Kagami đã bị bỏ rơi một lần nữa ở ngoại ô thành phố.
Lúc đó, anh lấy đà và bắt đầu đấm người đàn ông đó, nhưng đồng bọn của gã nhanh chóng tụ tập lại, cả đám đã đánh Kagami túi bụi. Anh bị đưa lên một chiếc taxi nhỏ được gọi là “Tuk tuk” rồi đi về phía sau hẻm. Ở đó họ bắt đầu đánh đập dã man hơn.
Mặc cho những cú đánh vào đầu, Kagami bình tĩnh suy nghĩ khi cảm nhận được máu me nhầy nhụa trong mũi mình.
“Lần này mình sẽ bị giết mất thôi.”
Cuối cùng, Kagami bất tỉnh.
Khi thức dậy với cái má ngứa ngáy do bị muỗi đốt, một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp trải ra trước mắt Kagami.
Ở bên bờ sông Chao Phraya chảy qua trung tâm Bangkok, Kagami ướt đẫm máu me, văng tứ tung như một cái xác bị giết trong phim trinh thám.
Tất cả số tiền mà anh có đã bị cướp.
Vậy là anh đánh mất hết quà chia tay của bà lão.
“Làm tốt hơn nữa đi nào, thằng ngu này!”
Kagami tự trách bản thân.
Khi nằm ngửa nhìn lên bầu trời đầy sao, anh cảm thấy việc mình đang ở góc khuất của Bangkok như thể là giả dối vậy. Anh thấy thảm hại đến nỗi phải bật cười.
“Cậu đúng là một kẻ thú vị.”
Vẻ mặt đắc ý của Tendo xuất hiện khi anh mỉm cười.
Kagami cố gắng quay trở lại quán trọ, toàn thân anh đau nhức khắp chỗ.
Dù không còn tiền nhưng Kagami đã trả trước tiền trọ một tuần nên có thể ở lại thêm ba ngày. Ngoài ra còn có một ít nước trong phòng.
Anh có thể sống sót bằng cách nào đó.
Dù không biết phải làm gì tiếp theo nhưng Kagami vẫn nằm xuống giường.
Rồi anh ngủ say như chết vậy.“Tôi sẽ đi Paris.”
Kagami nói điều đó với vẻ mặt lạnh lùng và mơ thấy Tendo nói lời từ biệt với mình.
Kagami tỉnh dậy sau giấc mơ trong căn phòng bẩn thỉu chỉ có một chiếc giường, anh không thể cựa quậy chẳng khác nào một tổ ong mùa đông. Khuôn mặt Kagami bị đánh đêm qua trở nên sưng tấy và phủ đầy vảy như lớp biểu bì của con nhộng cùng với những cục máu đông.
Trong tình trạng tồi tệ như vậy, Kagami lần nữa nghĩ về một tháng vừa qua.
Sau trận chiến cuối cùng với Native, anh đã được đưa đến bệnh viện đa khoa, liên tục ngủ và thức dậy trong phòng ICU. Đó có thể gọi là chết đi sống lại nhiều lần, nhưng Kagami đã vượt qua tình cảnh đó và vết thương đã lành. Sau đó, anh được xuất viện và trở về căn hộ của mình. Tuy nhiên, Kagami đã mất hết động lực để làm bất cứ điều gì và không thể rời khỏi giường.
“Mình đang làm cái quái gì vậy chứ?!”
Khi đó, Kagami cũng đang tức giận trong chăn của mình và nhìn lên trần nhà.
Giờ đây, một chiếc quạt trần tồi tàn đang quay trên trần nhà của quán trọ giá rẻ ở Khaosan này.
Tuy nhiên, nó chẳng làm được gì ngoài việc khuấy động thêm luồng không khí nóng đã tích tụ trong phòng.
Ở phía bên kia của các cánh quạt quay chậm và đều đặn, có một vết ố do thứ chất lỏng không rõ là gì gây ra.
Họa tiết của vết bẩn trông giống như ma quỷ đang kêu gào đau đớn đến mức không cử động nổi, Kagami dần dần bắt đầu nghĩ rằng nó giống với khuôn mặt của chính mình.
“Gương vô cực à... Đùa giỡn cái khỉ gì chứ!” [note55647]
Kagami quay người lại để không đối mặt với thứ ma quỷ đó.
Xương sườn của anh đau nhức vì bị đá.
Anh cũng đang lên cơn sốt.
Bên trong miệng vốn đã bị rách tả tơi do bị đánh đập, sưng tấy đến mức khó mà nuốt được.
Đáng lẽ phải đến bệnh viện nhưng anh lại không có bảo hiểm cho chuyến du lịch nước ngoài này.
Kagami không biết mình phải mất bao nhiêu tiền nếu đến bệnh viện mà không có bảo hiểm.
Hiện tại, Kagami thậm chí còn không còn đủ sức lực để đi tìm bệnh viện nữa.
Tất cả những gì anh có thể làm là ngủ trên giường và chờ đợi cho đến khi bình phục.
Khi bị dụ dỗ vào một giấc ngủ tưởng chừng như đang chìm sâu xuống đáy biển nước thải, Kagami nghĩ rằng ngủ là cách tốt nhất để thoát khỏi nỗi đau này, không còn cách nào khác nên anh đành đầu hàng trước những cơn ác mộng mà anh mệt mỏi gặp phải.
Đó là một giấc ngủ nửa vời và khó chịu.
Lần tiếp theo Kagami tỉnh dậy mình ướt đẫm mồ hôi, anh đã cố gắng ra khỏi giường.
Anh đổ thứ nước âm ấm trong chai có vị như máu xuống cổ họng, chịu đựng cơn đau khắp người rồi mới đi vào toilet. Anh trở về phòng và ngủ tiếp.
Ma quỷ trên trần nhà có vẻ hiền lành hơn trước.
Một mình ở nơi đất khách quê người, con qủy đó đã quan tâm đến Kagami.
Nhưng nghĩ như vậy thì thật là thảm hại, trước khi Kagami kịp nhận ra, anh đã nằm sấp xuống để trút bỏ những vết mẩn ngứa ngáy trên lưng.
“Mình đang làm cái quái gì vậy chứ?!”
Nhưng cùng lúc đó, một suy nghĩ khác chợt đến.
“Mình nên làm gì từ bây giờ?”
Kagami lặp lại những lời mà mình đã tránh bấy lâu nay trong đầu một lần nữa.
“MÌNH, NÊN, LÀM, GÌ, TỪ, BÂY, GIỜ?!”
Đó cũng chính là điều anh tự vấn bản thân khi tỉnh dậy trong căn phòng rộng bằng sáu tấm chiếu tatami sau trận chiến với Native.
Kagami cứ tưởng rằng mình đến để giúp đỡ Hiyori, nhưng thậm chí anh còn không tìm được chỗ ở của Hiyori nên chỉ nằm dài vô nghĩa trên giường. Chẳng thể giúp được gì, mình đúng là một thằng ngốc...
Ánh hoàng hôn màu cam phản chiếu trên bức tường của quán trọ rẻ tiền ở Khaosan, Bangkok nơi Kagami ở.
Dòng sông Chao Phraya chảy gần đó phản chiếu ánh nắng thiêu đốt, làm mất đi động lực của mọi sinh vật sống như thể ở bên kia thế giới, và thành phố đêm Khaosan đang dần lấy lại sự sôi động vốn có.
Tuy nhiên, Kagami vẫn bất động.
Trong một khoảnh khắc anh tưởng rằng như đây là ngày tận thế, nhưng thực tế là còn chưa đến được lối vào.