Convert: ???????????????????????????????????????????? ????
Edit: Sam
- --
Bùi Yên thở phào nhẹ nhõm, cô xoa xoa gương mặt phiếm hồng của mình, lòng bàn tay ngày càng nóng, tim đập ngày càng loạn.
Sao anh lại nhìn cô như vậy nhỉ?
Cô gái nhỏ lắc đầu, ngăn cản bản thân mình suy nghĩ miên man.
Mới bước vào phòng đã bắt gặp hai cặp mắt bát quái của nữ sinh tiến đến, một người nóng lòng lại gần, trên mặt tràn đầy phấn khích.
"Bạn học à, người hồi nãy là bạn trai của cậu sao?"
Bùi Yên buồn bực nhìn bộ dáng sắp che miệng thét chói tai của cô nàng kia, không rõ lý do liền lắc đầu.
"Không phải, anh ấy là học trưởng làm nhiệm vụ giúp đỡ tớ báo danh, ở cổng trường đã gặp qua."
Nữ sinh kia trừng to mắt, biểu tình cổ quái, cô ấy mở điện thoại vào giao diện Tieba đưa cho Bùi Yên.
"Cậu không biết anh ấy là ai sao?"
"Không ai khác là Lâm Dịch Phong, siêu cấp nam thần đó!!"
Bùi Yên nhận lấy điện thoại, trên Tieba tràn ngập ảnh của Lâm Dịch Phong, dáng người và khí phách hăng hái của anh đứng ở vị trí chủ tịch phát biểu, vài tấm ảnh chụp anh đang đi trên con đường dưới hàng cây xanh mướt.
Đa số là ảnh chụp lén nên mơ hồ thấy được bộ dáng cao lớn đĩnh đạc kia.
Bên dưới là vô số học muội hoa si đang kể lể không ngừng.
Mà lần đổi mới gần đây, trong khung cảnh có hình bóng của cô và Lâm Dịch Phong trên Tieba, làm kinh đảo cư dân mạng.
Âm thanh hưng phấn của bạn cùng phòng còn quanh quẩn bên tai cô.
"Cậu không phát hiện ánh mắt của anh ấy nhìn cậu sao? Sủng quá đi!!!"
"Hướng dẫn sinh viên mới không phải năm hai sao? Anh ấy năm bốn rồi mà, sao lại nhận nhỉ? Hơn nữa công ty anh ấy rất bận đó."
"Cậu thật sự không quen biết anh ta sao?"
...!
Tâm can Bùi Yên rối loạn, vừa mới bình phục lại bắt đầu gợn lên những gợn sóng, từng chút từng chút nhẹ nhàng đâm vào trái tim cô.
Trong đầu bất giác hiện lên dáng người cao lớn, trên Tieba còn đặc tả đó.
Cao lãnh như một vị tiên công tử mà phàm nhân không thể chạm đến được.
Là như thế này sao? Vì sao cô không cảm nhận được?
Ngược lại...!
Ngước lên thấy hai ánh mắt ngập tràn sự hiếu kì của hai người bạn cùng phòng, cô gái nhỏ cười long lanh lảng sang chuyện khác.
"Các cậu tên gì? Tớ là Bùi Yên."
"Chu Viện!"
"Từ Uyển!"
Hai bạn cùng phòng thành công dời bị dời lực chú ý, sau đó Chu Viện đang suy nghĩ cái gì, mặt khó hiểu nói.
"Phòng của chúng ta chỉ có ba người, thật kỳ quái."
"Đúng vậy, nghe nói điều chỉnh hai lần rồi, không hiểu sao lại bớt một người." Từ Uyển đành nhún vai.
...!
Màn đêm buông xuống, những ngôi sao trời là nét điểm xuyến cho bầu trời đêm tĩnh mịch.
Bỏ đi cái nóng nực của ban ngày, từng trận gió lạnh đánh úp khiến bầu không khí thoải mái hẳn lên.
Lâm Dịch Phong bước chậm trên con đường mòn, làm lơ ánh mắt đánh giá của người khác, chỉ hướng tới kí túc xá của cô gái nhỏ.
Càng tới gần bức tường gạch đỏ, bước chân người đàn ông càng thêm dồn dập, nội tâm bốc cháy, nôn nóng đến mức một hai phải đem người trong lòng ôm thật chặt mới có thể giảm bớt được.
Anh gần như tham lam ngắm nhìn bóng người mơ hồ trên cửa sổ, khóe mắt chua xót đầy mờ mịt.
Yên Yên, nếu như chỉ là mơ, anh nên làm gì đây?
Khi tỉnh lại, em đang ở nơi chân trời góc bể nào đó, anh mất hết cả đời không thể tìm thấy em.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô, cảm giác sợ hãi ùa tới, anh không chấp nhận nổi hậu quả khi gặp lại mất đi.
Vì thế, qua mấy canh giờ ngắn ngủi, Lâm Dịch Phong không nhịn được lại bước vào đây.
Anh muốn xác nhận đây có phải sự thật không.
Bóng đèn mờ mịt chiếu lên người đàn ông, thoạt trông anh trở nên bàng hoàng.
Thật lâu sau, Lâm Dịch Phong lấy điện thoại, ngón tay thon dài ấn phím linh hoạt.
Cùng lúc đó, Bùi Yên đang ngồi trên ghế, vẻ mặt bất đắc dĩ nghe hai người kia phổ cập kiến thức về Lâm Dịch Phong, nhân tiện còn cười xấu xa mối quan hệ của bọn họ.
Cảm nhận được hai cặp mắt bát quái kia ngày càng gần.
Đúng lúc tiếng điện thoại vang lên, gián đoạn hai người kia đang ríu rít dò hỏi.
Bùi Yên nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt thoáng nhìn qua, dừng lại trên đoạn tin nhắn.
"Ngày mai tám giờ tôi tới đón em, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Là tin nhắn của anh!
Bùi Yên miễn cưỡng kìm chế tâm tình nhộn nhạo, lòng bàn tay chọc chọc ấn phím, sau đó trở về màn hình.
...!
Đêm xuống, cô gái nhỏ trằn trọc nằm trên giường.
Cô quay đầu nhìn nhóm bạn cùng phòng đang say sưa chìm vào giấc ngủ, nghiến răng nghiến lợi.
Đều do hai người, ở trước mặt cô tỏ vẻ khao khát làm gì? Cũng trách anh, vì sao lại để ý tới cô nhiều như vậy?
Làm hại cô miên man suy nghĩ.
Nghĩ ngợi vô số lần, đêm khuya cô gái nhỏ mới buồn ngủ.
Hậu quả đó là....!ngủ quên!
Bùi Yên nghe tiếng thét chói tai liền bừng tỉnh, bả vai bị ai đó lây dậy, trợn mắt nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Chu Viện.
"Yên Yên, mau đứng lên, Lâm học trưởng đang đứng dưới lầu, chắc chắn là đợi cậu rồi!"
Cô ngốc một lát, nháy mắt bừng tỉnh, xốc chăn lên vội vàng xuống giường.
Xong rồi xong rồi, hôm qua anh nói muốn đưa cô đi báo danh, cô quên mất rồi!
Đứng trên ban công rửa mặt, Bùi Yên nhìn vẻ mặt hoa si của hai người bạn cùng phòng đang ghé vào lan can, cô do dự một lúc rồi đi theo.
Người nọ đứng dưới bóng cây ngô đồng ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng, lạnh lùng kiêu hãnh.
Xung quanh là đám nữ sinh che miệng nói nhỏ, nhưng anh không thấy, chỉ hờ hững chăm chú vào nơi cách đó không xa.
Dường như tâm linh tương thông, người đàn ông ngẩng đầu, tầm mắt hai người va chạm vào nhau.
Bùi Yên theo bản năng rụt rè trở về, tay đang cầm bàn chải đánh răng hoảng loạn rơi xuống, cô đứng như trời trồng, bên tai nghe thấy tim đập "thịch, thịch."
Cô gái nhỏ hỗn độn xách ba lô ra cửa, vừa bước ra ký túc xá đã nhận lấy ánh mắt thâm thúy nóng bỏng, cố gắng biến sự tồn tại của bản thân giảm xuống, cô không được tự nhiên đi tới trước mặt người đàn ông.
"Đi ăn cơm trước."
Khóe miệng Lâm Dịch Phong mỉm cười nhìn cô cúi đầu né tránh, bàn tay to với lấy ba lô nhỏ, treo trên lưng anh.
Ai?
"Học trưởng, em có thể..."
Bùi Yên nhìn vẻ mặt lạnh của anh, yên lặng nuốt xuống câu kế tiếp.
Cứng rắn quá cũng không tốt, không có cách nào nói chuyện, cô gái nhỏ đi theo phía sau chửi thầm.
Tới nhà ăn, mấy trăm ánh mắt nhất trí nhìn qua, Lâm Dịch Phong tự nhiên tìm hai chỗ ngồi, nhàn nhạt dặn dò một câu.
"Ngồi ở đây đợi tôi."
Không chờ cô gái nhỏ đáp lại, anh liền rời đi.
Bùi Yên không quen nhận ánh mắt đánh giá của người khác, chỉ cúi đầu giảm bớt cảm giác tồn tại, lời nói về anh còn chưa nghe rõ.
Vài phút sau mâm đồ ăn đặt trước mặt cô gái nhỏ, Lâm Dịch Phong trực tiếp ngồi bên cạnh cô.
Hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt cô, Bùi Yên cảm thấy không khỏe hô hấp thật sâu vài lần.
Cô cúi đầu rũ mắt, uống một ngụm sữa bò.
Nếu không thì ăn xong rồi chạy nhỉ, cô không muốn phiền toái đến anh, đang định tìm cái cớ nào đó.
Chờ cô uống mấy lần, đột nhiên dừng lại, đây là đồ của anh mà!
Đồ ăn lập tức nghẹn ở cổ họng, trở nên vô cùng xấu hổ, cô gái nhỏ bị nghẹn đến mức mặt đỏ lên, yên lặng nuốt xuống.
Lần tới sẽ trả lại cho anh.
"Ở kinh đô đang tổ chức triển lãm tranh, có hứng thú đi xem không?" Lâm Dịch Phong nghiêng đầu dò hỏi.
Hô hấp nhẹ nhàng hắt vào sườn mặt cô, một dòng điện lóe lên, cô ngồi im tại chỗ, chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào gương mặt kiên nghị của anh.
Bốn phía khắp nơi ai cũng nhỏ giọng thì thầm, Bùi Yên lúng túng gật đầu, cô che giấu cảm giác xấu hổ, tay trái cầm lấy sữa bò, nhưng bắt vào không khí.
Ơ?
Ngước mắt lên, bình sữa bò uống một nửa đang bị người đàn ông cầm trong tay, môi mỏng gợi cảm ngậm lấy ống hút, hầu kết phía dưới lăn lộn, anh uống một ngụm lại một ngụm sữa bò.
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Yên lập tức ửng đỏ.
Kia là bình sữa bò của cô mà!!
Tác giả có lời muốn nói: Phong ca đang có dấu hiệu dụ dỗ Yên Yên!!.