「......Cái tên này chết rồi à?」
「Đâu, hắn vẫn còn sống kìa」
「Nói thế nào chứ, tôi thấy hắn có hít thở gì đâu」
「Nhìn xem, ngực hắn vẫn đang phập phồng lên kia kìa」
「Thật á?」
Trước sự sống chết của một người, cái đám người này chỉ biết đứng đó mà tán chuyện thôi sao......Trong lòng Yuuto không kìm được mà muốn chửi bậy, anh mở mắt ra nhìn.
Rồi bỗng đôi mắt anh trợn tròn lên như muốn lòi cả con ngươi ra ngoài.
Gái, gái, gái và gái......
Một đám đàn bà con gái đang vây quanh và nhìn chằm chằm vào anh.
「Hắn còn sống thật kìa!!」
Cùng lúc đó, khuôn mặt trắng bệch của những người phụ nữ kia hiện ra trong bóng tối trông thật kỳ quái.
Mấy cái cô mặt hoa da phấn này là ai vậy?
Hơn nữa, chỗ này là chỗ nào?
Anh đảo mắt liếc nhìn xung nhưng vẫn không xác định được vị trí đang ở hiện tại.
Đây giống như một túp lều.
Lúc này anh đang nằm trên sàn gỗ, nơi này ẩm ướt đến phát sợ. Không biết có phải do chưa tỉnh hẳn hay không mà anh cảm thấy cả căn nhà như đang nghiêng ngả.
「Ôi chao, nhìn kìa các chị em. Cái tên tiểu tử này, trông cũng khôi ngô tuấn tú đấy chứ!」
「Kyaa, cô ấy nói đúng đấy」
「Trông chàng ta không phải rất giống Kuro-sama sao?」
「Cô cứ nói quá lên」
「Nhưng cũng phải giống Kuro-sama đến 4 phần đấy」
Mấy cái cô sồn sồn kia bắt đầu áp sát lại gần. Yuuto sợ hãi, hét lên cầu cứu.
「Deneb, Deneb! Cậu đâu rồi!」
「Nào! Đừng vội!」
Đang lúc cố gắng ngồi dậy, một người phụ nữ trong số đó đặt tay lên vai anh. Cảm thấy bản thân đang bị đè ép —— một cơn sợ hãi chạy dọc sống lưng Yuuto, anh dùng hết sức bình sinh hất tay người phụ nữ đó ra.
Sau đó anh loạng choạng chạy ra khỏi túp lều.
Cảnh tượng bên ngoài khiến Yuuto như chết lặng.
Khắp nơi đều là biển.
Lúc này anh đang đứng trên một chiếc bè.
Túp lều nơi Yuuto mới nằm lúc trước thực chất được xây dựng trên một chiếc bè.
Dọc theo hướng chiếc bè di chuyển, có một con thuyền trông như một chiếc xuồng đang đi đằng trước. Tuy gọi là xuồng nhưng kích thước của nó rất lớn, trên đó còn dựng một ngôi nhà có diện tích tương đương một căn biệt thự. Những cánh buồm được hạ xuống, một hàng dài người xếp đều hai bên mạn thuyền, giống như những động cơ chạy bằng cơm, những bàn tay vững chắc điều khiển mái chèo. Những tiếng hô hào vọng đến tai Yuuto.
Dường như chiếc xuồng khổng lồ kia đang kéo chiếc bè này theo.
Tình huống này là sao đây?
Mới đó còn đang ở trên ZeroLiner, thế nào mà anh đã chạy đến chỗ này rồi?
Trong đầu Yuuto lúc này ngổn ngang là suy nghĩ.
「Coi chừng!」
Đúng lúc đó, một tiếng súng bất chợt vang lên, khi Yuuto quay lại nhìn, một mũi tên bay tới đã vỡ tan thành từng mảnh ngay trước mặt anh.
......Là mũi tên?
「Cậu không sao chứ, Yuuto!」
Một tay súng chạy lại gần anh.
Là Deneb.
Nhìn thấy người cộng sự đang ở ngay trước mặt, Yuuto mừng muốn rớt nước mắt, nhưng anh để ý thấy khuôn mặt hiền hòa và hài hước của Deneb mọi khi bây giờ đang căng ra như dây đàn.
Đầu óc còn đang mơ màng của Yuuto ngay lập tức chuyển sang chế độ chiến đấu.
「Chúng ta đang bị tấn công à ——? Địch ở hướng nào」
「Mau đi theo tôi. Tôi sẽ giải thích sau, được không?」
「Được」
Deneb dẫn Yuuto vòng qua căn lều ra phía sau của chiếc bè.
「......」
Yuuto chết lặng.
Cảnh tượng trước mắt thật không thể tưởng tượng được.
Hàng chục chiếc thuyền chen chúc nhau trên biển.
Trên mỗi chiếc thuyền đều chật ních các Samurai, đang bắn tên về phía họ.
Ở phía của họ, khoảng chục Samurai cũng đang dùng khiên để chống trả.
Đây không phải là điều đáng kinh ngạc nhất.
Điều đáng để người khác lưu tâm nằm ở hạm đội của địch.
Một số thuyền bị gãy làm đôi, một số thì cháy đen, có chiếc còn không giữ nổi hình dạng ban đầu mà chỉ trơ lại một mảnh ván. Không có chiếc thuyền nào còn nguyên vẹn như lúc ban đầu ra khơi.
「Đó là gì vậy. Một đoàn tàu ma sao?」
「Những kẻ trên đó cũng kỳ quái nữa」
「Đúng vậy」
Một điều mà ai cũng có thể nhận thấy.
Cả hai bên đang dần tiến vào tầm bắn của nhau.
Những mũi tên lần lượt trúng vào binh sĩ đứng ở mũi thuyền địch, trông chúng lúc này không khác gì những con nhím đầy gai. Thế nhưng, quân địch không ngã xuống. Thay vào đó, chúng vẫn không ngừng bắn tên về phía họ. Lại một người lính khác của phe đồng minh bị hạ gục.
Những tay chèo của hạm đội địch, không cần hiệu lệnh, vẫn đang thu hẹp khoảng cách với tốc độ chóng mặt.
「Cái đám này, bộ chúng là Zombie hay gì……?」
Lúc Yuuto còn đang lẩm bẩm, một giọng nói như sấm rền chợt vang lên.
「Ồ, vị khách nhân này đã tỉnh rồi sao?」
Yuuto quay lại nhìn, đập vào mắt anh là cả một ngọn núi đứng chắn trước mặt.
Không, đó là một người đàn ông khổng lồ đến mức khiến người ta lầm tưởng ông là một ngọn núi. Người này mặc trang phục của một Yamabushi[note59177], nhưng qua lớp trang phục thùng thình, người ta vẫn có thể thấy rõ cơ bắp rắn chắc hiện lên. Ông ta trông giống như một đô vật chuyên nghiệp hơn là một võ sĩ sumo.
「Ông là.....」
「Thật là thất lễ. Tại hạ là Musashibo Benkei」
「Là Ben Casey đã cứu chúng ta đó. Lúc chúng ta đang trôi dạt trên biển」
「Benkei?」
Yuuto cảm thấy đầu óc như đang chao đảo.
Benkei, không lẽ ông ta thực sự là Benkei trong các giai thoại đó sao? Trong lịch sử có bao giờ nhắc đến việc Benkei chiến đấu với một hạm đội ma trên biển không?
Quá nhiều thứ xảy ra cùng lúc khiến bộ não của Yuuto không tài nào xử lý hết được.
「......Trước hết, chúng ta phải thoát khỏi đây đã. Cái đám đang đối đầu với chúng ta là gì vậy?」
「Là những oán hồn của gia tộc Heike」
「Hei~ke!」
「Chẳng phải đó là những kẻ đã chết trong trận Dan-no-ura sao」
Mà ngẫm lại, trên thuyền của địch có treo những chiếc cờ rách nát màu đỏ.
Trong cuộc chiến Genpei, cờ trắng là của tộc Genji còn cờ đỏ là của tộc Heike. Nguồn gốc của câu đố『Kohaku』—— có lẽ là bắt nguồn từ đây.
「Vậy ý ông là. Bây giờ chúng ta đang bị oan hồn của Heike truy đuổi?」
「Thật đúng là cái đám âm hồn bất tán mà」
Benkei buông lời khinh miệt, bàn tay thoăn thoắt kết thủ ấn, miệng đọc to một bài chú.
「Như Thị Ngã Văn, Nhất Thời, Phật Trụ, Vương Xá Thành, Kỳ Xà Quật Sơn Trung.....[note59105]」
Lúc ông ấy còn đang đọc kinh hăng.
「Thôi, ta xin. Tắt mấy cái bài nhạc Phật của ông đi dùm ta cái」
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Khi Yuuto quay lại nhìn, anh thấy một người đàn ông đang lướt về phía chiếc bè trên sợi dây nối liền hai chiếc thuyền. Chuyển động của người đó trông ảo diệu.
Như đáp lại xuất hiện của người ấy, đám phụ nữ từ trong túp lều lao ra hò hét inh ỏi.
「Kyaaa! Là Kuro-sama. Kuro-sama đã đến rồi!」
「Kuro-sama!!」
Tiếng reo hò như trong một buổi biểu diễn trực tiếp của thần tượng vang lên chói tai, át đi cả tiếng đọc kinh của Benkei.
〝Kuro〟nhẹ nhàng đáp xuống chiếc bè「Được, cảm ơn các nàng. Nhưng ngoài này nguy hiểm lắm, mau tìm chỗ ẩn nấp đi nào」, nói rồi y gạt đám phụ nữ đó qua một bên và tiến lại gần đám người Yuuto.
Yuuto kinh ngạc tới mức ná thở.
Cha nào đẹp trai dữ vậy bay.
Người có tướng mạo như vậy, xuất hiện ở một nơi như thế này thật không phù hợp chút nào.
Nếu Benkei đã xuất hiện, vậy không lẽ〝Kuro〟này là......。
「Không, không lẽ ngài đây là Minamoto no Yoshitsune. Cửu Lang Phán Quan[note59104]Yoshitsune」
「Hử, vị huynh đài này, chúng ta có quen biết nhau sao? Ta đã gặp nhau ở đâu rồi à?」
Giọng nói của người kia nhẹ nhàng, bình thản như đang đi dự tiệc. Không những vậy y còn nở một nụ cười rạng rỡ khiến Yuuto thấy khó hiểu, đã ở trong cái tình huống căng não như thế này rồi, cha này còn cười tươi được như vậy mới tài chứ.
「Chúng ta hình như chưa gặp nhau bao giờ……」
「Dù sao, cũng hân hạnh được gặp. Rất hân hạnh! Ta là Yoshitsune. Không biết vị huynh đài này xưng hô như thế nào?」
Yoshitsune nắm lấy tay Yuuto rồi lắc mạnh.
Yuuto cảm thấy não mình cũng sắp bị y lắc cho rơi ra ngoài. Người đứng trước mặt anh chính là vị tướng quân lẫy lừng đã giành chiến thắng trong cuộc chiến Genpei đó sao? Hay là nhân viên số một của quán cà phê tay vịn ở Kabukicho đấy? Ngoài vẻ đẹp trai, Yoshitsune này quá khác biệt so với hình ảnh trong tưởng tượng của anh.
「......Cậu ấy là Sakurai Yuuto. Giờ cậu đã hiểu tình hình hiện tại rồi chứ? Chúng ta đang bị hạm đội của các oán hồn Heike truy đuổi」
「Có vẻ là như vậy」
Yuuto cũng nhẹ nhàng đáp lại. Cứ như đây chỉ là một cuộc trò chuyện hàng ngày vậy.
「Ngài đã từng chiến đấu với oán hồn bao giờ chưa?」
「Chưa. Ta có phải hòa thượng như Benkei đâu. Nhưng đám Heike ấy mà. Lúc còn sống đã là lũ cô hồn các đảng, lúc chết hóa thành một đám oán linh vất vưởng cũng không có gì lạ」
「Yoshitsune, hãy để tôi dùng pháp lực trấn áp lũ oán linh này」
Benkei còn đang định kết ấn và tiếp tục niệm chú, Yoshitsune đã ngăn ông ta lại.
「Đừng phí sức nữa. Tốn hơi đọc kinh cho lũ Heike này làm gì. Benkei, thay vì dùng pháp lực, sao ông không dùng cương lực đi」
「Cương lực có tác dụng với đám oán linh này sao?」
「Lúc sống còn chẳng ăn ai, chết rồi thì làm được cái mẹ gì cho đời. Được rồi, tất cả tập trung lại đây」
Yoshitsune tập hợp các võ sĩ lại và bắt đầu thảo luận. Tất cả chỉ mất khoảng ba mươi giây. Tình huống này giống một huấn luyện viên đưa ra chỉ thị cho các cầu thủ trong thời gian nghỉ giữa hiệp.
Khi Yoshitsune quay trở lại, Yuuto không nhịn được mà thắc mắc.
「Nói thì dễ chứ, cái đám kia có bị tên bắn rỗ thành tổ ong cũng chẳng xi nhê, chúng ta lấy gì ăn lại chúng bây giờ?」
「Vị huynh đài này thật chẳng hiểu gì về hải chiến cả」
Yoshitsune cười tinh quái.「Hải chiến, quan trọng không phải là chuyện chém giết」
「Ể?」
「Đợi một lát nữa, nhìn thấy rồi khắc huynh sẽ tự hiểu」
Yoshitsune giơ tay phải lên.
Đó rõ ràng là ám hiệu.
Các võ sĩ tập hợp lại thành đội hình khép kín, với những chiếc khiên tạo thành một bức tường phòng thủ. Benkei đứng ở phía sau, trên tay ông ấy là ——
「Mỏ neo?」
Benkei vung sợi dây neo trên đầu như một chiếc thòng lọng rồi sau đó phóng nó đi.
Chiếc neo bay tới và trúng ngay con tàu địch ở gần nhất, nghiền nát mũi tàu và hất tung binh lính phe địch xuống biển.
Yuuto nín thở quan sát.
Những binh lính địch chìm xuống nước mà không nổi lên. Trong khi đó, Benkei thu neo lại và nhắm vào con tàu địch tiếp theo.
「Huynh cũng thấy rồi đấy」
Tiếng cười Yoshitsune vang lên lanh lảnh.
「Trong một trận hải chiến, nổi là thắng, chìm là thua. Nhưng mấy cái tên Samurai bảo thủ kia cứ thích sĩ diện, lên tàu là cứ phải mặc đồ cho nó thật oai phong cơ. Đến lúc rơi xuống biển rồi không ngóc đầu lên nổi. Chúng chẳng rút ra bài học nào cả. Đúng là chết rồi vẫn không khôn lên được」
「............」
Yūto nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang tươi cười của Yoshitsune.
Tên này xem ra không chỉ được mỗi cái đẹp mã. Ngay cả trong tình huống bị những con tàu ma tấn công, Yoshitsune vẫn không hề hoảng loạn mà bình tĩnh phân tích điểm yếu của tàu địch. Để khai thác điểm yếu đó, y đã dẫn dụ tàu địch vào tầm ném của Benkei.
Benkei có thể dễ dàng vung chiếc neo lớn mà chẳng tốn một giọt mồ hôi, sức mạnh quả nhiên là bất phàm, nhưng khả năng ứng biến của Yoshitsune cũng phi thường chẳng kém. Yuuto cũng phải ngã mũ thán phục.
Bàn tay của Benkei liên tục đập tan từng chiếc tàu của địch.
Dù sở hữu sức mạnh phi phàm, nhưng một mình ông không thể xử lý được hết tất cả. Một số con tàu địch tránh được đòn tấn công của Benkei, đi vòng sang mạn thuyền, chúng ném móc để kéo con tàu lại gần ý đồ muốn đổ bộ lên tàu. Đám này là muốn đấu tay đôi đây.
Vài tên lính địch đã leo được lên bè.
「Ọe~」
Yuuto cảm thấy buồn nôn.
Nhìn gần mới biết, cái đám này đúng là mấy cái xác chết thật.
Cơ thể chúng đã phân hủy, thối rữa, một số chỗ lúc nhúc là dòi bọ bò lổm nhổm. Nhưng thế vẫn chưa đủ để diễn tả hết sự kinh tởm của đám này, từ những chỗ khớp nối trên cơ thể chúng mọc ra thứ gì đó trông giống như những chiếc xúc tu.
Cảnh tượng này thực sự vượt quá sức chịu đựng của Yuuto. Dù bị Yoshitsune chế giễu vì mặc trên mình những bộ giáp quá khổ, nhưng những người này đã từng là những Samurai danh tiếng. Rốt cuộc là thứ gì đã biến họ thành những con quái vật như vậy?
Một trận chiến giữa các Samurai nổ ra.
Những binh sĩ phe họ, từng người, từng người một gục xuống dưới lưỡi kiếm của địch.
Mặc dù áp đảo về số lượng, nhưng đối thủ của họ là những kẻ đã chết. Dù bị chém hay đâm, chúng vẫn không chịu nằm xuống. Dù có bị đâm xuyên ổ bụng hay chặt đầu, chúng vẫn sẽ lao vào tấn công mà không cảm nhận bất kỳ đau đớn nào.
Từng người một ngã xuống, xác chết của binh sĩ chồng chất lên nhau, máu chảy nhuộm đỏ cả boong tàu.
Yoshitsune đã bắt đầu hành động.
Nhưng không phải hỗ trợ đồng đội chiến đấu, mà y bắt đầu nhảy múa.
「N-Ngài……」
Mặc kệ Yuuto ở một bên đang trợn tròn hai con mắt, Yoshitsune lao mình vào trận chiến. Đó không phải là một phép ẩn dụ, cha này thực sự nhảy múa như động rồ ngay giữa nơi chiến trường khốc liệt.
Y thậm chí còn chẳng thèm rút kiếm.
Nhân lúc quân địch còn đang phân tâm, y lập tức cúi người xuống, quét chân quật ngã đối thủ.
「Được rồi, rất cảm ơn sự hợp tác của các vị!」
Miệng nói, chân của y thuận thế đá vào quân địch.
Kẻ địch cứ thế mà biến mất khỏi boong tàu.
「Ta làm mẫu cho một lần rồi đấy, cứ thế mà làm theo. Đẩy bọn chúng xuống càng nhiều càng tốt!」
Thì ra là vậy. Hóa ra những động tác đó là kế nghi binh để dụ kẻ địch ra mạn thuyền.
Hiểu được ý đồ của Yoshitsune, các binh sĩ phe đồng minh cũng bắt đầu điên cuồng nhảy múa.
Cảnh tượng diễn ra trên thuyền không khác nào mấy cảnh nhảy nhót trong phim Ấn Độ. Mấy tên lính phe địch cũng bị điệu nhảy của các Samurai quay như chóng chóng, lần lượt từng tên bị hất xuống biển. Số lượng kẻ địch giảm dần.
Thú vị thật. Yuuto thấy chuyện này quả thực rất thú vị.
Thế nhưng.
Vui vẻ còn chưa được bao lâu.
Một kẻ khác đã lẻn lên bè từ lúc nào không hay.
Khí chất của kẻ này khác hẳn so với đám lâu la kia.
Hắn từ từ chậm rãi tiến về phía trước. Vũ điệu của các Samurai cũng không thể làm hắn phân tâm. Trái lại, bất kỳ thứ gì bước vào tầm mắt của hắn đều trở thành vật tế thần cho ngọn giáo sắc nhọn.
Hắn điên cuồng lao về phía trước như một chiếc xe ủi. Các bĩnh sĩ liều mình lao lên tấn công nhưng không một ai có thể cản được bước tiến của hắn, họ đã vô tình hy sinh một cách oan uổng.
Kẻ kia đi tới đâu, thây người nằm la liệt ra đến đó.
Kẻ đến lần này có hai điểm khiến người ta phải chú ý.
Tên này mặc áo giáp đôi. Lớp áo giáp này chồng lên áo giáp khác. Còn một điều nữa là trên người tên này, ở phần thắt lưng, có buộc một sợi dây thừng lớn. Ở đầu dây thừng còn có một chiếc mỏ neo. Một lần hắn di chuyển, chiếc mỏ neo lại nặng nề rê đi trên boong tàu. Chẳng trách chuyển động của hắn lại chậm chạp như vậy.「......Tomomori」
Yoshitsune nghiến răng gằn lên. Nào có còn dáng vẻ điềm tĩnh ban nãy. Gương mặt tuấn tú kia lúc này khẽ nhíu lại dè chừng, kẻ tới lần này không phải hạng tầm thường, y không dám tỏ ra khinh suất.
Thanh kiếm của Yoshitsune đã xuất ra khỏi vỏ.
「Ai vậy?」
Deneb buột miệng hỏi, Yuuto cũng thuận miệng đáp.
「Là Taira No Tomomori......Theo những gì tôi được biết, ông ta là Samurai cuối cùng của tộc Heike. Truyền thuyết kể rằng, sau khi chứng kiến sự diệt vong của gia tộc Heike, ông ta đã buộc một chiếc mỏ neo lên mình sau đó nhảy xuống biển tự vẫn. Ổng làm vậy để ngăn cơ thể mình lên đênh trôi dạt trên biển, coi như là giữ lại cho mình chút thể diện cuối cùng」
Taira No Tomomori, một người đã cố gắng bảo vệ danh dự của mình đến hơi thở cuối cùng, giờ lại lâm vào tình cảnh như thế này, bị biến thành một thứ người không ra người ngợm không ra ngợm, bóng dáng một thời oanh liệt nay còn đâu. Nhìn thấy cảnh này, Yuuto không khỏi cảm thấy xót xa.
「Quả là một người đáng kính. Mà nãy giờ mọi người cứ nhắc đến Heike. Rốt cuộc, đó là gì vậy?」
「Chuyện đó để sau hẵng nói!」
Yoshitsune bắt đầu di chuyển.
Y vung kiếm lên cao, sau đó chém mạnh xuống Tomomori. Tomomori cũng hướng về phía Yoshitsune vung giáo lên đánh trả.
Yoshitsune lách người qua một bên tránh thoát —— đúng như mong đợi, y đáp xuống ngay bên cạnh Tomomori, ngay sau đó y ném thanh kiếm của mình đi.
「Vứt kiếm đi?」
Còn chưa để người khác kịp hoàn hồn, Yoshitsune đã lộn vài vòng trên boong và túm lấy chiếc mỏ neo nối liền với cơ thể của Tomomori.
Ngay lúc đó, Yuuto đã hiểu ra dụng ý của Yoshitsune.
Chỉ cần ném chiếc mỏ neo đó xuống bè, Tomomori sẽ bị kéo trở lại lòng biển, đó cũng là lúc trận chiến kết thúc. Và phần thắng thuộc về Yoshitsune.
Thế nhưng.
Chiếc mỏ neo không may mảy suy chuyển. Trọng lượng của vật này thực sự quá lớn.
Dù Yoshitsune có dồn hết sức cũng chỉ có thể nâng nó lên được vài cm. Trong lúc Yoshitsune dồn hết sự tập trung vào chiếc mỏ neo, Tomomori quay người lại, từ từ tiến sát về phía Yoshitsune.
「Benkei, mau tới giúp ta một tay!」
Yoshitsune hét lên.
Benkei đang bận tiêu diệt tàu địch, nghe thấy tiếng của Yoshitsune liền quay người lại. Trên người ông đã găm đầy những mũi tên.
Benkei, một lần nữa, lại vung sợi dây neo lên. Sau đó, ông dùng toàn lực ném nó đi.
Nhưng lần này, mục tiêu không phải là tàu địch mà là nhắm vào Tomomori.
Mỏ neo của Benkei, thứ đã đập tan không biết bao nhiêu là tàu của địch, phang thẳng vào người Tomomori.
Tuy nhiên, Tomomori chỉ dùng một tay đã có thể chặn đứng chiếc mỏ neo của Benkei.
Tiếng xương gãy từ bàn tay mục nát vang lên răng rắc, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm. Hắn trực tiếp ném chiếc mỏ neo xuống con thuyền. Ván gỗ gãy làm đôi, chiếc bè bắt đầu rung chuyển.
Điều đáng ngạc nhiên là hành động tiếp theo của Tomomori.
Một tay của Tomomori cầm giáo, tay còn lại nắm vào chiếc dây thừng buộc quanh người sau đó giật mạnh. Chiếc mỏ neo Yoshitsune vừa nắm lấy lúc này đã nằm gọn trong tay Tomomori. Tomomori vung chiếc mỏ neo xuống đập mạnh vào sàn tàu.
Hai lần rồi ba lần.
Càng nhiều ván gỗ bị gãy gập, chiếc bè càng lúc càng rung lắc dữ dội. Tiếng than khóc của những người phụ nữ vọng ra từ túp lều.
「Nguy hiểm. Nguy hiểm quá, Yuuto!」
「............」
Mồ hôi chảy dọc xuống lưng Yuto.
Tomomori đang cố gắng phá hủy chiếc bè.
Có lẽ sau khi quan sát những đòn tấn công của Benkei, hắn đã học được cách sử dụng mỏ neo làm vũ khí. Xem ra những lời của Yoshitsune lúc trước cũng không hoàn toàn đúng, ngay cả người chết cũng có thể học hỏi. Không những thế, hắn còn học được cả chiến thuật đánh chìm tàu địch của Yoshitsune.
Cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy nữa mà đám đàn bà con gái ở đây bị ném hết xuống biển.
Yoshitsune và Benkei cùng hợp lực tấn công, nhưng Tomomori vung mỏ neo lên đẩy lùi hai người họ và tiếp tục hành động phá hoại.
「Chúng ta cũng tới giúp họ thôi!」
「Không được!」
Yuuto ngăn Deneb lại.
「Nguyên tắc bất di bất dịch là không được can thiệp vào quá khứ. Đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử. Nếu không cẩn thận mà dây vào, rất có thể chúng ta sẽ thay đổi dòng chảy của thời gian đấy」
「Tôi cũng biết đôi chút về lịch sử. Ben Casey và Yogitsune là Samurai, và kẻ thù của họ là Zombie. Nhưng tôi chưa bao giờ xem một bộ phim nào mà Samurai chiến đấu với Zombie cả, kể cả chương trình truyền hình phát sóng vào buổi trưa cũng không có」
「............」
「Yuuto đến thời đại này vì chuyện kỳ lạ xảy ra và có người cần giúp đỡ, phải không? Hiện tại, trước mặt chúng ta là sự lạ và có những người đang cần chúng ta giúp đỡ. Không phải chúng ta nên làm điều gì đó sao? Trong lòng Yuuto cũng nghĩ vậy, đúng không!」
「............」
Đó chính xác là những suy nghĩ trong lòng của Yuuto.
Thực ra, bỏ qua những logic thông thường, Yuuto chính là không muốn nhìn thấy Yoshitsune và Benkei chết. Anh muốn quan sát những con người thú vị này thêm chút nữa.
Đó có lẽ là động cơ lớn nhất thúc đẩy Yuuto.
「Triển luôn chứ nhỉ, Deneb!」
「Ừm!」
Khi Yuuto đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, một cây kiếm lớn xuất hiện và nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
Là Zero Gusher.
Việc thứ này xuất hiện ở đây cũng tức là Zero Liner vẫn đang hoạt động bình thường ở đâu đó trong khoảng thời gian này. Yuuto cảm thấy nhẹ cả người. Mặc dù nói không quan tâm mấy lời giải thích của Deneb —— dù cố tỏ vẻ bản thân mình cứng cỏi, thế nhưng nỗi lo sợ về việc đánh mất ZeroLiner và trở thành kẻ lạc lối trong thời gian vẫn luôn ám ảnh Yuuto.
Yoshitsune và Benkei đang bị những đòn tấn công bằng mỏ neo của Tomomori dồn vào chân tường, chỉ còn chút nữa thôi là cả hai sẽ rơi khỏi bè.
Deneb giương súng bắn về Tomomori, hòng thu hút sự chú ý của hắn.
Tomomori quay người lại. Đôi mắt đầy những con giòi ngoe nguẩy của hắn, chúng đang phát sáng.
Đứng trước mặt hắn, Yuuto miệng hùng hồn tuyên bố.
「Taira No Tomomori! Nói trước để cho ông biết. Ta cũng mạnh lắm đấy!」
Đáp lại lời khiêu khích, Tomomori vung chiếc mỏ neo về phía Yuuto.
Yuuto vung một đường chớp nhoáng.
Chiếc mỏ neo bị cắt làm hai, nằm lăn lóc trên sàn.
Zero Gusher được làm từ kim loại Zero metal, chuyện cắt ba cái kim loại hàng rởm ở thời đại này lại chả dễ như cắt đậu phụ.
Tomomori, khi đã mất đi vũ khí, hắn bắt đầu gầm lên. Từ cái cổ họng đã mục rữa của hắn không ngừng phát ra những tiếng khùng khục chói tai.
Hắn cầm giáo lên và chĩa vào anh.
Tuy nhiên, Yuuto đã không còn đứng ở đó nữa.
Tomomori đảo mắt nhìn quanh, rồi lao về phía Yuuto.
Chuyện động của hắn đã nhanh hơn trước rất nhiều. Có lẽ là vì hắn đã thoát khỏi thứ xiềng xích đã trói buộc bản thân.
Ngay giây tiếp theo, bóng dáng của Tomomori đột ngột biến mất. Hắn đã rơi xuống biển qua cái lỗ mà chính tay mình tạo ra. Hắn đã bị Yuuto lừa cho một vố.
Chiếc bè tiếp tục di chuyển về phía trước.
Khi anh ngoảnh đầu quay lại nhìn, bóng dáng của Tomomori như ẩn như hiện giữa những con sóng chập chùng, sau đó chìm dần và cuối cùng biến mất vào trong lòng đại dương sâu thẳm.
Yoshitsune chạy tới và nhiệt tình bắt tay anh.
「Huynh quả nhiên là cao tay! Đúng là thần cơ diệu toán. Lợi dụng chính cái hố hắn tạo ra để đào mồ chôn hắn!」
「Tôi chỉ là thực hành theo lý thuyết của ngài thôi」
Yuuto chỉ lạnh lùng đáp lại.
Tàn dư của đoàn thuyền địch, có lẽ do mất đi thủ lĩnh, đã dần mất đi tinh thần và lần lượt rút lui. Tuy nhiên, phía này cũng chịu thiệt hại nặng nề. Chiếc bè bị phá cho tàn tạ, nước bắt đầu ngấm vào trong, chiếc bè đang dần chìm xuống biển. Thứ này không thể trụ lâu hơn nữa.
「Chúng ta cần sơ tán những người phụ nữ ở đây ngay」
Yoshitsune lệnh cho con tàu lớn dừng lại và cập sát vào bè. Những võ sĩ còn sống sót mang những người phụ nữ và những người bị thương lên tàu.
「Deneb, chúng ta cũng tới giúp họ một tay」
Dù gọi như vậy nhưng Deneb không đáp lại. Y quay mặt sang một bên như đang giận dỗi chuyện gì đó.
「Sao đấy?」
「Chả sao cả」
「Sao lại dỗi rồi. Không lẽ cậu dỗi tôi vì không được tham gia trận chiến vừa rồi à?」
「Nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng nói luôn. Yuuto, phong cách chiến đấu lúc nãy thật không giống cậu chút nào」
「Không giống tôi?」
「Dù người kia có là Zombie, nhưng ông ấy vẫn là Samurai cuối cùng cơ mà? Ông ấy vẫn là một người đáng kính trọng, không phải sao? Tại sao cậu không dùng thực lực của mình, đường đường chính chính đánh bại người ta mà phải dùng thủ đoạn để dành chiến thắng」
「......Thắng là thắng thôi, còn phải để ý tiểu tiết à」
「Yuuto không phải là hạng người giành chiến thắng không từ thủ đoạn」
「Tôi là người như thế nào tự tôi quyết định. Không cần cậu phải quản」
Yuuto phát bực.
Thế nhưng, những lời của Deneb cũng khiến lòng anh nặng chĩu. Dường như Deneb đã thay anh nói lên những cảm xúc mà anh đã chôn giấu trong lòng bấy lâu.
Bỗng đột nhiên.
Chiếc bè lại bắt đầu rung lắc dữ dội.
Ngay cả lúc Tomomori tấn công, thuyền cũng không rung lắc đến mức này. Mặt biển tĩnh lặng lại bắt đầu dậy sóng. Cả vùng biển như đang sôi trào. Những con sóng cao hàng mét ập đến, cuốn trôi vài người xuống biển. Bên kia cơn sóng, một hình bóng khổng lồ như con rồng bay vút lên trời.
「Rồng!?」
「Không phải đâu, đó là một Imagin đang rơi vào trạng thái cuồng bạo đó!」
「Là Imagin?」
Imagin vốn dĩ chỉ tồn tại dưới dạng linh thể, không có cơ thể vật chất nhưng chúng có thể hiện thực hóa bằng cách vay mượn hình ảnh từ chủ khế ước.
Giống như Deneb, hầu hết Imagin hiện ra dưới dạng con người. Vì đó là hình ảnh mà chủ khế ước tưởng tượng ra, con người thường có xu hướng nhân hóa mọi thứ, từ động vật đến các thiên thể.
Tuy nhiên, không chỉ một mà rất nhiều hình ảnh đa dạng xoáy vào trong tiềm thức con người. Những hình ảnh đó cũng được khắc sâu vào cơ thể của Imagin, và khi nó được giải phóng, Imagin sẽ biến thành một con quái vật khổng lồ.
Con rồng —— Gigandeath Hades với cơ thể dài hàng trăm mét, uốn lượn trên không trung.Nó sà xuống và đâm mạnh vào mặt biển ngay trước mặt chiếc bè. Cơn sóng dựng lên giống như một bức tường, hất chiếc bè và tàu đi như hai chiếc lá. Lại một vài người nữa bị hất ra khỏi thuyền.
「Deneb, tình hình ZeroLiner thế nào rồi!?」
「Chưa được, vẫn chưa thể dùng được!」
「Hiểu rồi」
Yuuto không hỏi gì thêm. Tàu hỏng thì cũng đã hỏng rồi. Phải chịu vậy thôi.
Yuuto nhét một tấm thẻ đặc biệt vào thắt lưng.
「Henshin」
Những đường ray chạy dọc cơ thể, năng lượng tự do bắt đầu tập trung lại. Bộ giáp màu đỏ ối đã bao phủ toàn cơ thể của Yuuto. Cùng lúc đó, Deneb đã thay đổi hình ảnh vật lý của mình thành một khẩu súng máy Gatling, nằm gọn trong tay của Yuuto —— hay lúc này là Zeronos.
Mật danh: Zeronos Zero Form.
Yuuto tay cầm Deneb Denebik Buster, đứng sừng sững đối mặt với biển cả.
Yoshitsune cùng những người khác đứng hình, trợn tròn mắt nhìn về phía hai người họ.
Tay hướng nòng súng xuống mặt biển, trong lòng thầm cầu nguyện. Khi Gigandeath trồi lên tấn công chiếc bè một lần nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc. Mau nào. Ló cái bản mặt xấu xí của ngươi ra đây đi nào......。
Cầu được ước thấy.
Con quái vật trên mình phủ đầy những chiếc vảy kim loại đã ngóc đầu lên, uốn éo như một con rắn biển khổng lồ và lao nhanh trên mặt nước. Con quái dường như đã phát hiện ra Yuuto trong hình dạng Zeronos. Nó lao thẳng về phía Yuuto. Vừa hay, Denebik Buster đã nạp đầy năng lượng.
Con rắn khổng lồ nhảy lên ngay trước bè.
Thân hình khổng lồ của nó như che phủ cả bầu trời. Thứ này định dùng chiêu lấy thịt đè người hòng đẩy tất cả những người ở đây xuống biển.
「Mọi người, mau nhắm mắt lại!」
(Và cầu nguyện đi!)
Không nhiều lời thêm nữa, Yuuto dứt khoát bóp cò.
Một luồng ánh sáng chói lòa bắn ra.
Thế giới xung quanh biến thành một màu trắng xóa. Đó là Buster Nova, một viên đạn chứa đựng năng lượng cực lớn kết hợp sức mạnh của cả Yuuto và Deneb.
Trong ánh sáng chói lòa, đầu của Gigandeath tan ra như làn sương mờ ảo và từ từ tan biến.
Cơ thể không đầu của con quái vật rơi ùm xuống.
Chiếc bè vỡ tan thành từng mảnh, hất văng cả đám người Yuuto xuống biển.