“Mình đang làm cái quái gì thế này!”
Ngày hôm đó cũng vậy, Kagami Arata đang nằm trên tấm đệm Futon trên chiếc giường không bao giờ dọn dẹp, anh giận dữ nhìn lên trần nhà.
Tendo Souji, Misaki và Tadokoro của ZECT đã kiệt sức trong trận chiến với Native...
Khi đó, Kagami thương tích đầy mình được Tendo đưa đến bệnh viện đa khoa.
Kagami đang đứng trước thời khắc sinh tử của mình trong ICU[note55482], nhưng bằng cách nào đó anh đã sống sót được.
Sau khi chuyển đến phòng bệnh chung, Kagami hỏi các bác sĩ và y tá về chuyện gì đã xảy ra với ZECT và Native. Tuy nhiên, anh có hỏi bao nhiêu lần thì cũng không ai trả lời vì họ đang “tập trung chữa bệnh”.
Vì lý do nào đó, không có liên lạc nào từ ZECT.
Cha của anh - Riku, Tadokoro, Misaki, Renge, Tendo và Hiyori cũng vậy.
Thậm chí không ai gọi đến chứ đừng nói đến việc đến gặp nhau.
Ngày thứ mười sau khi nhập viện, Kagami cuối cùng đã có thể rời khỏi giường, anh cố gắng tự mình liên lạc với ZECT.
Nhưng chẳng có phản hồi nào.
Misaki, Tadokoro, và cả Riku... Những cuộc gọi điện thoại cá nhân cũng không thể liên lạc được.
Một tháng sau, khi Kagami xuất viện, chuyện xảy ra cũng giống như vậy.
Anh không thể gọi được cho bất cứ ai.
Kagami cũng đến thăm Bistro la Salle nhưng quán ăn đã đóng cửa.
“Ngay cả sau trận quyết chiến cuối cùng với Native, Hiyori vẫn là đầu bếp của Bistro la Salle và đang cố gắng mà….. Tại sao…..?”
Thậm chí Kagami không thể liên lạc với Yumiko nên không ai trả lời câu hỏi đó.
Sau khi Tendo đưa Kagami đến bệnh viện, anh nói mình sẽ đi Paris, nhưng Kagami không biết điều đó có đúng hay không.Kagami đã hết cách nên anh đành quay trở lại căn hộ của mình.
Tuy nhiên, khi bắt đầu cuộc sống bình thường trong căn phòng quen thuộc, anh cảm thấy yếu đuối khủng khiếp và không thể rời khỏi giường được nữa.
Kagami tiếp tục ngủ và thức dậy trong khi nhìn vào hoa văn trên trần nhà, và cuối cùng cũng đi đến thắc mắc tương tự.
“Mình nên làm gì bây giờ...?”
Anh cảm thấy sự hoàn thành và cảm giác mất mát đan xen lẫn nhau.
Thế giới lẽ ra đã rẽ sang một hướng mới sau trận chiến cuối cùng với Native.
Nhưng Kagami đã mất đi rất nhiều.
Tendo, Tadokoro, Misaki, Renge, Cha, và Hiyori.
Không, thậm chí anh còn không biết đấy có phải là mất mát hay không.
Bị bao quanh bởi sự thờ ơ, anh chỉ đơn giản là chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên chiếc điện thoại di động reo lên.
Kagami không muốn thức dậy nhưng điện thoại đang cắm sạc của anh không có dấu hiệu ngừng kêu.
“Alo”
Cuối cùng anh cũng phải mở lời, một giọng nữ the thé đáp lại.
“Cứu với”
Giọng nói xa lạ và nghe như tiếng Nhật lõm bõm của người ngoại quốc.
Anh tưởng là gọi nhầm số, đang định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên cúp máy.
Kagami đặt điện thoại xuống và thử lặp lại câu đó một lần nữa.
“Cứu với”
Bất chấp việc lời đó có nghiêm túc hay không, cảm xúc của Kagami vẫn lạnh lùng.
“Cậu vẫn còn muốn nhờ cậy tôi, người đã cứu rỗi tương lai của nhân loại sao?”
Tendo sẽ không nói thế, Kagami tự nhủ.
Đã lâu lắm rồi anh mới nói chuyện, anh cảm thấy đói bụng như thể vừa nhớ ra điều đó.
“Đi ăn gì đấy thôi nhỉ?”
Kagami tự động viên bản thân và bò ra khỏi chiếc nệm giống như từ hầm kho dưới lòng đất.
Sau đó anh nấu mì ăn liền rồi bắt đầu ăn.
Tiếng húp mì nghe còn trống rỗng hơn.
“Không thể tiếp tục như thế này được.”
Cảm giác này càng trở nên quen thuộc hơn với anh.
Kagami bật TV lên.
Anh chuyển kênh.
Nhiều chương trình đa dạng, phim truyền hình được phát sóng lại.
Chẳng có gì thay đổi so với trước đây.
Cứ như thể Worm, Native và Vụ thiên thạch Shibuya chưa từng tồn tại.
Kagami thất vọng. Có vẻ như tất cả những người liều mạng chiến đấu đều bị phần còn lại của thế giới phớt lờ.
Nhưng khi nghĩ vậy, ngay cả bản thân Kagami cũng bắt đầu nghĩ rằng trận chiến đó là chuyện của quá khứ xa xôi.
Rõ ràng là Kagami đang ở một mình trong một căn hộ tồi tàn.
Kagami ngập ngừng đi ra ngoài.Nhưng Kagami không còn nơi nào khác để đi.
Ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên, Kagami lơ đãng suy tư. Và anh đã đi đến một kết luận.
Đã một tháng kể từ khi trận chiến với Native kết thúc và anh cần biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó.
Lần đầu tiên tìm ra mục đích, Kagami cảm thấy có động lực.
Đôi chân của anh tự nhiên hướng về phía nhà Tendo.Nhưng khi đến nhà Tendo, ở đó không hề có bảng tên.
Kagami bấm chuông cửa nhưng không ai trả lời.
Anh trèo qua cổng và bước vào phía trong.
Nhưng cửa đã bị khóa. Anh gõ cửa nhưng vẫn không có hồi đáp.
“Ai vậy?”
Kagami đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau và quay lại.
Một bà lão đang đứng đó.
Bà có ánh mắt nghiêm nghị và điềm tĩnh.