/ /
- Ngôn, cuộc bầu cử của Hội Học sinh anh cũng tham gia phải không?
Ngồi ở ghế lái phụ, cô vừa nhìn phong cảnh vừa suy nghĩ lung tung rồi lại quay qua hỏi Tống Tử Ngôn đang tập trung lái xe.
Dáng vẻ tập trung làm một điều gì đó của Tống Tử Ngôn rất đẹp, khiến người ta nhìn không muốn rời mắt, cả cô cũng vậy.
Nghe giọng nói của cô, Tống Tử Ngôn đầu vẫn không quay lại nhưng ánh mắt thì có chút liếc về phía cô mà hỏi:
- Ừm, năm nào cũng phải tham gia.
Sao vậy, năm nay em cũng tham gia mà.
Nghe Tống Tử Ngôn nói, cô mới giật mình mà quay qua hỏi anh:
- Nếu anh năm nào cũng tham gia thì tại sao vị trí Hội trưởng Hội Học sinh lại vào tay Cố Tư Thiên?
Theo như ký ức cả kiếp này và kiếp trước của cô thì vị trí Hội trưởng Hội Học sinh của Học viện Hoàng Gia liên tiếp mấy năm kể từ khi cô vào học đều rơi vào tay Cố Tư Thiên.
Ban đầu cô cứ nghĩ là do Tống Tử Ngôn không tham gia, chỉ là bây giờ khi anh nói rằng năm nào anh cũng tham gia thì vì lý do nào mà vị trí này lại không phải của anh mà lại để cho Cố Tư Thiên ngồi vào chứ?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Tống Tử Ngôn liền cười khẽ rồi giảm tốc độ xe khiến đám người Đệ Ngũ cũng phải giật mình mà phanh gấp vì cái giảm tốc độ đột ngột của anh đã suýt chút nữa khiến bọn họ tông phải xe của anh rồi.
Đệ Ngũ thì lái xe gần như song song nên không sao nhưng mấy người kia thì phải phanh gấp, đúng là một phen hú hồn.
Nếu cứ mỗi ngày một lần như thế này, bọn họ cho dù không bị bệnh tim cũng chết sớm mất.
Quay sang nhìn cô, Tống Tử Ngôn giọng nói nhẹ nhàng, từ tốn mà giải thích cho cô:
- Bác sĩ trị liệu cho em vào vụ năm trước chính là Tịch Dư Thần.
Cậu ta sau khi xác định rằng em đã mất toàn bộ ký ức về anh và Tống Gia thì đã đặt ra một yêu cầu, em biết là gì không?
Sự kiện năm trước chính là vụ Phương Linh Nhi khiến cô mất trí nhớ.
Lần đó bác sĩ điều trị cho cô quả thật đúng là Tịch Dư Thần, chỉ là cô ngay từ khi đó đã mất toàn bộ ký ức về Tống Tử Ngôn và Tống Gia, người bên cạnh thì cũng không có ai nói đến nên rốt cuộc Tịch Dư Thần đã nói gì với anh, cô hoàn toàn không biết nên đành lắc đầu một cái.
Nhìn cái lắc đầu của cô, Tống Tử Ngôn liền cười nhẹ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô nên đành quay đi mà nói tiếp:
- Cậu ta nói rằng nếu không muốn em trở thành người thực vật hoặc em sẽ vĩnh viễn mất đi ký ức về anh thì ít nhất là trong thời gian năm anh không được để em nhìn thấy, không được để em nghe thấy tên, không được để cho em thấy bất cứ thứ gì có hình ảnh của anh.
Giọng nói có vài phần bi thương của Tống Tử Ngôn kèm theo nội dung của câu nói như một thanh dao sắc bén, lạnh buốt đâm vào tim cô một nhát, khiến cô trong giây phút khựng lại, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Là vậy sao? Vì Tịch Dư Thần đã nói vậy nên Tống Tử Ngôn mới không hề đến gặp cô, không hề xuất hiện trước mặt cô, không để ai cho cô nghe đến tên của anh, không để lại bất cứ vật gì có liên quan đến anh trước mặt cô trừ bức tượng gỗ mà anh đã tự tay khắc lên, bức tượng khắc hình dáng của cô.
Hóa ra lý do mà trong bảng xếp hạng của trường, vị trí đầu bảng mỗi học kỳ, mỗi năm học đều có tên cô và một người chỉ có duy nhất biệt danh Công tử là vì Tống Tử Ngôn không muốn để cô trông thấy tên của anh.
Hóa ra vì không muốn để cô thấy mặt, không muốn để cô nghe tên đến nên Tống Tử Ngôn mới bỏ lại chức vị Hội trưởng Hội Học sinh, để cho Cố Tư Thiên ngồi vào vị trí đó.
“ Tạch…“
Không biết từ khi nào, nước mắt của cô đã đọng lại rồi rơi thành từng giọt xuống mu bàn tay của cô.
Nước mắt thì vẫn cứ rơi còn cô, cô vẫn bất động như thế, trong đầu trống rỗng, đôi mắt cũng nhòe đi.
Tai của Tống Tử Ngôn thật sự rất thính, âm thanh của giọt nước mắt nhỏ đến vậy mà cũng khiến anh phát hiện, vội vàng quay lại.
Ngay khoảnh khắc quay đầu nhìn lại, anh đã mắt chạm mắt với cô, lập tức bị hoảng sợ bởi đôi mắt tràn đầy nước mắt, khuôn mặt buồn bã đến đáng thương của cô.
- Vy Vy???
Đôi mắt mở to hết cỡ, Tống Tử Ngôn chỉ kịp thốt ra hai từ gọi tên cô mà thôi.
“ Két…”
Sợ hãi dừng xe lại, Tống Tử Ngôn khuôn mặt vừa hoảng sợ vừa lúng túng, tay cũng run rẩy không biết nên làm gì mà theo phản xạ, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng mà giọng nói run run xin lỗi cô:
- Vy Vy, anh xin lỗi.
Anh không nên kể cho em.
Vy Vy, đừng khóc nữa, anh xin lỗi.
Từ sau anh sẽ không nói nữa, không nói nữa, xin lỗi em.
Giọng nói run sợ cùng cái ôm ấm áp nhưng đầy run rẩy của Tống Tử Ngôn tuy đã kéo cô về thực tại nhưng lại càng khiến cô thấy buồn hơn, khiến cô khóc nhiều hơn.
Giọng nghẹn ngào, cô vẫn cứ thế khóc mà trách móc anh:
- Sao anh lại xin lỗi? Sao anh lại xin lỗi hả? Anh không sai mà, anh rõ ràng không sai, vì sao lại xin lỗi chứ? Rõ ràng đều là em sai, vì sao người xin lỗi lại là anh?
Phút chốc không biết nên làm gì, Tống Tử Ngôn chỉ biết vừa ôm vừa vỗ nhẹ vào vai cô để trấn an cô, giọng nhẹ nhàng:
- Đừng khóc nữa, em không sai, em không sai.
Em còn khóc nữa thì anh sẽ đau lòng đấy, đừng khóc nữa, được không? Vy Vy ngoan, nghe lời.
Anh biết em không muốn để anh buồn, không muốn để anh đau lòng.
Nếu muốn anh không buồn, không đau lòng thì em đừng khóc nữa, được không?