Convert: ???????????????????????????????????????????? ????
Edit: Sam
- ---------
Tháng tám tại thành phố A vô cùng náo nhiệt, tân sinh viên sắp đến, các học trưởng khí thế ngất trời đứng tại cổng đón người mới vào trường.
Lúc này, trên tay Bùi Yên đầy bọc nhỏ, đẩy rương hành lí đi dạo xung quanh trường ngắm phong cảnh.
Tuy rằng ngày mai mới nhập học chính thức, nhưng trường học đã sớm phân công kí túc xá cho sinh viên mới.
Kinh đô là nơi có nhiều cảnh đẹp nên cô đi tham quan vài vòng.
Nghe nói nơi này nổi tiếng hàng trăm năm, kiến trúc bên trong kì vĩ, hùng hậu, đáy lòng cô gái nào đó nhảy nhót không thôi.
Đây là ngôi trường sẽ gắn bó với cô, cô nhất định phải trưởng thành thật tốt mới được!
Đi đến hàng cây xanh, hai bên dương liễu rũ xuống rậm rạp, hơi ấm tỏa ra xung quanh.
Bùi Yên thoải mái híp mắt, như một con mèo nhỏ đang lười nhác vươn vai vậy, ánh mắt vô thức liếc nhìn người đàn ông đứng dưới cây liễu kia.
Cô liền sửng sốt!
Dáng người đàn ông cao dài, trên người mặc áo sơ mi kèm quần tây đen, tay áo sắn để khủyu tay.
Tóc mái giữa trán che đi hàng lông mày, sóng mũi cao thẳng, sườn mặt như được điêu khắc đến mức hoàn mĩ.
Bùi Yên ngắm đến ngây ngốc, mắt hạnh tràn đầy hoảng hốt.
Cô đang bị hút vào trong truyện tranh sao? Hay là đang nằm mơ?
Cô ngốc đầu gỗ đứng nhìn người đàn ông, nhìn anh chậm rãi xoay người tiến về phía mình, một bước, hai bước, ba bước tới gần cô.
Hả?
Cô lập tức hoàn hồn, mặt nóng như lửa đốt, hàng mi rũ xuống.
Anh ta chỉ đi ngang qua mà thôi!
Anh ta không thấy bộ dáng ngốc nghếch hồi nãy của mình!
Trong lòng cô gái thầm cầu nguyện, tâm tình ngày càng khẩn trương.
Người đàn ông cố tình đi cực chậm giống như tra tấn cô.
Bùi Yên nghe thấy tiếng bước chân trầm hoãn, càng lúc càng nặng.
Sau đó...!
Đôi giày màu đen xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Tôi là học trưởng tiếp đãi sinh viên mới." Giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu cô gái nhỏ vang lên, chưa kịp hỏi thì rương hành lí đã bị anh xách đi.
"A! Anh..."
Bùi Yên ngạc nhiên ngẩng đầu, chuẩn bị lên tiếng lại bị đôi mắt thâm thúy kia quấy rầy, đôi mắt khiến cô rơi vào bầu trời đầy sao, như đang từng chút hút cô vào trong.
Cô gái nhỏ nhìn đến phát ngốc, từ môi mỏng gợi cảm đến sóng mũi cao thẳng, về lại đôi mắt, lông mi thật dài...!.
ngôn tình ngược
Cô theo bản năng đếm từng sợi.
Người đàn ông bị cô nhìn chăm chú, con ngươi lóe lên tia sáng, khóe miệng gợi ý cười nhẹ thấm vào tận tâm can.
Bùi Yên phản ứng nhanh chóng cúi đầu.
Khuôn mặt đỏ ửng, tay chân bắt đầu luống cuống.
Thật sự mất mặt quá đi! Cô hận không để đào một cái lỗ rồi chui xuống dưới.
"Tôi là tình nguyện viên tiếp đãi sinh viên mới." Lâm Dịch Phong nhẹ giọng lặp lại, giải vây tình huống xấu hổ vừa rồi nói sang chuyện khác.
"Đi thôi, đưa em tới kí túc xá trước được không? Ngày mai đưa em đi điền thông tin."
Thì ra là học trưởng đón tân sinh viên, sắc đẹp lầm người rồi.
Bùi Yên trộm lẩm bẩm trong lòng, hai chân nhẹ nhàng đi phía sau người đàn ông.
"Học trưởng, em có thể tự đi được." Cô có chút ngượng ngùng.
"Đây là trường học sắp xếp chúng tôi tới giúp đỡ."
Lâm Dịch Phong mặt không đỏ, tim không nhảy lấy cớ, bước chân chậm lại, lẳng lặng chờ đợi cô gái nhỏ phía sau.
Hốc mắt anh dần ướt đẫm, không dám quay đầu lại, sợ bản thân thất thố trước mặt cô.
Trở lại kiếp này, dùng nửa tháng ổn định tâm lý, vô số lần luyện tập.
Anh cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bình tĩnh trước mặt cô gái nhỏ.
Đến khi chân chính được nhìn thấy cô, nháy mắt tim đập rối loạn, vạn lời nói tốt đẹp liền nghẹn trong cổ họng.
Yên Yên, bảo bối, anh trở về rồi!
Lần này anh sẽ đối xử thật tốt với em được không?
Phía sau, cô gái nhỏ nào đó không hề biết rằng người đàn ông đang suy nghĩ phức tạp, cô có chút câu nệ, thầm nghĩ bộ dáng vừa rồi có phải rất hoa si không?
Đang đi trên đường, Bùi Yên mẫn cảm phát hiện có nhiều người dòm ngó đến cô.
Cô hơi buồn bực, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu.
Không đúng nha! Hình như mọi người đang nhìn vị học trưởng phía trước này.
Chỉ là tầm mắt của đám người trốn tránh, không dám trắng trợn táo bạo xem, hơn nữa tốp năm tốp ba đằng sau bọn họ khẽ nói nhỏ ngày càng nhiều.
Bùi Yên khẽ sờ mái tóc, chẳng lẽ vì anh ta lớn lên rất soái sao?
Lâm Dịch Phong không thèm để ý đến ánh mắt người khác, thả chậm bước đi, chờ cô gái nhỏ cùng sánh vai, ôn nhu mở miệng.
"Em đăng ký vào ngành gì?"
"...Nghệ thuật." Cô sửng sốt vài giây sau đó mới trả lời.
"Ừ, có đặc biệt thích họa sĩ nào không?" Giọng nói của người đàn ông rõ ràng, dễ nghe.
"Em rất thích những tác phẩm của danh họa Sith."
"Học trưởng, anh cũng thích ông ấy sao?".
Mắt Bùi Yên sáng rực lên.
Đôi mắt Lâm Dịch Phong mang ý cười, gật gật đầu cùng cô gái nhỏ nói chuyện.
Mấy đề tài sau, Bùi Yên nói liến thoắng không ngừng, giống như tìm được người bạn tri âm tri kỉ, rụt rè lại kích động cùng anh nói chuyện thoải mái, dần dần cô xem nhẹ sự chú ý quanh mình.
Vừa đi vừa nói chưa được bao lâu, Lâm Dịch Phong dẫn cô tới dãy kí túc xá.
Bùi Yên kinh ngạc không thôi.
Hình như vừa rồi học trưởng không đề cập tới kí túc xá! Làm sao mà anh biết được?
Cô gái nhỏ da mặt mỏng ngại hỏi, yên lặng đi sau lưng anh, nhìn người đàn ông vác hành lí lên lầu bốn, đi trên hành lang dưới ánh nắng mềm mại, sau đó dừng trước cửa phòng.
Đúng là phòng của cô rồi!
"Có thể cho nhau số điện thoại chứ? Ngày mai tôi tới đưa em đi điền thông tin." Lâm Dịch Phong dựa vào cửa nhìn cô, ánh mắt sáng rực.
Bùi Yên ngại phiền toái đến anh, đang chuẩn bị từ chối thì người kia nói tiếp.
"Đây là nhiệm vụ của trường, học trưởng học tỷ cần giúp đỡ tân sinh viên đi báo danh."
À, ra là thế sao?
Vì thế, cô mơ mơ màng màng trao đổi số điện thoại với anh.
Lâm Dịch Phong nhìn thẳng cô gái nhỏ đang ngồi xổm xuống, hơi thở cực nóng chậm rãi áp xuống, ánh mắt lưu luyến mà mãnh liệt.
"Tôi là Lâm Dịch Phong, chuyên ngành máy tính, năm bốn."
Bùi Yên cảm nhận được ánh mắt của anh, đầu óc lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mấp môi
"Em...Em là Bùi Yên."
"Ừ." Hầu kết người đàn ông lăn lộn, đôi mắt nóng rực sâu không thấy đáy hiện lên màu hơi đỏ.
Yên Yên, anh mang theo nửa đời tang thương tới đây, em vẫn cứ ngây ngô như vậy.
Đời này, câu chuyện của chúng ta sẽ như thế nào?
Lâm Dịch Phong không bỏ được liền chớp mắt, con ngươi chứa thiên ngôn vạn ngữ kích động, cuối cùng chỉ nhếch môi cười nhạt.
Anh cố gắng nén dục vọng muốn ôm cô vào lòng, xoay người cất bước rời đi.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Tuyệt đối ngọt, tôi tính toán mở khóa các loại play....:))
Edit: Mời mọi người nhảy hố nha!.