giang đầu..........."
Cậu đọc rất trôi chảy.
Vừa mới đọc được một hai đoạn, biểu tình của Lâu Thành còn bình tĩnh thản nhiên. Nhưng khi nghe thấy tốc độ đọc của Đinh Tuyết Nhuận rất nhanh, càng đọc càng lưu loát, trong lòng anh bắt đầu lo lắng, thậm chí còn rút quyển sách ngữ văn ra, muốn xem Đinh Tuyết Nhuận đọc có đúng không.
Kết quả anh lật quyển sách cả nửa ngày, cũng không biết nằm ở trang nào, tổ trưởng nhìn thấy, nhắc cho anh.
Lâu Thành mở tới "Tỳ Bà Hành", nhưng mà cho dù thế nào cũng không biết Tiểu Đinh đọc tới đâu rồi, anh vừa nhìn thấy nhiều chữ như thế, còn là thể văn ngôn, đầu óc quay cuồng, có cảm giác buồn nôn.
Anh đành phải mặt dày nói với tổ trưởng: "Cậu nghe cậu ta đọc, đọc sai thì nói với tôi."
Nghe thấy giọng Đinh Tuyết Nhuận thao thao bất tuyệt đọc thơ, nét cười trên khuôn mặt bình tĩnh của Lâu Thành dần dần biến mất.
Đinh Tuyết Nhuận đọc rất nhanh, đợi đọc xong câu cuối cùng cậu nói: "Tớ đọc xong rồi." Mặt Lâu Thành đã trở nên xanh xao.
Tổ trưởng tích vào tên Đinh Tuyết Nhuận.
Cô nhìn về phía Lâu Thành, khẽ hỏi anh: "Lâu Thành, cậu.......cậu muốn đọc thơ à?"
Cả người anh áp suất thấp: "...............tôi đọc cái chym ấy."
Đinh Tuyết Nhuận ôm sách ngữ văn trong ngực, thản nhiên kéo Lâu Thành đi: "Đi thôi, cậu muốn đưa cho tôi cái gì?"
Lâu Thành bây giờ trong đầu chỉ toàn là cắt chym, cắt chym, anh vẫn còn trong khiếp sợ hoàn hồn lại khi thấy Đinh Tuyết Nhuận học thuộc được bài khóa dài như thế, một người mù chữ so với mình còn dốt nát hơn đột nhiên vươn mình, làm cho Lâu Thành cảm thấy hỗn loạn, có chút mờ mịt trả lời: "......xem chym."
Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh không nói gì: "Cái hay ho mà cậu nói là cái này?"
"Không, không phải," Lâu Thành giờ mới phản ứng lại, lấy một thứ gì đó cứng cứng trong túi ra, nhét vào trong tay Đinh Tuyết Nhuận.
"Tiểu Đinh, cái này cho cậu. Đừng cắt thứ đó của tôi, cái đó ngâm rượu uống không ngon."
Vẻ mặt Lâu Thành rất chân thành: "Thật sự uống không ngon, tôi từng uống rồi."
"Lâu Thành........không có ai muốn uống loại rượu đó." Đinh Tuyết Nhuận có chút bất đắc dĩ. Cậu nhấc thứ Lâu Thành đưa cho cậu lên, khẽ hỏi: "Cái này là gì? Điện thoại?"
"Đúng, không phải do tôi điện thoại của cậu mới bị thu sao? Cậu cứ cầm lấy cái này dùng đi, là cái trước kia tôi dùng." Lâu Thành lập tức chuyển đề tài.
Khi anh nói dối thường dùng vẻ mặt vô tội, một khi anh giả vờ vô tội sẽ cố gắng mở to hai mắt, dùng ánh mắt thuần khiết nhìn chăm chú đối phương: "Tiểu Đinh cậu cứ cố dùng tạm, nếu như cảm thấy không thích thì đi mua cái mới sau."
Không ai có thể chống đỡ được ánh mắt như vậy, Đinh Tuyết Nhuận tránh khỏi ánh mắt anh, cúi đầu nhìn điện thoại, cậu thấy chiếc di động này rất mới, màn hình sạch sẽ không có chút dấu vết, sau đó nhét điện thoại lại tay Lâu Thành: "Không cần đâu, không có điện thoại cũng không phải việc gì lớn."
Đối với học sinh trọ ở trường mà nói, không có đi động dùng thực sự là vấn đề lớn.
Lâu Thành không vui nói: "Cậu không có điện thoại để nghịch đi học phải làm sao?"
"Học bài."
"........Con mẹ nó học bài." Lâu Thành lại nhét điện thoại vào tay cậu, lần này trực tiếp nhét vào ngăn tủ của cậu, "Cậu dùng đi, nếu cậu không dùng cũng phải cầm thứ xấu xí này đi."
Đinh Tuyết Nhuận mím môi, lấy điện thoại ra, hỏi anh: "Vậy tôi bỏ tiền ra mua, điện thoại của cậu bao nhiêu tiền?"
Lâu Thành cảm thấy ê răng, anh không thích chiếm lợi từ người khác, nhưng Tiểu Đinh luôn phân rõ ràng, anh còn muốn Tiểu Đinh nhận từ minh, nhưng Đinh Tuyết Nhuận lại cố tình không nhận — dường như cậu không có thói quen nhận đồ tốt từ người khác.
"Quan hệ của chúng ta tốt như thế, nói chuyện tiền nong làm tổn thương tình cảm." Mặt anh thể hiện không có việc gì, "Đừng đưa nữa, tôi cũng không nhớ nó bao nhiêu tiền, rất rẻ."
Trên thực tế, chiếc điện thoại nay quả thực không mất tiền, nhưng giá trị chế tạo cũng không thấp hơn nữa cả thế giới chỉ có một cái như thế này, cũng chẳng tìm được cái nào giống như này nữa. Bố anh thích đầu tư, cho nên các ngành nghề nhà anh đều quan tâm một chút, thời điểm hai năm trước bố anh nhắm vào thị trường sản phẩm điện tử, mở một công ty.
Bố của Lâu Thành vì quặng mỏ nhà anh nên mời chuyên gia về thiết kế mấy mẫu điện thoại, tốn rất nhiều tiền chế tạo! Ông thậm chí còn định nạm kim cương lên điện thoại! Thường xuyên gọi điện thoại cho Lâu Thành hỏi xem muốn kim cương bao nhiêu ca-ra, còn muốn màu sắc gì.
Theo Lâu Thành được biết, chiếc điện thoại này ngoài nhan sắc vàng thổ hào, hai bên cạnh còn trộn lẫn vàng thật.
Nhà thiết kế công bố, chiếc điện thoại này lấy Ferrari làm cảm hứng sáng tạo, thiết kế hình giọt nước nhưng sản phẩm lại thực sự vô cùng quê mùa.
Lâu Thành chưa từng dùng lấy một lần, anh sợ mất mặt.
Đinh Tuyết Nhuận bất mãn câu trả lời của anh, khẽ chau màu: "Cậu không nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi không cần nữa, cậu cầm về đi."
"Đừng, đừng mà." Hai người đẩy điện thoại qua lại, Lâu Thành kiên trì nói: "Kỳ thật chiếc di động này, là do bố tôi mua, ông ấy mất nguyên mua trên tivi, mua điện thoại còn được tặng máy giặt, tương đương với không cần tiền, giống như nhặt không."
"Thật sự không cần tiền," ngữ khí của anh rất chân thành, trừng mắt nhìn cậu nói, "Cậu cầm lấy dùng đi, cậu xem." Anh chỉ chỉ, trợn mắt nói dối: "Đều tại tôi làm rơi, tôi dùng rất lâu rồi."
Bởi vì điện thoại vô cùng cứng, anh thô bạo đập vài cái, mới đập sứt được một miếng rất nhỏ, có thể thấy được chất lượng của nó thực sự tốt, khuyết điểm ở chỗ là hơi nặng, linh kiện tuy rằng không bằng điện thoại hiện đại, nhưng vào thời điểm ấy, nó đã là linh kiện điện thoại tốt nhất.
Đinh Tuyết Nhuận dừng một chút: "Không được, hay là........."
"Tiểu Đinh, tôi nói thật cho cậu biết vậy," Lâu Thành không đợi cậu nói xong, ngắt lời cậu, "Chiếc này từng rơi xuống phân, rửa cũng không sạch được, bằng không cậu nghĩ đây là màu gì?"
Mặt Đinh Tuyết Nhuận có chút phức tạp: "..........."
Cậu cảm thấy mình như đang nắm một đống phân.
Lâu Thành nhìn cậu cuối cùng cũng bị thuyết phục rồi, trong lòng thở phào một hơi, anh thật khó khăn, vì tặng điện thoại cho người ta thậm chí còn lôi câu chuyện ly kỳ ra kể.
"Phân...điện thoại đã đưa cho cậu rồi, đừng trả lại cho tôi nữa." Lâu Thành nói xong phe phẩy mũi, giống như trong không khí thật sự có mùi khác thường.
Cũng may Đinh Tuyết Nhuận thiếp thu, cũng không có dáng vẻ ghét bỏ, nói cảm ơn với Lâu Thành: "Tôi mời cậu ăn cơm nhé."
"Ăn ở nhà ăn à?"
"Ừ, nhà ăn."
"Được thôi." Lâu Thành vui vẻ, nhỏ giọng nói, "Đồ ăn sáng cậu nấu rất ngon."
Đinh Tuyết Nhuận nở nụ cười, bởi vì đúng lúc vào lớp rồi, cho nên không phát ra chút âm thanh nào.
Tiết này là Địa lý, tuy rằng lớp bốn là lớp tự nhiên, các bạn trong lớp cơ bản kỳ sau đều chọn môn tự nhiên, nhưng đối với các môn xã hội bọn họ vẫn rất chú tâm.
Bởi vì xếp hạng kỳ thi, thành tích cũng bao gồm các môn xã hội, tổng cộng sẽ có ba bảng xếp hạng, một là toàn khóa, hai là khoa tự nhiên, ba là khoa xã hội. Ba danh sách riêng biệt, để cho học sinh tham khảo khi chọn phân khoa vào cuối kỳ.
Lâu Thành chẳng có hứng thú gì với môn địa lý, anh nằm ra bàn chơi game, xong một ván, anh nhìn sang Tiểu Đinh bên cạnh đã bắt đầu không tập trung.
Anh nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận dùng khăn tay bao cái di động kia, cúi đầu len lén ngửi xem — dường như đang xác nhận rốt cuộc có còn mùi gì hay không.
Lâu Thành thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Thấy vậy, anh không chơi nữa, cứ thế lén lút nhìn xem rốt cuộc Đinh Tuyết Nhuận đi học đều làm gì. Đinh Tuyết Nhuận ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi gì kỳ quái, trong lòng an tâm hơn một chút, ngay sau đó, cậu giống như một nhà nghiên cứu, cúi thấp đầu kiểm tra thật kĩ các kẽ hở, nhìn xem bên trong có thứ gì còn dính lại hay không.
Lúc này Lâu Thành thật sự không nhịn được nữa cười lên, cười đến nỗi run cả vai. Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy, biết rằng đã bị Lâu Thành nhìn thấy rồi, liền lấy sách che điện thoại mới đi, tức giận nói: "Đừng cười nữa."
Lâu Thành ngẩng đầu nhìn, cằm anh đặt trên núi sách nhỏ, đôi mắt cong cong rất đẹp, con ngươi sáng long lanh, bộ dáng lười biếng như một con mèo hình người nằm sấp ra bàn: "Tiểu Đinh, Tiểu Đinh, sao cậu lại đáng yêu như vậy."
Đinh Tuyết Nhuận không nói một lời, trong lòng thầm mắng cái này là do ai?
Nhưng điện thoại được tặng không cũng là tâm ý của Lâu Thành, cậu đương nhiên không thể đứng trước mặt Lâu Thành kiểm tra xem có thứ không sạch sẽ nào không.
Đương nhiên, Lâu Thành cũng không có khả năng nói cho Tiểu Đinh biết, chiếc điện thoại này không chỉ không rơi xuống phân hơn nữa còn làm bằng vàng, vô cùng có giá trị.
Giữa trưa, Đinh Tuyết Nhuận đã hứa sẽ mời Lâu Thành đi ăn cơm, hai người đi tới nhà ăn nhỏ trên sân thượng nhà ăn.
Lâu Thành đưa thực đơn cho cậu, để cậu gọi thức ăn.
Đinh Tuyết Nhuận quan tâm hỏi anh một chút, có muốn ăn cái này không, có muốn ăn cái kia không.
"Muốn ăn canh chua cay hay là canh đậu phụ? Hay là canh tôm?"
"Đều được." Lâu Thành là người Đông Bắc, trước giờ không ăn canh, hơn nữa anh thèm đường, rất thích ăn đồ ngọt.
Lâu Thành nhìn cậu gọi đồ ăn, phát hiện ra một chuyện nhỏ, Đinh Tuyết Nhuận mời khách, so với anh mời khách thì hào phóng hơn nhiều, anh nhớ lần trước hai người tới nhà ăn nhỏ, cậu gọi rất ít, nói rằng vậy đủ rồi.
Lần này đổi thành Đinh Tuyết Nhuận mời khách, cậu lại gọi rất nhiều, cậu viết tên đồ ăn lên đơn mà phục vụ đưa, sau đó đi tới cửa chắn nhà ăn, đưa cho chú phục vụ: "Cháu ngồi bàn số sáu."
Đinh Tuyết Nhuận trở lại bàn ăn, một đôi tình nhân đi qua trước mặt cậu.
Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi nam nữ mặc đồng phục kia, tuy rằng hai người không nắm tay nhau, nhưng mà không khí ngọt ngào xung quanh thể hiện rõ họ là một đôi.
Một nam một nữ ngồi xuống bàn bên cạnh.
Đinh Tuyết Nhuận thản nhiên cúi đầu lấy tấm thẻ cơm Lâu Thành đưa cho cậu từ trong túi áo đồng phục ra, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn nữ sinh trang điểm xinh đẹp kia, sau khi xác nhận đây cùng là một người, Đinh Tuyết Nhuận nhìn Lâu Thành bằng ánh mắt đồng tình mang chút phức tạp.
Dường như trên đầu anh là một thảo nguyên xanh mướt.
Lâu Thành nhìn lại cậu: "Sao thế?"
".........không có gì." Đinh Tuyết Nhuận chớp mắt, lại nhìn nữ sinh cằm nhọn, đôi mắt to kia. Nam sinh ngồi bên cạnh cô rất đẹp trai, nhưng hiển nhiên không bằng Lâu Thành, cách biệt rất lớn.
Lâu Thành chú ý tới ánh mắt cậu, nghiêng đầu nhìn theo hướng ánh mắt cậu, Đinh Tuyết Nhuận trong lòng không tự chủ được căng thẳng, nghĩ rằng Lâu Thành nhìn thấy sẽ rất tức giận, không ngờ rằng Lâu Thành vừa nhìn một cái, lại bình thản quay đầu lại, nhỏ giọng nói với cậu: "Cậu nhìn bạn gái của người ta làm gì? Cậu thích hả?"
Đinh Tuyết Nhuận: "....."
Lâu Thành nghiêng đầu, dùng ngữ khí bình định giang sơn: "Trông cũng được, nếu như cậu muốn theo đuổi, tôi giúp cậu thăm dò một chút."
Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn Lâu Thành.
Ánh mắt cậu rất chuyên chú, Lâu Thành bị cậu nhìn có chút mất tự nhiên, cúi đầu tách đôi đũa ra: "Tiểu Đinh, tôi biết tôi rất đẹp trai, cậu đừng nhìn tôi như vậy."
"Lâu Thành," Đinh Tuyết Nhuận ngữ khí giả vờ như không quan tâm, "Cậu có quen cô gái kia không?"
"Ai cơ? Người ngồi ở bàn bên cạnh á?"
Đinh Tuyết Nhuận "Ừ" một tiếng.
Lâu Thành nghiêng đầu nhìn một cái, mặt mũi mờ mịt: "......cô ấy là ai, làm sao mà tôi quen? Cậu muốn làm quen?"
"Đây này." Đinh Tuyết Nhuận lấy thẻ cơm ra, ngón tay khẽ chỉ lên bên trên, "Đây không phải là cô ấy sao? Bạn gái cậu?"
Lâu Thành chăm chú nhìn một cái, lúc này mới đột nhiên hiểu ra.
"À, thẻ này là của đàn em tôi, trên thẻ là bạn gái nó." Nhưng mà ngày hôm đó Đinh Tuyết Nhuận hỏi, anh không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Không ngờ rằng Đinh Tuyết Nhuận lại cho rằng anh bị người ta cắm sừng.
"Cậu mở to mắt ra mà xem, người kia có đẹp trai bằng một nửa tôi không? Con mẹ nó ai nghĩ tôi bị đội mũ xanh?"
Lâu Thành chậm chạp nói: "Hơn nữa ông đây độc thân, ông đây cũng không thích loại con gái như cô ta."
Ngón tay đang gõ trên bàn của Đinh Tuyết Nhuận dừng lại, cậu lơ đãng hỏi: "Cậu không thích con gái, vậy cậu thích gì?"
"Vậy phải đợi khi tôi thích thì mới biết được." Lâu Thành không quan tâm nói.
"Cho nên ý của cậu là, cậu đang không thích ai?"
Nhà ăn nhỏ mang thức ăn lên tương đối chậm, hai người bọn họ có thể nói chuyện rất lâu.
Lâu Thành đùa giỡn nói: "Đương nhiên, tôi đẹp trai thế này, vậy người con gái phải tốt thế nào mới xứng đáng với tôi?" Nói xong, anh lại quay sang Đinh Tuyết Nhuận, hứng thú hỏi: "Này, Tiểu Đinh, cậu đã yêu chưa?"
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu.
Lâu Thành "A" một tiếng có chút ngoài ý muốn lại không phải ngoài ý muốn, tuy rằng con người Tiểu Đinh không tồi, nhưng mà tính cách thì lạnh như băng, rất khó được nữ sinh theo đuổi, anh thấy Đinh Tuyết Nhuận nói chuyện với người khác đều lịch sự mà xa cách, cách xa cả ngàn dặm.
Lâu Thành nâng cằm: "Vây cậu không phải còn không có nụ hôn đầu tiên?"
Lúc này Đinh Tuyết Nhuận không nói gì, nói tới đề tài này, cậu không thể cởi mở như Lâu Thành, cậu rất ngượng ngùng.
Lâu Thành hiểu rõ cười lên, im lặng chính là thừa nhận. Anh lại nói: "Nữ sinh theo đuổi cậu chắc cũng không ít, cậu không có ý định yêu đương gì à? Có cần tôi giới thiệu cho cậu một người, làm mối tình đầu không? Cậu thích loại nào? Thanh thuần hay là thành thục? Ngực to hay là ngực nhỏ?"
"Không cần, tôi không thích những thứ đó, tôi cũng không có thời gian."
Đinh Tuyết Nhuận bắt đầu trở nên lạnh lùng, Lâu Thành tấm tắc nói: "Tại sao không có thời gian? Thời gian cậu dùng làm gì rồi?"
"Học bài."
Lâu Thành: "............" Lại nữa rồi, người này không giả vờ thì sẽ chết chắc!
Đinh Tuyết Nhuận đã dần quen thuộc với chiếc điện thoại mới, lại bớt thời gian đi làm một thẻ sim, cậu gọi điện thoại cho bố trước, nói rằng điện thoại của mình mất rồi, đổi cái khác, đây là số điện thoại mới.
Thứ tư, danh sách chỗ ngồi thi được phát ra.
Thầy Đậu vào phòng trước tiên là dán danh sách lên bảng thông báo, sau đó đứng trên bục giảng nói: "Các em học sinh, ngày mai là bắt đầu kỳ thi giữa kỳ rồi."
"Độ khó của kỳ thi lần này thế nào, thầy cô cũng không biết, mọi người không cần phải áp lực, cứ bình thường đối diện, cứ theo trình độ của mình mà phát huy là được." Đại khái nói xong những lời mà trước mỗi kỳ thi đều nói xong, thầy Đậu lại nói: "Ban nãy vừa mới họp xong, sau lần thi này, sẽ căn cứ vào kết quả thi để điều chỉnh lại lớp."
"Những học sinh có thành tích thụt lùi quá nghiêm trọng, sẽ bị chuyển sang lớp bình thường, nếu như, tôi nói nếu như có bạn học trong lớp bị chuyển đi, vậy cũng không sao, chăm chỉ nỗ lực, vẫn còn cơ hội quay lại."
Chế độ này của Lục Trung, là duy nhất ở trong tỉnh, thường xuyên bị trường khác lấy ra làm đề tài thảo luận: "Các cậu không biết Lục Trung mới gọi là địa ngục, môt lần thi kém sẽ bị chuyển đến lớp kém hơn, tâm thái của các học sinh thi không tốt đều sụp đổ, ai chịu được bị chuyển đi? Chẳng trách nhiều người nhảy lầu thế...."
Cho dù vậy, vẫn có nhiều phụ huynh học sinh, hy sinh cho đời sau mà mang con vào ngôi trường "địa ngục" này học tập.
Nhưng trên thực tế, loại tin đồn này có chút cường điệu, phần lớn học sinh Lục Trung đều có chí tiến thủ, nhất là học sinh lớp trọng điểm, bọn họ đã vào được lớp này, thì tuyệt đối sẽ không muốn bị đẩy ra.
Tỷ lệ xảy ra chuyện thi kém bị chuyển lớp là rất nhỏ, bởi vì thành tích học tập của bọn họ đều vô cùng ổn định.
Đinh Tuyết Nhuận cũng nhớ ra chuyện này.
Khi cậu vừa tới trường học, thầy Đậu cũng đã nói chuyện này với cậu, để cậu không cần chịu ảnh hưởng, yên tâm học tập.
Đinh Tuyết Nhuận vốn không để ý chuyện này, bởi vì chuyện thế này không thể nào xảy ra với cậu. Nhưng hiện tại....Đinh Tuyết Nhuận nghiêng dầu nhìn Lâu Thành đang thu dọn cặp sách.
Lâu Thành lên lớp thường không mang cặp sách, hôm qua lại bị thầy giám thị bắt được, răn dạy anh: "Cậu nhìn cậu mà xem! Cà lơ phất phơ! Chẳng ra thể thống gì! Cặp sách của cậu đâu? Không mang cặp sách thì học hành cái gì?"
Lâu Thành cao hơn ba cái đầu so với thầy giám thị đứng thẳng tắp, cúi đầu nhìn thầy giám thị nói: "Em xuống tầng nhìn thấy một con chó dại, nó ngoạm lấy cặp sách của em mang đi rồi, hôm nay em phải đi mua cái mới."
Thầy giám thị lộ ra vẻ mặt "không có thuốc chữa", lắc đầu rời đi.
Lâu Thành nhét đồng phục vào trong cặp sách, bên trong anh mặc một chiếc áo khoác bò, bình thường anh đi moto cũng mặc như vậy, chỉ khi phải đi thi đấu với người khác mới trang bị thêm đồ bảo vệ.
Đối với anh mà nói, kỳ thi chẳng khác gì kỳ nghỉ, tính như vậy cũng có bốn ngày nghỉ rồi, vô cùng hoàn mỹ.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn khi nhắc đến kỳ thi của anh, biết rằng có lẽ anh sẽ không đến. Cậu rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước xem danh sách xếp chỗ, phòng thi có vẻ là dựa theo thành tích mà sắp xếp, học sinh chuyển trường như cậu, cùng với Lâu Thành lần trước không tới thi, vừa vặn được xếp cùng một phòng, hơn nữa chỗ ngồi cũng cạnh nhau.
Cậu quay trở về chỗ của mình ngồi xuống, dùng điện thoại tìm kiếm tài liệu, sau đó lại hỏi một câu: "Lâu Thành, ngày mai cậu có đi thi không?"
"Tôi thi cái gì, tôi không biết gì cả." Lâu Thành không ngẩng đầu.
"Vậy cậu tới thi đi."
"Ừ? Nhưng mà tôi không biết gì."
"Tôi vừa mới xem phòng thi, tôi và cậu cùng phòng."
"Ừ?" Lâu Thành không tiếp tục thu dọn đồ đạc nữa, mà nhìn về hướng Đinh Tuyết Nhuận.
Đinh Tuyết Nhuận không nhanh không chậm nói: "Hơn nữa chỗ chúng ta gần nhau."
Lâu Thành khẽ nhếch miệng, Đinh Tuyết Nhuận lại nói: "Cậu không nghe thầy Đậu nói sao, người xếp cuối cùng có thể bị đuổi khỏi lớp?"
Lâu Thành dường như cuối cùng cũng đã hiểu được ý của cậu, anh lộ ra sách mặt tỉnh ngộ lại mang chút khiếp sợ: "Tiểu Đinh, cậu muốn chép bài của tôi?"
"........." Đinh Tuyết Nhuận thiếu chút nữa bẻ gãy bút máy trong tay.