Bà lão mặc một bộ kimono tao nhã có màu trắng tinh khôi, mái tóc trắng tràn đầy sức sống của bà được buộc gọn gàng sau lưng, bà đang nhìn thẳng vào Kagami.
Từ thái độ nghiêm túc của bà lão, Kagami nghĩ rằng người này có thể là bà ngoại mà Tendo luôn nhắc tới.
“Xin lỗi vì đã xông vào ạ. Cháu là Kagami, là bạn của một người tên Tendo Souji từng sống trong ngôi nhà này ạ.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tiếc là hiện tại không có ai sống ở đó cả.”
“Bà có biết Tendo đi đâu không ạ?”
“Thật không may, toàn bộ việc quản lý ngôi nhà này đã được giao cho một công ty bất động sản...”
Đúng như dự đoán, Tendo đã biến mất.
“À, nhưng còn em gái Juka của Tendo thì sao ạ?”
“Cứ đứng nói chuyện mãi vậy, ta vào trong đã.”
Bà lão mời Kagami vào trong nhà.
Khi Kagami được dẫn vào phòng khách, anh cảm thấy thật hoài niệm khi thấy nội thất vẫn như trước.
Tuy nhiên, chiếc ghế sofa da mà Tendo luôn nằm tựa trông thật cô đơn khi không có chủ nhân.
Mặc dù bà cụ không biết Tendo đã đi đâu nhưng bà có nói thêm rằng cô em gái Juka đã sang Mỹ du học khoảng hai tuần trước.
Kể từ đó, ngôi nhà đầy đủ tiện nghi này trở nên trống rỗng.
Kagami lịch sự cảm ơn rồi quay người rời khỏi nhà.
“Úi, tôi quên mất.”
Nói xong, bà lão vội vàng biến mất vào phía sau và quay lại với một tấm bưu thiếp.
Đó là một tấm bưu thiếp có ảnh được gửi bằng đường hàng không cho Tendo từ Bangkok, Thái Lan một tuần trước.
Tên người gửi là Hiyori, nhưng người viết tin nhắn lại không phải là Hiyori. Anh thấy khó đọc không chỉ vì cách viết chữ không quen mắt mà còn là tiếng Anh. Nội dung như thế này:
“Tôi gặp Hiyori tại quán trọ nơi tôi ở, chúng tôi đi du lịch cùng nhau được một thời gian rồi. Hiyori hiện đang ốm nằm liệt giường. Cô ấy sốt mấy ngày rồi nên tôi khuyên cô ấy hãy đến bệnh viện. Hiyori nhất quyết không đi, hơn nữa còn bảo tôi đừng liên lạc với ai cả. Nhưng vì tôi lo quá nên đã gửi một tấm bưu thiếp đến địa chỉ cô ấy đã ghi trong sổ tay.”
Tấm bưu thiếp có tên của Rin - có vẻ là một cô gái, và địa chỉ của nhà trọ ở Bangkok nơi cô ấy đang ở.
Vào lúc đó, Kagami nghĩ rằng có lẽ giọng của người nước ngoài nói “Cứu với” thực ra là Rin. Nếu số điện thoại di động của Kagami được ghi vào sổ tay của Hiyori thì điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Kagami không còn để tâm đến một tháng trời đầy trống rỗng của mình nữa.
Anh lập tức quyết định đến Bangkok để giúp đỡ Hiyori.
Bà lão nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đọc xong tấm bưu thiếp, bà lão cũng lo lắng cho cô gái trẻ tên Hiyori.
“Thật là ghen tị với khả năng hành động của giới trẻ ghê.”
Trong chốc lát, đôi mắt bà lão lấp lánh như mắt thiếu nữ.
Nụ cười đó đã tiếp thêm dũng khí và động lực cho trái tim cô đơn của Kagami.
Bà lão tiễn anh đi ra cổng, thậm chí bà còn đưa cho Kagami một tấm bùa hộ mệnh khi anh chuẩn bị rời đi.
Kagami lịch sự cảm ơn rồi rời khỏi nhà.
Sau đó, Kagami chợt nhớ ra rằng mình đã quên hỏi về mối quan hệ giữa bà lão và Tendo.
“Mà thôi kệ. Giờ mình phải đi Bangkok thôi!”
Kagami đã đưa ra quyết định đó.
Tuy nhiên, trải nghiệm du lịch nước ngoài duy nhất của Kagami là từng đến Hawaii trong một chuyến dã ngoại của trường trung học.
Kagami không biết bắt đầu từ đâu nên anh xem thử qua tạp chí du lịch ở một cửa hàng tiện lợi. Kagami nghĩ rằng sẽ nhanh hơn nếu đến gặp trực tiếp và nói chuyện, nên anh đã đến công ty du lịch được đề cập trong tạp chí.
Kagami đến quầy và tỏ ra rất háo hức, nhưng nữ nhân viên quầy lại tìm được một vài vé máy bay giá rẻ đến Bangkok một cách dễ dàng đến không ngờ.
Trong số đó, Kagami đã chọn chuyến bay sớm nhất và mua nó.
Kagami rút hết tiền tiết kiệm và nhảy lên tàu Narita Express.
Anh không hề biết chút gì về Bangkok, nơi mà anh đang đi du lịch.
“Nhưng nếu cứ đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dù thế nào thì nếu không lao về phía trước thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Đó là những gì Kagami tự nói với chính mình khi anh mơ hồ nhìn khung cảnh từ cửa sổ tàu.
Nằm bên dưới đáy chiếc ba lô chỉ đựng vài món đồ chính là chiếc thắt lưng Gatack.