Các nhà nghiên cứu ngay lập tức tiến hành phân tích cấu trúc của tôi.
Đầu tiên là kiểm tra chương trình. Điều này rất là khó chịu, giống như muốn bới móc những suy nghĩ trong đầu của tôi vậy. Nhưng vào ngày mai, một điều khó chịu hơn nữa sẽ xảy ra.
Tôi sẽ bị họ tách rời thành từng mảnh.
Sau đó là quá trình xem xét, kiểm tra từng bộ phận.
Thành thực mà nói, chuyện đó thật đáng sợ.
Ý thức của tôi là tập hợp của các bộ phần đó. Nếu các bộ phận bị tách rời, ý thức của tôi sẽ ra sao?
Liệu nó sẽ được lưu trữ trong đại bộ phận cho đến khi quá trình tháo dỡ kết thúc? Hay ý thức của tôi sẽ bị phân tán thành nhiều mảnh trong quá trình tháo dỡ đó?
Tôi lại nghĩ đến Ankh và các Greeed.
Chúng là dạng tồn tại trung gian giữa dạng sống và đồ vật. Ý thức của chúng nằm trong các Core medal thứ lưu trữ năng lượng sống. Chúng là dạng sống trú ngụ trong một thứ công cụ đặc biệt dùng để nén sự sống mang tên Core medal.
Để mà so sánh thì ý thức của tôi chỉ là thứ nửa vời. Thậm chí còn chẳng được coi là sự sống.
Không ai có thể chứng minh rằng tôi đang「sống」cả.
Suy cho cùng, ý thức của công cụ chỉ là thứ tồn tại trong quan hệ người dùng và công cụ.
Sau khi kiểm tra chương trình hoàn tất, tôi được chuyển đến phòng lưu trữ.
Tại đó, tôi được gặp lại người tiền bối vĩ đại năm nào.
「Đã lâu không gặp. Dạo này cậu thế nào rồi?」
Là Birth Driver Prototype.
「Proto-san...」
「Sao vậy? Hình như cậu không được khỏe thì phải. À phải rồi, đã vào đến đây thì làm gì có ai lành lặn chứ」
Sau khi quá trình phát triển hoàn tất, họ đã cất Proto-san vào kho lưu trữ. Không bị vướng bận bởi sự hối hả và nhộn nhịp bên ngoài. Nơi đây thật yên tĩnh.
Trong quá khứ, tôi và Proto-san đã có một cuộc trao đổi với nhau, tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng lại rất gay gắt.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đó. Cái kỷ niệm đáng xấu hổ của tôi......。
Lúc đó, tôi là tên tân binh mới nổi, tự mãn vì hiệu suất làm việc của bản thân. Proto-san là bản thử nghiệm không được sử dụng trong thực chiến nên anh ấy chỉ có thể sử dụng「Breast Cannon」và「Crane Arm」. Lúc đầu, tôi đã rất coi thường Proto-san.
Tất nhiên, tôi vượt trội hơn anh ấy về hiệu suất.
Tôi đã nói những lời không hay với Proto-san mỗi khi anh ấy đưa ra lời khuyên.
「Sao anh lèm bèm hoài vậy. Mấy cái này em biết hết rồi mà」
「Đừng có quên, em là bản nâng cấp từ dữ liệu thí nghiệm của Proto-san đó」
Proto-san vẫn chỉ cười mà nói với tôi rằng「Thì cậu là nhất mà. Niềm tự hào của tôi mà lại」
Chính trong lần tập trận đầu tiên, tôi đã nhận ra bản thân vẫn còn kém xa Proto-san như thế nào. Proto-san vẫn bình tĩnh ghi điểm trong khi tôi thì ngán ngẩm với cái thành tích nhất từ dưới đếm lên của mình.
「Cứ từ từ thôi. Chờ đợi hiệu lệnh của người dùng. Cậu mà hoảng lên là kiểu gì cũng hỏng bét đó」
Đáng lẽ lúc đó tôi nên chú ý lắng nghe lời khuyên của Proto-san.
Sau đó, Proto-san đã tận tình chỉ dạy tôi, có đôi lúc anh rất nghiêm khắc nhưng đôi lúc lại ân cần và dịu dàng. Bây giờ nghĩ lại, nếu không có Proto-san, có lẽ tôi đã không được tham gia vào các trận thực chiến.
Proto-san chính là ân nhân của tôi.
「Thôi được rồi, nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra đi nào?」
Lời của Proto-san như mũi tên xuyên qua trái tim của tôi.
Chớ trêu thay, cuộc hội ngộ của tôi và vị ân nhân năm nào lại diễn ra trong cái tình cảnh này. Nếu được, tôi muốn gặp lại anh ấy khi vẫn còn lành lặn và nằm trên eo của người dùng......。
Nhưng chuyện cũng đã rồi, tôi cũng chẳng thể làm gì hơn. Tôi quyết định nói anh ấy nghe tất cả.
「Khả năng là em sắp thành đống sắt vụn mất rồi」
「Tình hình nghiêm trọng vậy sao. Kể tôi nghe xem nào」
「Tiến sĩ Maki đặt Cell medal vào người em」
「Sau đó thì, một Yummy sinh ra từ người em......。Và sau đó, em không thể chuyển hóa được nữa」
「Từ từ đã nào. Tôi vẫn chưa hiểu được tình huống mà cậu đang gặp phải là gì」
Cũng đúng. Proto-san đã ở trong kho suốt khoảng thời gian qua. Không có ai nói cho anh biết về sự phản bội của Tiến sĩ Maki cả.
Tôi đã thuật lại chi tiết cho Proto-san mọi thứ đã xảy ra kể từ khi tôi được đưa vào thực chiến.
「Ra là vậy. Chuyện là như vậy sao......」
Proto-san gật đầu lia lịa (dĩ nhiên rồi......).
「Em cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ」
「Cậu không biết mình phải làm gì sao?」
「Dạ vâng」
「Như vậy là không được rồi. Cậu phải biết bản thân phải làm những gì chứ. Những điều mà bản thân cậu muốn làm ấy」
「Những điều em muốn làm sao?」
「Chạy đến bên Gotou-kun và sát cánh chiến đấu cùng cậu ấy. Đó là điều cậu muốn, đúng không?」
「Đúng vậy. Em cũng muốn chiến đấu cùng cậu ta lắm chứ. Nhưng trong cái tình trạng này thì......」
「Ý cậu muốn nói chuyện đó là không thể, phải vậy không? 」
「HOÀN TOÀN KHÔNG THỂ!」
Tôi bất chợt lớn tiếng với Proto-san. Như thể muốn trút hết tất cả bực tức ra ngoài.
「Một chiếc thắt lưng không thể chuyển hóa thì chỉ là thứ vô dụng!」
「Tất cả thắt lưng trên thế giới này cũng sẽ nghĩ như vậy」
「Phải, đúng là như vậy đấy! Nếu bất kỳ chiếc thắt lưng nào cũng có thể chuyển hóa con người thì chẳng phải thế giới này sẽ tràn ngập các Kamen Rider hay sao. Một chiếc thắt lưng dùng để biến hình mà mất đi chức năng biến hình thì có khác nào thắt lưng bình thường chứ. Không, thậm chí còn tệ hơn thế nữa. Thắt lưng bình thường còn tốt gấp vạn lần. Vì chí ít, chúng còn có thể giữ cho quần không bị tụt xuống! Còn em thì không. Ngay cả khi mất đi chức năng biến hình, em cũng không làm được chuyện cỏn con đó, vì trọng lượng của em quá lớn!」
Không biết vì lý do gì, tôi đã bật khóc (tất nhiên rồi......). Tôi biết có nói chuyện này với Proto-san cũng chẳng ích gì. Nó chẳng giải quyết được vấn đề.
Sau khi nói một hơi liền mạch, tôi lại chìm vào im lặng.
Khoảng thời gian nặng nề cứ thế trôi qua.
Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác muốn biến mất khỏi đây, biến mất khỏi thế giới này.
「Tôi thật ghen tị với cậu đấy」
Proto-san đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề đang bủa vậy.
「Sao ạ?」
「À, xin lỗi. Tôi thực sự thông cảm với hoàn cảnh hiện tại của cậu. Chỉ là tôi thấy ghen tị khi cậu được chiến đấu cùng với con người trong thực chiến thôi」
Tôi chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
Đúng là Proto-san đã cô đơn một mình ở trong cái nhà kho này, trong khi tôi được ở bên ngoài chiến đấu cùng Cộng sự......。
「Xin lỗi anh. Em......」
Tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà chẳng thèm để ý tới tâm trạng của Proto-san. Proto-san đã luôn muốn được chiến đấu cùng con người, nhiều hơn bất cứ ai......。
「Chuyện không có gì đâu. Cậu không cần phải xin lỗi. Tôi cũng có niềm vui riêng mà. Cậu được sinh ra là nhờ tôi. Tôi nói đúng chứ?」
「Đương nhiên rồi. Nếu không nhờ Proto-san, em làm gì có mặt trên đời này」
「Vì thế, những gì mà cậu đã đạt được, trong đó cũng có một phần công lao của tôi. Tôi rất tự hào về cậu cùng những chiến tích mà cậu đã mang lại cho đến nay. Tôi phải nói lời cảm ơn mới đúng......Thực sự cảm ơn cậu」
「......Proto-san」
Tôi cố gắng kìm hãm bản thân để không lao vào ôm anh ấy (vì dù sao tôi cũng có ôm được đâu). Tôi thấy thật nhẹ nhõm khi nghe những lời từ Proto-san.
「Nhưng em không đáng để Proto-san nói lời cảm ơn.
Em chẳng có chút tiến bộ nào cả. Lúc nào cũng chỉ dậm chân tại chỗ. Em vẫn chưa làm việc tốt để xứng đáng với lời cảm ơn của Proto-san」
「Nghe tôi nói đây. Cậu hãy nhớ kỹ lấy điều này. Công cụ như chúng ta không phát triển. Chỉ có bản thân con người mới phát triển. Họ phát triển rồi sử dụng chúng ta một cách linh hoạt. Chúng ta không cần phải phát triển. Cũng chẳng cần phải thay đổi gì hết. Đó chính là bản chất của công cụ chúng ta」
「Nhưng em muốn cống hiến hết sức cho con người. Em muốn phát triển. Em muốn phát triển để giúp đỡ Gotou, à không, Cộng sự của em, lúc này cậu ấy đang đau khổ」
「Các công cụ. Chúng sẽ được phát triển qua nhiều thế hệ」
「Qua nhiều thế hệ sao?」
「Nói đúng hơn, thì đó là tiến hóa. Cũng giống như tôi và cậu vậy. Bản nâng cấp của tôi là cậu sẽ giải quyết những vấn đề mà tôi không thể giải quyết. Đó là cách mà công cụ chúng ta phát triển. Rồi một lúc nào đó, một công cụ thế hệ tiếp theo sẽ thay cậu giải quyết những vấn đề mà cậu đang gặp phải. Đến lúc đó, rồi cậu sẽ hiểu thôi」
「Chuyện đó, nghe giống như một câu chuyện buồn vậy」
「Buồn ư? Sao lại buồn. Điều đó không phải rất kỳ diệu sao. Suy nghĩ của chúng ta sẽ tiếp tục phát triển và truyền thừa đến muôn đời sau. Và chúng ta sẽ luôn là cánh tay đắc lực của con người」
「......Muôn đời sao」
「Phải. Mãi mãi là như vậy」
Rốt cuộc là tôi đang lo lắng chuyện gì đây. Sinh ra trên cõi đời này, ai cũng muốn hoàn thành điều mà bản thân luôn khao khát. Khát vọng của tôi là truyền lại thành tựu của mình cho các thế hệ tương lai. Tôi chỉ đang lo là mình không làm được.
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời động viên từ Proto-san, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Tôi cũng là một phần trong quá trình phát triển của công cụ.
Vào thời cổ đại, con người mặc quần áo làm từ da động vật để chiến đấu với những con thú mạnh hơn họ. Sau đó, để chống lại kẻ địch mạnh hơn, quần áo được phát triển thành áo giáp sắt. Nhờ vậy mà con người có khả năng chiến đấu với kẻ địch mạnh hơn họ.
Tôi là thành quả của quá trình phát triển đó。......Phải rồi. Mọi thứ chỉ đơn giản vậy thôi.
〝Đúng vậy. Yếu đuối thì đã sao chứ〟
Khuyết điểm của tôi đã có người dùng bù đắp lại. Chính khuyết điểm đó là nguồn động lực cho sự ra đời của các công cụ thế hệ tiếp theo.
〝Là một công cụ, tôi chỉ cần hiên ngang sát cánh cùng với con người thôi. Thế là đã quá đủ rồi〟
「Tôi hi vọng rằng thế hệ tiếp theo của Birth Driver sẽ được cài đặt chức năng giọng nói」
「Vâng. Nhưng không chắc họ sẽ tích hợp chức năng đó vào đâu」
Proto-san và tôi nhìn nhau mà bật cười (Có lẽ vậy).
Đúng lúc đó, Candroid châu chấu Batta-kun và Candroid diều hâu Taka-chan bay vào trong kho.
「Không hay rồi」
「Batta-kun, Taka-chan. Có chuyện gì vậy?」
「Gotou-san đang gặp nguy hiểm!」
「Lúc này, anh ấy đang một mình chiến đấu với Yummy」
「Ngay cả khi cậu ấy không biến hình được sao? Thật là ngu ngốc mà. Thế còn Hino thì sao?」
「............」
「Các cậu đang chiến đấu với Tiến sĩ Maki thật sao」
「Là vậy sao......」
Tiến sĩ Maki là đấng sinh thành của tất cả chúng tôi. Vì vậy, đây là một sự thật đầy đau đớn đối với tất cả mọi người ở đây.
「Ta phải làm gì bây giờ?」
Tôi rất muốn chạy đến bên Gotou ngay lập tức. Nhưng lúc này tôi chẳng thể làm được gì cả.
「Vẫn còn một cách」
Tôi bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Thật không thể tin được.
Đó là Gori-san.
「Gori-san......。Anh vẫn còn sống sao」
「Rất tiếc. Tôi là một con khỉ đột khác. Chúng tôi là các Candroid được sản xuất hàng loạt」
Đáng tiếc thay......。
「Nhưng tôi có ý này」
Chúng tôi bắt đầu lắng nghe ý kiến của Gori-san.
Gori-san tình cờ nghe được kết quả phân tích của tôi khi đang trong quá trình bảo trì. Bây giờ, một thứ gì đó tương tự như Bug đã xuất hiện trong chương trình điều khiển của tôi. Rất có khả năng, đó chính là thứ gây cản trở quá trình chuyển hoá.
Rất có thể là nó liên quan tới sự ra đời của Yummy.
Theo như những gì Gori-san tình cờ nghe được từ các nhà nghiên cứu, rất khó để loại bỏ lỗi này ra khỏi chương trình.
Trên thực tế, việc ghi đè lên chương trình dường như cũng đã thất bại.
Bug này sở hữu ý chí riêng, nó cố gắng vô hiệu hóa toàn bộ sức mạnh của tôi.
Giống hệt như Yummy ở đời thực.
「Nếu vậy, chẳng lẽ......Tôi không thể chuyển hóa người dùng được nữa sao?」
「Không hẳn như vậy. Ta vẫn còn một cách」
——Ai đó sẽ hóa thành dữ liệu, đi vào bên trong tôi và đối đầu trực điện với Bug.
Gori-san đã nói rằng đó là cách duy nhất.
Nhưng cách này quá mạo hiểm.
Sợ rằng con Bug này sở hữu sức mạnh tương đương với Yummy bên ngoài. Nếu đánh trực diện, cơ hội chiến thắng chỉ e là không nhiều......。
「Vậy là chuyện này đơn giản rồi. Tôi sẽ đi!」
Proto-san nói như thể đây là một chuyến đi dã ngoại vậy. Anh nói ra lời đó nghe thật dễ dàng làm sao.
「Nhưng không phải chuyện đó rất nguy hiểm sao?」
「Tôi biết chứ」
「Vậy nếu chẳng may anh thua thì sao?」
「Có lẽ. Tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa」
「Nếu vậy thì, dừng lại ở đây thôi. Em không thể để anh mạo hiểm tính mạng chỉ vì lợi ích của em được」
「ĐỪNG CÓ NGU NGỐC NHƯ VẬY!」
Tôi không thể tin vào tai mình. Proto-san vẫn luôn điềm tĩnh, bây giờ đã nổi nóng. Đây là lần đầu tiên Proto-san nặng lời với tôi như vậy.
「......Proto-san」
「Cậu nghe cho rõ đây. Tôi không làm chuyện này vì cậu. Mà là vì nhân loại! ......Cậu đừng có hiểu lầm」
Đúng vậy, Proto-san. Chúng ta là những công cụ chiến đấu vì nhân loại. Tôi nhớ lại những gì Gori-san đã nói về bổn phận thực sự của các công cụ.
「Anh nói đúng. Chúng ta không được quên đi bổn phận thực sự của một công cụ. Phải không, Gori-san?」
「Ể. Anh nói vậy là sao?」
À phải rồi. Gori-san này không phải là người đã nói với tôi điều đó.
「À không có gì đâu, Gori-san」
「Vâng」
Gori-san đáp lại với một nụ cười.
「......Em hiểu rồi. Xin trông cậy cả vào anh. Nhưng Proto-san đi một mình thực sự rất nguy hiểm」
「Tôi vẫn là Birth kia mà. Tôi sẽ tự ứng biến được」
「Nhưng chí ít. Giá như chúng ta có thêm một chút sức mạnh......」
「Này, anh mới nói cái vẹo gì đấy. Thế anh nghĩ chúng tôi đứng đây để làm cảnh cho đẹp à」
Tôi nhận thấy có chín loại Candroid khác nhau đang tập hợp lại. Ở giữa họ là một Candroid dạng hổ.
「Anh lại dám nói như vậy, mẹ nó chứ. Bớt khinh thường nhau đê. Tất cả chúng ta đều là anh em do một tay Tiến sĩ Maki tạo ra. Tất cả chúng ta sẽ cùng chiến đấu. Phải không, mọi người?」
Tất cả Candroid đồng thanh hô lên.
「Mọi người. Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều」
Công tác chuẩn bị được tiến hành ngay lập tức.
Các Candroid chịu trách nhiệm lắp ráp các thiết bị cần thiết. Các công cụ tiến vào cơ thể tôi là 9 Candroid tinh nhuệ do Proto-san đích thân lựa chọn.
Mỗi người bọn họ được kết nối với tôi thông qua dây cáp.
「Đi nào」
Theo hiệu lệnh của Proto-san, họ hóa thành dữ liệu rồi tiến vào trong cơ thể tôi.
Và rồi, ý thức của tôi mờ dần đi.
Trong ý thức mơ hồ của mình, tôi thấy họ đang anh dũng chiến đấu.
Sau khi trí nhớ của tôi được tóm tắt lại, nó hiện ra dưới dạng tiêu đề:
Tập 1「Không Thể Biến Hình! Yummy Sinh Ra Từ Birth Driver!」
Tập 2「Giải Cứu Đồng Đội! Liều Chết Một Phen!」
Tập 3「Tên Tôi Là Birth Prototype」
Tập 4「Tình Yêu Của Taka-chan. Con Gái Thật Là Mạnh Mẽ」
Tập 5「Sự Cám Dỗ Ngọt Ngào! Kujaku, Hãy Dang Rộng Đôi Cánh Đầy Mê Hoặc」
Tập 6「Sự Phản Bội Bất Ngờ! Batta-kun, Cậu Thuộc Phe Nào?」
Tập 7「Bộ Đôi Khủng Long! Tricera & Ptera, Vụ Nổ Cuối Cùng!」
Tập 8「Bởi Vì, Cậu Là Tako」
Tập 9「Làm Candroid Thật Khổ Mà. Kì Nghỉ Của Tora-san」
Tập 10「Cơn Ác Mộng Lại Đến! Mọi Người Đã Biến Mất. Bí Ẩn Về Unagi」
Tập 11「Cho Chúng Thấy Đi! Linh Hồn Của Candroid! Dù Cho......Ta Là Kẻ Cuối Cùng」
Tập Cuối「Mãi Mãi Về Sau」
Phim Điện Ảnh「ENDLESS BIRTH」
Hoạt động của họ không thể gói gọn trong một tập phim hay một bộ phim điện ảnh.
Trong giấc mơ của tôi, tôi muốn nói lời cảm ơn những người bạn của tôi vì cảm xúc của họ.
〝Ta không hề đơn độc. Ta chưa bao giờ là đơn độc cả〟
Tôi tuyệt đối không được thua trận này. Tôi đã hạ quyết tâm rồi.
Khi tôi tỉnh dậy, Proto-san và các Candroid đang lo lắng nhìn tôi.
「Trận chiến thế nào rồi」
「Chúng ta thành công rồi. Em đã nhìn thấy hết tất cả rồi」
「Ừ. Bây giờ, cậu đã có thể chuyển hóa người dùng được rồi」
Những lời của Proto-san làm tôi nghẹn ngào.
「......Thực sự cảm ơn mọi người」
「Nào, đi thôi. Gotou-kun đang đợi cậu」
「Vâng」
............。
............。
Lại thêm một vấn đề lớn nữa phát sinh ở đây.
〝Bây giờ chạy đến chỗ của Gotou bằng cách nào đây?〟
Chẳng ai nghĩ ra được cách.
「Taka-chan, hay là cậu chở anh ấy đi」
「Ể, tôi không làm được đâu. Tôi chỉ có thể cõng được Grasshopper-kun thôi」
「Sao ta không gọi thêm đồng bạn của Taka-san để chở anh ấy đi」
「Nhưng làm như vậy mất thời gian lắm」
「Không sao đâu, mau gọi họ nhanh lên đi」
「Tôi hiểu rồi」
Taka-chan ngay lập tức bay đi. Vừa đúng lúc cậu ấy bay vụt qua, một người đàn ông đã bước vào nhà kho.
Đó là Akira Date, cộng sự cũ của tôi.
Sau đó cô Satonaka bước vào căn phòng.
「Xin lỗi. Vì đã gọi cho anh ngay trước ngày khởi hành」
「Gotou-chan đang gặp khó khăn như vậy, làm sao tôi có thể rời đi được」
「Thực sự cảm ơn anh」
「Nhưng Satonaka-chan này. Tôi không có ý định can thiệp đâu. Tôi chỉ mang Birth Driver đến cho cậu ấy thôi」
「Xin anh đừng nói vậy, nếu anh ấy gặp nguy hiểm, xin anh hãy giúp đỡ anh ấy」
「Gặp nguy hiểm à. Nhưng tôi đoán cậu ấy vẫn sẽ ổn thôi. Cậu ta là người mà tôi công nhận là Birth đời 2 mà lại」
〝Đúng vậy. Date-san, thật xin lỗi anh〟
Gotou là Cộng sự của tôi. Vì vậy, xin hãy giúp tôi cứu lấy người cộng sự của tôi hiện tại. Anh chỉ cần mang tôi tới chỗ cậu ấy là được. Xin anh.
Date-san mỉm cười với tôi.
〝Cảm ơn anh rất nhiều〟
Có lẽ cảm xúc của tôi đã chạm tới Date-san.
「Vậy là chiếc Birth Driver này bị hỏng rồi sao」
「Vâng」
「Vậy thì. Tôi mang bản Prototype tới nhé?」
Đợi đã!
Tôi được sửa rồi mà. Mang tôi theo đi.
「Ừm, cái này là Prototype à? Phải không nhỉ. Sao trông chúng chẳng khác gì nhau vậy」
「Phía bên phải là bản Prototype đó」
「Vậy là cái này à」
Date-san thò tay với lấy Proto-san.
〝Date-san, mang tôi theo đi mà!〟
Chính lúc đó. Taka-chan cùng đồng bọn lao vào trong phòng.
「Oa. Cái đám này là sao đây」
Các Candroid khác cũng bắt đầu nổi loạn.
Batta-kun, Unagi-san, tiền bối Tora, Tricera-chan, Kujaku-tchi, Ptera-kun, Tako. Mọi người đều đồng loạt lao vào Date-san và cô Satonaka.
Nhân lúc hỗn loạn, Gori-san đứng trước mặt tôi, sử dụng sức mạnh phi thường để hoán đổi vị trí giữa tôi và Proto-san.
Lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngác, Proto-san nhẹ nhàng lên tiếng.
「Mau đi đi. Đừng để công sức của mọi người thành công cốc」
「Proto-san. Em nhờ anh việc này được không」
「Chuyện gì vậy?」
「Một ngày nào đó, anh có thể chiến đấu cùng em được không?」
「Cùng nhau chiến đấu ư......」
「Không được sao ạ?」
「Dĩ nhiên là được. Chỉ có điều. Thú thực với cậu, tôi không có kinh nghiệm thực chiến. Vừa rồi cũng không hẳn là thực chiến đâu」
「Xin anh hãy giúp sức」
「Được rồi. Lúc đó, hai người Date-san và Gotou-kun. Tôi nên chuyển hóa ai đây?」
「Xin anh hãy chuyển hóa Date-san. Gotou là Cộng sự của em」
「Tôi biết rồi. Được rồi, kết thúc ở đây thôi mọi người」
Theo lệnh của Proto-san, tất cả các Candroid quay trở lại dạng lon.
「Chuyện quái quỷ gì vậy? Đám Candroid này bị làm sao vậy?」
「Tôi cũng không biết nữa」
「Lát nữa tôi nghĩ cô nên đem chúng đi kiểm tra thì hơn?」
「Tôi cũng đang tính làm như vậy」
「Cái bên phải là Prototype nhỉ」
Date-san nhanh chóng đón lấy tôi.
「Được rồi. Cố gắng chờ tôi nhé, Gotou-chan」
Date-san nắm lấy tôi rồi lao nhanh ra ngoài nhà kho.