Vào ngày thứ ba nằm trên giường, vết sưng và sốt trên mặt Kagami đã tan hết. Trong thời gian đó, cơ thể anh gầy như que củi khi chỉ có thể cầm cự qua ngày bằng chỗ nước đã mua.
Nhưng ngày mai Kagami phải rời nhà trọ.
Kagami đầy những vết sẹo khắp cơ thể, tất cả đồ đạc của anh đều bị cướp mất, manh mối duy nhất là tấm bưu thiếp cũng bị mất, Kagami đã rơi vào thế khốn cùng ngay từ điểm xuất phát.
Anh đã cố gắng hết sức để chăm sóc bản thân, nhưng khi nghĩ rằng Hiyori có thể đang đau khổ ở đâu đó trên mảnh đất này, Kagami khao khát muốn giúp đỡ cô càng sớm càng tốt.
“Dù sao thì mình cũng đành phải bắt đầu tìm một nơi khác để ở... Nhưng đợi đã!”
Kagami lại nghĩ tiếp.
Chính người đàn ông Thái Lan đã đẩy Kagami xuống địa ngục hai lần, gã đã nói rằng địa chỉ trên bưu thiếp chính là Khaosan.
“Có lẽ hắn đã nói dối. Không, chắc chắn là nói dối. Tại sao đến tận bây giờ mình mới nhận ra điều đó? Đúng là ngu thật! Quá là ngu ngốc!”
Khi anh đang gào thét trong lòng, cánh cửa đột nhiên mở ra một cách chới với.
“Anh đang tìm tôi đúng không nhỉ?”
Một cô gái có kiểu tóc bob nói tiếng Nhật bập bẹ đang đứng ở cửa.
“Hả? Cô là ai?”
“Tôi là Rin.”
“Rin... Hả!? Rin... người gửi thư cho tôi?”
“Yes. Tôi nghe từ một du khách ba lô người Nhật rằng có một người Nhật khác đang tìm Hiyori và tôi. Thấy thế nên tôi liền đến tìm anh.”
“Hiyori! Hiyori vẫn an toàn chứ?”
Kagami nắm lấy vai Rin và hỏi cô.
“Tôi không biết. Tôi cũng muốn hỏi anh đây.”
“Cái gì? Ý cô là sao?”
“Hiyori biến mất rồi. Tự dưng đến một ngày cô ấy bỏ đi.”
“Biến mất sao!? Hiyori... !?"
Rin gật đầu.
Kagami gục xuống tại chỗ như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đã không còn nữa.
“Anh ổn chứ?”
“Hả? À...”
Dù có rất nhiều điều muốn hỏi Rin, nhưng giờ đây Kagami không còn lựa chọn nào khác ngoài nói điều này.
“Xin lỗi, cô có thể mua giúp tôi một ít đồ ăn được không?”
“Dạ?”Khi Rin biết Kagami đã khánh kiệt, cô đưa anh đến một nhà hàng giá rẻ mà cô thường đến ăn.
Đó là một nhà hàng Trung Hoa với những dãy món ăn Thái ngon mắt xếp ngay phía trước, Kagami húp liên tục hết ba bát cháo có hương vị thanh thoát, nhẹ nhàng.
Đường phố vẫn đầy rẫy những kẻ ăn xin, người bán hàng rong và những con chó hoang bẩn thỉu, nhưng hình ảnh Kagami đang chăm chú ăn cháo như một con chó hoang dường như quen thuộc với khung cảnh này đến kỳ lạ.
Và bản thân Kagami cũng bắt đầu thích Thái Lan một chút, một đất nước có những ham muốn trần trụi.
Rin, một du khách ba lô người Hàn Quốc cũng từng du học ở Nhật Bản, cô đã kể cho Kagami nghe về hành trình của mình cho đến giờ.
Rin đã gặp Hyori khi cô đang tham quan tàn tích Ayutthaya, cách Bangkok khoảng hai giờ đi tàu.
Vì con gái đi du lịch một mình có thể gặp nguy hiểm nên họ quyết định đi cùng nhau và ở chung phòng.
Hai người cũng cùng nhau đến Bangkok, nhưng tình trạng của Hiyori lại xấu đi nên Rin đã gửi thư để liên lạc với ai đó.
Nhưng khi Hiyori phát hiện ra Rin đã gửi tấm bưu thiếp, cô đã rời khách sạn trong lúc Rin ra ngoài và biến mất.
“Hả? Hiyori cũng giấu cô sao?”
“Yes. Hiyori và tôi là bạn rồi mà. Vậy nên tôi mới thấy buồn...Tôi nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra. Hiyori luôn có vẻ cô đơn.”
“Cô có biết cô ấy đang đi đâu không?”
“Không. Nhưng Hiyori đã nói một điều kỳ lạ... rằng cô ấy muốn tái sinh ở nơi tận cùng thế giới.”
“Muốn được tái sinh sao?”
Khi nghĩ về bí mật về ngày ra đời của Hiyori, Kagami có thể hiểu mong muốn được tái sinh của cô.
Nhưng mặt khác, anh lại bình tĩnh suy tư.
“Nơi tận cùng thế giới? Đó là đâu?”