Y phục trên người ta sớm đã không còn như cũ, xiêm y trắng đã loang ra muôn hoa máu, tóc rũ rượi, con người cùng ta khi trước hẳn không có chút liên quan nào.
_
Nơi này rất tối, có thể là một căn hầm nào đó, ta không chắc.
_
Phía sau ta văng vẳng một khúc nhạc, tựa như gần lại rất xa xôi, khúc nhạc kia ta đã từng nghe một người thổi... Trời trong xanh, cạnh hồ sen, ta còn nhớ hắn đã thổi khúc đó cho đám 'cá sắc nữ' nghe, bị ta tình cờ thấy được... Có điều, giờ phút này vì cớ gì lại vang lên nơi đây?
_
Chỉ một thoáng rất ngắn ngủi âm thanh kia đã tắt ngấm. Ta thấy rõ mùi máu tanh lan tràn trong không khí, còn có hương rượu. Phải, rượu, là ' Lạc tiêu hoa' của Thẩm Thương quán.
_
” Ngươi.., cuối cùng cũng tỉnh...”
Giọng nói thập phần khó nhọc ấy không biết sao lọt vào tai ta lại rõ ràng như vậy. Ta lúc ấy không biết vì sao nghĩ tới Tiêu Thần. Đã rất lâu không gặp hắn.
_
Trần trừ một hồi, lại thấy hơi thở yếu ớt kia, không nén nổi tiến lại. Kết quả, ta tận mắt thấy được qua chút ánh trăng gương mặt tái nhợt cùng y phục đẫm máu của Lâm Điền. Nhất thời không khỏi hoảng hồn. Cuối cùng cũng nhớ ra hắn. Hắn chính là người bị ta mạo phạm trong khu rừng nọ. Tuy nhiên lại không có thời gian vui mừng. Hắn thường ngày khí thế là vậy, lúc này kì thật thập phần khó đoán sống chết.
_
Ta vội chạy tới đỡ hắn dậy, lo lắng hỏi:
” Ngươi ổn không? Vì sao lại thành ra thế này?”
_
Miệng hắn hơi cười, nhìn ta trêu chọc:
” Nhìn ta giống như đang ổn lắm sao?.. Ngươi ra tay cũng thật muốn đoạt mạng người..”
_
Toàn thân ta tràn ngập một sự sợ hãi, run run nói:
” Ngươi, ngươi vì sao lại đùa như thế? Không vui chút nào...”
_
” Không phải đùa, kì thực là muội làm”
Ngược Khiêm không biết từ lúc nào đã đứng phía sau ta.
_
Ta còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn thúc giục liền nhan chóng rời khỏi. Ra tới ngoài phát hiện chỗ vừa rồi chính là căn nhà trúc nhỏ sau đình viện Ngược phủ. Nhất thời càng thêm khó hiểu.
_
Xác binh lính nằm la liệt, khắp nơi tràn ngập mùi tử khí, lông tơ ta toàn bộ dựng ngược lên.
_
Vốn là định hỏi Ngược Khiêm đã có truyện gì xảy ra, người của Ngược gia toàn bộ đang ở đâu? Lại nhìn thấy gương mặt căng thẳng của hắn, hơn nữa biểu hiện gần như sắp không gắng nổi liền im lặng, nhanh chóng theo sát bọn họ.
_
Ba người chúng ta trong đêm đã rời khỏi Khiêm Trấn Thành, chạy tới rừng Tương Thạch Khúc. Biểu cảm của Ngược Khiêm có phần giãn ra đôi chút.
_
Ta phụ giúp một tay xem qua vết thương cho Lâm Điền. Quả là rất nghiêm trọng. Qua một lát, hắn cơ hồ mới mệt quá mà chợp mắt. Ta khi đó mới tới chỗ Ngược Khiêm hỏi đầu đuôi mọi chuyện.
_
Ngược Khiêm dựa lưng vào một gốc cây, đầu hơi ngửa ra mệt mỏi, khẽ chớp mắt mới nói với ta:
” Ngươi còn nhớ đêm đó không?”
Ta gật đầu. Là cái đêm ta bị hai người bọn họ trêu chọc mới bỏ về phòng trước.
_
Hắn lại nói:
” Lâm Điền hắn cùng ta tới xem thế nào, kết quả là thấy bộ dạng lúc này của muội, có điều y phục còn chưa dính máu... Không hiểu thế nào xông vào muốn mạng hắn.”
_
Có trời đất chứng giám, ta với tất cả những việc đã xảy ra hoàn toàn không có chút kí ức.
_
” Những, những binh lính kia đều là do muội giết?”
Ta nghe thấy giọng mình lạc hẳn.
” Một số”, Ngược Khiêm không nhanh không chậm trả lời.
_
Tâm trạng ta vẫn không tốt lên chút nào, thật không tin nổi bản thân giết người. Xong, vẫn cố trấn tĩnh hỏi tiếp:
” Vậy những người kia là bị ai sát hại?”
_
Hai chữ ' Liêu Nhi' kia thoát ra khỏi miệng Ngược Khiêm, ta toàn bộ đều không hiểu được.
” Sao có thể? Liêu tẩu sao có thể?”
_
Thế nhưng Ngược Khiêm cứ tàn nhẫn gật đầu. Ta lại hỏi:
” Vậy người nhà Ngược gia?”
” Toàn bộ đều đã chết...có điều, không phải muội làm, muội kì thực trước nay chưa từng gặp họ, tất cả là ảo ảnh, là chuyện của năm trước rồi. Thảm nạn năm đó, cũng chỉ còn lại mình ta..”
_
Ngược Khiêm nhiệt tình thuật lại, ta nhiệt tình không hiểu. Cứ như vậy cho đến trời sáng.