Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Về muộn quá sẽ không còn nước nóng tắm rửa."
"Ngu ngốc! Cậu mặc ít như vậy ra ngoài hóng gió, ngốc không chữa nổi nữa rồi." Lâu Thành chẳng khách khí mắng cậu, "Ăn chút thịt dê sẽ không lạnh nữa."
"Lâu Thành, tôi về đây," Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh, "Cổng ký túc sắp đóng rồi."
"Sợ cái gì, hôm nay cũng không kiểm tra phòng, ai biết được cậu có về hay không?" Lâu Thành không để ý chỉ ngón tay về phía cửa khu chung cư, "Nhà tôi ở đây rồi, có nhiều phòng khách, hôm nay cậu cứ ở lại chỗ tôi đi."
Anh dừng xe trước cổng khu chung cư, dẫn Đinh Tuyết Nhuận đi tìm lẩu thịt dê.
Con đường đối diện trường đều có đồ ăn, cửa hàng lẩu thịt dê vẫn mở cửa, nhưng vì đã muộn rồi, có chút vắng vẻ.
Một loạt đền vàng sáng trưng lại tăng thêm cho bóng đêm vài phần ấm áp.
Bên trong có mở điều hòa, vừa mới đi vào, Đinh Tuyết Nhuận bị gió lạnh thổi dường như đã không tự làm chủ được cơ thể giờ đây trở nên linh hoạt trở lại.
Đinh Tuyết Nhuận thở ra một hơi, dùng hai bàn tay lạnh như băng che lại mặt, miệng khẽ hà hơi, chóp mũi bị đông đỏ bừng, lông mi buông xuống dường như đã kết một lớp băng.
Ấn tượng của Đinh Tuyết Nhuận với Lâu Thành là loại hình lạnh như băng, đột nhiên làm những động tác như thế, lại thêm vài phần dễ thương.
Lâu Thành vuốt tóc, giả vờ như không chú ý nhìn cậu thêm vài lần, miệng chê bai: "Biết lạnh rồi sao? Không biết mặc nhiều hơn một chút? Ngu ngốc."
"Lúc tôi tới không nghĩ là sẽ lạnh như thế này." Cậu lại nói, "Cho nên tôi mới không mặc quần áo dày."
Nhân viên phục vụ tới hỏi bọn họ đi mấy người.
"Chỉ có hai thôi," Lâu thành có tác phong đại thiếu gia, đi tới chỗ nào cũng phải bao phòng, loại quán ven đường thế này cũng phải gọi một phòng riêng: "Cho cân thịt dê." Nói xong anh hỏi Đinh Tuyết Nhuận, "Cậu có ăn nội tạng dê không? Tôi không ăn cái đó."
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Tôi cũng không ăn."
Lâu Thành gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ vào trong một căn phòng nhỏ, miệng hỏi Đinh Tuyết Nhuận: "Tiểu Đinh, cậu là người ở đâu?"
"Quế Lâm."
Lâu Thành không giỏi địa lý, nghĩ nửa ngày trời cũng không biết thuộc tỉnh nào, chỉ nhớ tới một câu "Quế Lâm sơn thủy nhất thiên hạ."
"Núi tốt nước tốt nên mới nuôi cậu trắng như vậy?" Đinh Tuyết Nhuận đi vào bên trong căn phòng ấm áp, dưới ánh sáng của ngọn đèn, làm da có vẻ trắng hồng, nhưng mà đôi môi vẫn tái nhợt, kính mắt bị đông lạnh dính sương mờ.
"Không phải, mẹ tôi là người dân tộc thiểu số."
Lâu Thành "Ồ" một tiếng, trong lòng thầm nghĩ mẹ của Tiểu Đinh nhất định phải là một mỹ nhân, nhưng mà anh lại hỏi một câu khác: "Vậy khi cậu thi đại học có phải được cộng điểm không?"
Đinh Tuyết Nhuận vừa định lên tiếng lại thấy ngón tay thon dài của Lâu Thành chống cằm nói: "Nhưng mà có cộng điểm đối với cậu cũng chẳng có tác dụng gì, cậu thi nhận trứng vịt, cho dù có thêm một trăm điểm thì cũng không lên nổi đại học."
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu bật cười, không nói gì cả tháo kính xuống, lấy khăn lau kính trong túi áo ra lau sạch kính.
"Cậu cười cái gì? Không phục hả!" Lâu Thành nhìn cậu, phát hiện Tiểu Đinh vừa tháo kính xuống khí chất liền biến đổi, ban đầu còn có chút giống học sinh ngoan, tháo kính xuống sẽ không còn giống nữa, có lẽ do ánh mắt của cậu quá mức trầm tĩnh, có vẻ thành thục, hơn nữa luôn cảm thấy có chút không đàng hoàng, dưới hàng lông mi dày, con mắt đen trầm tĩnh sâu như hình bóng phản chiếu của bầu trời đêm trên mặt nước.
Lâu Thành dường như bị rơi vào đó, vẫn luôn nhìn cậu. Anh không hề che dấu ánh mắt của mình, bởi vì Đinh Tuyết Nhuận cận thị, chỉ cần cậu tháo kính ra, anh nhìn thế nào cũng không bị phát hiện.
"Không phải chứ, Lâu Thành," Đinh Tuyết Nhuận đeo lại kính, giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Luận học tập, tôi có thể đánh bại một trăm người như cậu."
"Lại bắt đầu giả vờ rồi." Lâu Thành hừ một tiếng, "Tiểu Đinh, cậu không giả vờ sẽ chết hay sao?"
Hai người ăn xong, khi Lâu Thành đi thanh toán, lấy luôn cả thẻ cơm ra.
Đinh Tuyết Nhuận lấy ví ra nói: "Hết bao nhiêu tiền?"
"Không cần, đã nói là tôi mời," Lâu Thành cũng nhìn thấy thẻ cơm, thuận tay đưa cho cậu, "Này, cầm lấy."
Đinh Tuyết Nhuận cúi đầu nhìn nữ sinh trên tấm thẻ.
Rất đẹp, dáng vẻ thanh thuần, có vẻ tuổi tác cũng không lớn, cô ấy mặc một chiếc áo lộ vai, một cái váy ngắn, phối hợp với tất lưới, tô môi đỏ thẫm.
Thì ra là Lâu Thành thích loại hình này.
"Bạn gái của cậu rất xinh."
Lâu Thành nhận lấy tiền thừa từ nhân viên phục vụ thuận tay nhét vào trong túi, cũng không đếm: "........cái gì?"
"Tôi nói cô ấy." Cậu chỉ vào nữ sinh trên tấm thẻ, biểu tình rất bình thản, dường như chỉ đơn thuần khen diện mạo của người ta mà thôi, "Bạn gái của cậu rất xinh."
"Cậu thích hả?" Lâu Thành có chút đăm chiêu sờ sờ cằm.
Đinh Tuyết Nhuận nghe được ngữ khí của anh có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn anh.
Lâu Thành đang cười, lúc anh cuời híp cả mắt, giống như một con mèo lớn hình người, có một cảm giác vô hại: "Cũng bình thường thôi." Anh không biết tại sao, không nói cho Đinh Tuyết Nhuận biết tấm thẻ cơm này là của đàn em Lý Đông của anh, hình nữ sinh trên thẻ là người bạn gái mà cậu ta vừa mới chia tay, cho nên Lý Đông cũng không quan tâm anh có trả lại tấm thẻ cơm này hay không.
Đinh Tuyết Nhuận không nói gì, nhét tấm thẻ vào trong ví, tiếp theo lấy tiền lẻ ra: "Trả cậu."
Lâu Thành nhíu mày: "Cái gì thế này, tôi đã nói là không cần trả, tôi mời, hai ba trăm thôi mà còn phải chia đôi? Cậu coi thường tôi chắc."
Đinh Tuyết Nhuận mím môi, cầm tiền về: "Lần sau để tôi mời cậu."
Lâu Thành cười một cái: "Được thôi."
Trời đã khuya rồi, đèn đường bên ngoài trường sáng mờ nhạt, bóng đêm dày đặc, cả ngôi trường im ắng giống như một con dã thú ngồi đợi thời cơ.
Có một vài học sinh vừa đi học thêm về, đang ăn đêm ở gần đó.
Bởi vì uống chút canh thịt dê, lúc đi ra Đinh Tuyết Nhuận không cảm thấy lạnh nữa, Lâu Thành đang dắt xe, đang chuẩn bị về khu chung cư, lại phát hiện Đinh Tuyết Nhuận đứng đó bất động.
"Cậu nhanh lên." Lâu Thành quay đầu lại, "Nhanh theo tôi."
"Không được," Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, giọng nói nghe có vẻ rất xa lạ, "Tôi không về nhà cậu."
"Vậy cậu đi đâu? Trường học đã đóng cửa rồi, bây giờ cậu mà về sẽ bị ghi lỗi nặng có hiểu không?" Lâu Thành đương nhiên rất có kinh nghiệm với những thứ này.
"Cậu đừng quan tâm tới tôi, tôi không phải không có chỗ để về."
Lâu Thành tức giận cười: "Con mẹ nó ai thèm quan tâm cậu." Nói xong anh đội mũ bảo hiểm, khởi động xe máy.
Nhanh như chớp đã đi khỏi.
Đinh Tuyết Nhuận đứng ở đó mấy giây, yên lặng nhìn theo bóng lưng đang đi moto dần xa của Lâu Thành, cậu xoay người rời đi. Cuối tuần mấy tuần trước, cậu đã đi dạo xung quanh, đã biết rõ đường đi quanh đây, biết gần đây có không ít nhà nghỉ.
Cậu thật sự có một vài suy nghĩ không đơn thuần với Lâu Thành, nhưng sau khi biết Lâu Thành có bạn gái, cậu biết rằng mình không thể tiếp tục như thế nữa, ít nhất không thể quá thân cận với anh.
Nhưng mà cậu chưa đi được hai phút, lại nghe thấy tiếng động cơ moto gào thét phía sau lưng mình, âm thanh chói tai còn mang theo chút nguy hiểm.
Lâu Thành chiếu thẳng đèn xe vào người cậu: "Này."
"Cậu đã thành niên chưa?" Anh biếng nhác nói, "Ở khách sạn? Hả?"
Khi Lâu Thành đưa cậu về nhà, là đi bộ về, xe anh trước giờ chưa chở ai, xe chính là vợ của anh, chỉ có thể để một mình anh ngồi.
Bên cạnh Lục Trung là một khu chung cư xa hoa, bởi vì gần trường, ngày thường quả thực rất ầm ĩ, nhưng lại bán được rất nhanh.
Lâu Thành dắt xe, rẽ trái rẽ phải cuối cùng dừng lại ở một ngôi biệt thự.
Trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy dáng vẻ đen thui, Đinh Tuyết Nhuận chú ý đến căn biệt thự này gần với tường vây của trường học, thậm chí cậu có thể nhìn thấy gác chuông của trường học, chiếc đồng hồ quả lắc im lặng đung đưa.
Lâu thành mở cửa, anh đi xuyên qua vườn, dắt xe vào trong gara.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy trong gara còn dựng vài chiếc xe nữa, có màu đỏ, có chiếc xe màu đen lần trước từng thấy, ngoài xe moto, thậm chí còn có cả xe con, là một chiếc Land Rover cao to.
Bình thường cậu cũng không nghiên cứu mấy thứ này, chỉ biết được logo của Land Rover, không biết loại xe.
"Lâu Thành, cậu còn lái xe?"
"Ừ, nhưng mà không thích bằng đi moto, tôi đi moto một mình còn không sợ tắc đường, ô tô nhàm chán hơn nhiều." Lâu Thành đã từng chơi xe đua, nhưng cậu vẫn thích xe moto hơn.
"Cậu có bằng lái không?"
"Tất nhiên là có rồi," Lâu Thành nói, "Tôi vừa tròn mười tám đã đi thi rồi."
Khi vào cửa việc đầu tiên Lâu Thành làm là tìm một đôi dép lê mới cho cậu, bạn bè anh thường xuyên tới dây cho nên chuẩn bị rất nhiều.
"Nói cho cậu biết, không được hút thuốc lá trong nhà tôi, đã nghe thấy chưa? Để tôi bắt được cẩn thận tôi gọt cậu."
Đinh Tuyết Nhuận cởi giày ra: "Tôi không mang thuốc tới."
Lâu Thành dẫn cậu tới một phòng khách, khi đẩy cửa phòng ra khuôn mặt hiện lên một chút hứng thú: "Tiểu Đinh, cậu ở phòng này."
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy cách trang trí của căn phòng, rơi vào im lặng.
Khi Lâu Thành mua căn nhà này, nhà đó vừa mới trang hoàng không lâu, đang chuẩn bị chuyển tới thì trong nhà có việc, vội vàng bán đi, Lâu Thành liền mua lại.
Diện tích của biệt thự là năm trăm mét vuông, bên ngoài còn có vườn hoa một trăm năm mươi mét vuông.
Chủ nhân trước đây của ngôi nhà có vài đứa con, đứa nhỏ nhất mới là một cô bé sáu tuổi.
Tầng một đặc biệt chuẩn bị cho cô bé này, là một căn phòng công chúa tràn ngập sắc hồng lãng mạn.
Căn phòng rất lớn, gia cụ màu trắng tiêu chuẩn, thảm trải sản, tường màu hồng nhạt, chiếc giường lớn hình tròn còn có màn che, cả căn phòng đều tràn ngập vải ren, đèn bàn lồng ren, rèm cửa cũng là ren màu trắng.
Nói một cách công bằng thì trang trí quả thực tinh xảo.
Lâu Thành nhìn cậu muốn nói lại thôi, cũng không đợi cậu nói gì, đẩy cậu vào trong phòng, cười nói: "Ngủ ngon."
Bởi vì là gian phòng của trẻ con, trong phòng không có phòng tắm. Đinh Tuyết Nhuận đẩy cửa ra, nhìn căn biệt thự đã tối đèn, phòng của Lâu Thành ở tầng hai cũng tắt đèn rồi, cậu khẽ bước, đi về phòng tắm ở tầng một.
Sau khi Đinh Tuyết Nhuận đi vào, không tìm được công tắc đèn ở đâu, sờ soạng bốn phía một lúc cũng không tìm thấy, cũng không biết nhà có tiền thiết kế nhà kiểu gì, lẽ nào công tắc đèn lại ở trên trần nhà?
Cậu nhờ vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ, vươn tay ra mở vòi hoa sen, tránh cho nước bắn lên người mình.
Cậu thử một lát, mới mở được nước nóng ra.
Cậu cởi quần áo treo cẩn thận một bên, đáng chuẩn bị bước chân vào bồn tắm, chợt nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
Lâu Thành mặc áo ngủ đi vào, đá chân vào công tắc đèn, phòng tắm trong nháy mắt sáng lên.
Anh đang muốn cởi quần mở nước, chợt nhìn thấy bên cạnh có cái gì đó.
Lâu Thành nghiêng đầu.
Dưới ánh sáng chói lóa, là một thân thể nam sinh gầy yếu, bóng lưng kia rất gầy, gầy đến nỗi nhìn thấy cả xương, tấm lưng trắng trẻo dường như đang phát sáng, làm nổi bật mấy nốt ruồi đỏ diễm lệ.
Hơn nữa trên đùi cậu còn có chiếc quần con đang mặc dở, dường như là đang muốn mặc lên kết quả là bị anh cắt ngang.
Lâu Thành cũng không biết tại sao mắt mình lại nhìn đến mông người ta, khuôn mặt góc cạnh của anh cứng đờ, giật mình đứng tại chỗ vài giây, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch nhức óc.
Cũng không biết có phải vì ăn thịt dê hay không, Lâu Thành có chút nóng, lỗ tai đỏ ứng lên, mắng: "Đm, Tiểu Đinh, cậu đi tắm tại sao lại không mặc quần áo!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Thành (Che mắt nhìn lén): Đm, anh đau mắt hột rồi, Tiểu Đinh em đi tắm lại không mặc quần áo, em đùa giỡn lưu manh!
Tiểu Đinh: Anh đi tắm có mặc quần áo sao?
Lâu Thành: Anh trước giờ đi tắm đều mặc quần áo! Không giải thích, còn nói nữa anh hôn em trên giường công chúa đấy!