Lâm Điền cựa mình, ta thấy thế vội vàng chạy qua chỗ y, giúp y ngồi dậy, quan tâm hỏi:
” Ngươi cảm thấy sao rồi?”
hắn nghe xong liền 'cười'. Ta cũng không hỏi thêm.
_
...
Không khí từ lâu đã đượm mùi oán hận, nữ tử trước mặt so với ta có thể nói là thập phần kinh sợ. Đây mới chân chính gọi là yêu nữ. Liêu Nhi.
_
Y phục nàng trong gió yên lại không ngừng bay lên phần phật. Cả một vùng bị màu máu kia che khuất. Liêu Nhi ánh mắt căm hận nhì Lâm Điền, hệt như muốn mang y xé thành trăm mảnh.
_
Ta lên tiếng gọi:
” Liêu tẩu...”
Nàng ta bấy giờ mới chú ý tới, giọng nói đượm chất khinh thường:
” Nha đầu ngu ngốc, ngươi nghĩ cớ sao ta lại đem toàn bộ những chuyện kia gieo vào đầu ngươi?”
_
Ta căng thẳng.
Khóe môi Liêu tẩu xuất hiện một nụ cười kiều mị, nàng đã sớm chuyển ánh mắt sang Ngược Khiêm.
” Ngược đệ, ngươi cũng thật là, sao lại làm ra mấy hành động đối nghịch ta chứ?...”
Nàng quyến rũ hất nhẹ tóc về phía sau, lại nói, có phần gay gắt hơn:
” Ngươi là đã quên chàng năm xưa chết thế nào? Chàng bị kẻ nào hãm hại? Cả Ngược phủ là vì sao tiêu tán?''
_
Ta nhìn thấy thật sâu trong ánh mắt huynh ấy một mảng tối, nhỏ, nhưng lại không có điểm dừng. Ngược Khiêm nhìn Liêu tẩu một lát mới lên tiếng:
” Ta đương nhiên còn nhớ.”
_
Sắc mặt Liêu tẩu có chút tốt lên:
” Vậy thì tốt, bây giờ ngươi hãy cùng ta giết cẩu hoàng đế. Nhuyễn Tích chết rồi, kẻ thù của chúng ta cũng chỉ còn hắn.”
_
Nàng nói xong lại từng bước tiến tới Lâm Điền. Ta từng bước đi vào ngõ cụt... Suy nghĩ đứt đoạn, hóa ra y chính là đương kim Hoàng thượng. Khó trách Tượng tướng quân với an nguy của y lại coi trọng như vậy.
_
Lâm Điền không nói, vẫn là Ngược Khiêm nói:
” Mọi chuyện thật ra đã kết thúc, tẩu hà cớ gì không về địa phủ đoàn tụ cùng đại ca, lại đi cùng yêu nghiệt bán đi linh hồn? Trở thành cái dạng này. Lâm Di Khả( tên thật vị Hoàng đế kia) hắn thật ra đã chết từ lúc đó rồi. Là ta giết hắn.”
_
Ta đối với chuyện này từ đầu đến cuối không chút nào hiểu rõ, chỉ có thể một mực im lặng.
_
Từ phía sau bỗng dưng truyền tới một giọng nói non nớt:
” Y Vũ tỷ tỷ, tỷ còn nhớ đệ không?”
Ta đương nhiên vẫn nhớ tiểu Không Không nhỏ bé, có điều không biết nó là dạng gì, là người hay giống như Liêu tẩu?
_
Rất lâu sau kí ức về ngày hôm nay với đứa trẻ kia là một kí ức đen tối.
_
Thật ra là ta ngu ngốc, ngay từ đầu đã bị Liêu tẩu lợi dụng. Tẩu ấy kì thực đã mang bùa chú yểm lên người ta, khi cần sẽ phát huy tác dụng.
Căn phòng của ta ngày hôm đó có bị mất thứ gì không? Là mất bảo vật trấn yêu Liêm Trương khi trước cho ta, bị yêu thuật phong ấn.
_
Liêu tẩu nhìn thấy tiểu Không Không lập tức hoảng hốt. Thằng bé vẫn đứng đó, yên lặng nhìn Liêu tẩu.
...
Yêu ma tứ phía xông ra, thân thể Liêu Nhi quằn quại đau đớn, mất đi yêu thuật lập tức tan rã. Ta nghe thấy tẩu ấy nhờ ta chăm sóc tiểu Không Không.
_
Lâm Điền từ một nam tử phàm nhân bỗng thay đổi hình dạng, tuy nhiên ngũ quan tuấn tú cùng phong thái phi phàm không hề thay đổi. Có điều, lúc này trông y ranh mãnh như một con sói.
_
Kẻ địch đông, chúng ta vốn yếu thế, lại vì sự xuất hiện của một người mà thay đổi. Tiêu Thần.
_
Lâm Điền nhìn Tiêu tiểu tử cười:
” Ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện.”
.....
Ta cùng tiểu Không Không được Tiêu Thần mang đi, lại cảm thấy không yên tâm:
” Bọn họ có thể chống đỡ nổi không?”
” Ngươi không cần lo lắng, đều không phải phàm nhân.” giọng điệu của hắn vẫn như ngày nào.
_
_
Ta lém đưa mắt quan sát Tiêu Thần. Tiểu Không Không trong lòng vẫn đang ngủ say, miệng còn mơ hồ kêu tên Liêu tẩu.
_
Thảm án năm về trước Liêu tẩu cùng toàn bộ người trong phủ Ngược gia đều đã chết. Nhuyễn Tích là người hành hình. Hắn muốn Liêu tẩu lại không có cách nào đạt được liền vu oan giáng họa cho Ngược phủ. Lâm Di Khả khi đó không soi xét đã quyết định hành hình mấy chục mạng người. Cái gọi là quyền lực cùng danh tiếng kia cũng chỉ do một tay Ngược Khiêm tạo nên.
Liêu tẩu may mắn sinh hạ tiểu Không Không nhưng không bao lâu sau cũng bị ngầm giết hại. Âm hồn không tan, hóa thành nữ quỷ. Thôn nhỏ kia là tẩu ấy an ủi đứa con tội nghiệp của nàng với Ngược Lượng Hà. Ngày tháng nuôi con, cuối cùng cùng yêu ma liên kết. Nàng trả thù, bọn chúng lấy máu người tăng yêu lực.
_
Căn nhà trúc nhỏ kia là lối vào hầm mộ Ngược gia, dùng 'Lạc Tiêu hoa' che giấu tử khí. Có điều, Thẩm Thương quán đã không còn, Lạc Tiêu hoa sớm muộn gì cũng không giữ nổi.
_
Tiêu Thần nói Ngược Khiêm không phải phàm nhân, ta cũng tin tưởng hắn không phải phàm nhân. Ta hỏi Tiêu Thần, hỏi hắn vì sao biết bọn ta có chuyện mà tới ứng giúp? Kết quả hắn nói suốt thời gian qua vẫn luôn theo ta. Ta lại hỏi vì sao? Hắn im lặng không nói.