/ /
Sau thời gian hai tiết học, Tống Tử Ngôn cũng đánh thức cô dậy để cô học tiết cuối cùng và anh cũng vậy.
Theo sắp xếp của Học viện thì mỗi lớp đều có một giáo viên chủ nhiệm và thường thì tiết của giáo viên chủ nhiệm sẽ ở cuối để tiện cho việc dặn dò học viên, vì vậy nên chỉ có tiết này là không thể bỏ, cho dù là anh hay là cô.
- Bảo bối, lát nữa hết giờ anh đợi em ở dưới hành lang.
Anh muốn đưa em đến một nơi, đừng đi trước nhé!
Đưa cô về lớp học, Tống Tử Ngôn ngay khoảnh khắc cô sắp bước qua cửa lớp, quay lại nhìn anh thì liền nói.
Tuy rằng khá tò mò trước địa điểm mà Tống Tử Ngôn muốn đưa đi nhưng cô cũng chẳng hỏi nhiều mà chỉ gật đầu khẽ:
- Uhm, em biết rồi.
Anh mau về lớp đi, sắp vào tiết rồi, đừng để muộn đấy.
Giọng nói êm dịu, cô nói xong thì vẫn đứng đó nhìn nụ cười ấm áp, cái gật đầu của Tống Tử Ngôn rồi mới vào trong.
Thực ra thì cô còn muốn nhìn Tống Tử Ngôn lâu thêm chút nữa nhưng vì biết rằng nếu cô không vào, anh cũng sẽ không đi nên đành phải vào trong thôi.
Sau tiếng chuông vào lớp, thời gian cứ vùn vụt trôi, không biết từ bao giờ mà tiếng chuông kết thúc giờ học cũng đã vang lên.
- Các em, như các em đã biết thì trường chúng ta đã chuẩn bị để bầu cử thành viên trong Hội Học sinh.
Theo quy định của trường thì mỗi lớp phải cử ra một học viên đại diện, bây giờ các em hãy thảo luận xem ai sẽ là người đại diện cho lớp chúng ta.
Không ai bảo ai, trong một khoảnh khắc tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, sau đó đều đồng thanh:
- Lớp trưởng ạ.
Vừa là Thiên kim của học viện, vừa là lớp trưởng, không những thế học lực cũng luôn đứng đầu bảng xếp hạng của Học viện cùng với Tống Tử Ngôn, lựa chọn cho việc bầu cử Hội Học sinh không có ai khác ngoài cô.
Cái vị trí này nếu không để cô đi đại diện thì còn ai có tư cách ấy nữa chứ?
Kết quả được đưa ra dường như rất vừa ý giáo viên chủ nhiệm của cô, khiến cô ấy cười rất tươi mà nhìn cô:
- Vậy Thư Vy, đại diện của khoa luật chúng ta sẽ là em.
Làm cho tốt, em là niềm tin của cả khoa luật này đấy.
Nghe câu nói từ giáo viên, cô liền biết ngay rằng vụ này không thể chối nổi rồi.
Thiên địa ạ, cô là người cực kỳ cực kỳ ghét mấy chuyện phiền phức như thế này, không thể sống yên ổn một chút sao? Làm mấy loại chuyện như thế này không những phải chạy tới chạy lui cả ngày mà còn khiến cô không có thời gian để nghỉ ngơi nữa, thật sự không muốn nhận vụ này chút nào.
- Thư Vy, cả khoa này chỉ có mình em có khả năng thôi, tôi tin vào em.
Mọi người, chúng ta kết thúc ở đây, nhớ về làm luận văn, ngày mai nộp nhé.
Vừa nhìn thấy cô thở dài một cái, giáo viên chủ nhiệm đã vội vàng đóng sách vở rồi liến thoắng nói, sau đó nhanh chóng rời đi, không để cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào.
Con người này đúng thật là vô cùng xảo quyệt, không để lại bất kỳ đường lui nào cho cô a.
- Lớp trưởng, cố lên.
Đám học viên vừa thấy giáo viên chủ nhiệm ra ngoài một cái liền đeo cặp lên và ùa ra khỏi lớp.
Đi ngang qua cô, ai cũng nói một câu y hệt nhau, cứ như đang trêu đùa cô vậy.
“ Haizz, kiếp trước cũng đâu có làm mấy chuyện này, hiệu ứng cánh bướm sao? Thật phiền phức.”
Cầm lên hai quyển sách và mấy cây bút trên bàn, cô vừa thở dài vừa nghĩ trong đầu, sau đó vừa nghĩ ngợi lung tung mà đi ra khỏi lớp.
“ Kiếp trước ai là người đã được bầu cử làm Hội trưởng Hội Học sinh nhỉ?”
Nghĩ ngợi trong đầu, cô không để ý đến mọi việc xung quanh mà cứ nheo mắt mà nhìn về nền đất dưới chân.
“ Hội trưởng Hội Học sinh? Kiếp trước không phải chính là Cố Tư Thiên sao?”
Đột nhiên nhớ ra, cô trong chốc lát ngạc nhiên, không để ý tới việc đã đi đến cầu thang nên đã bước hụt.
Khi nhận ra thì đã muộn, cô trượt chân ngã xuống, còn không kịp kêu lên, chỉ đủ thời gian để mở to mắt rồi lại nhắm chặt lại.
“ Phịch… “
Tuy đã nhắm mắt để chuẩn bị ngã xuống rồi nhưng ngạc nhiên thay, cô chỉ cảm nhận được mình không còn trên không trung nữa thôi chứ không cảm nhận được bất kỳ cảm giác đau nào Nghi ngờ hé mắt nhìn, cô lại lần nữa tròn mắt khi thấy Tống Tử Ngôn ngay sát mặt mình, hơn nữa cô còn đang được anh ôm lấy.
- Bảo bối, sao em lại không cẩn thận như vậy? Nếu hôm nay không có anh ở đây, em không phải là sẽ bị thương rồi sao?
Còn chưa kịp nói gì cô đã nhận được cái cau mày đầy lo lắng và vài câu nói trách móc của Tống Tử Ngôn.
Nhìn vẻ mặt của Tống Tử Ngôn, cô không cần học cũng hiểu rằng anh đang giận rồi.
Biết rằng mình đã sai nên cô cũng không cãi lại, chỉ dùng cách giả bộ dễ thương để mà dỗ ngọt Tống Tử Ngôn:
- Ngôn, em biết sai rồi, anh đừng giận.
Nhưng mà không phải anh vẫn luôn ở bên bảo vệ em sao?
Bị giọng nói ngọt ngào của cô làm cho xiêu lòng, anh liền thở dài một cái rồi nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đã bớt đi sự lo lắng:
- Cho dù là có anh ở bên em vẫn phải cẩn thận.
Nếu có ngày anh không có ở đây, không thể bảo vệ em nữa thì sao?
Ánh mắt dịu dàng nhưng có chút buồn bã, Tống Tử Ngôn chỉ nói hàm ý như vậy nhưng sao cô lại không hiểu cơ chứ?
Câu nói của Tống Tử Ngôn chính là sợ rằng một ngày anh không còn nữa thì sẽ không còn ai bảo vệ cô, sợ rằng cô sẽ vì vậy mà bị thương.
Con người Tống Tử Ngôn cái gì cũng không sợ, chỉ có điều anh lại sợ mất cô, còn vì điều đó mà lo lắng thái quá.
Xem ra việc cô bị thương, mất trí nhớ đã gây cho Tống Tử Ngôn một nỗi ám ảnh rồi, khiến anh không lúc nào không sợ rằng việc này sẽ lặp lại, khiến anh ngày đêm lo lắng.
- Không đâu, anh sẽ không bỏ em lại, phải không? Anh sẽ luôn ở bên bảo vệ em, phải không.
Không lẽ anh muốn bỏ rơi em nên mới nói vậy sao?
Giả bộ ngốc nghếch, cô nghiêng đầu giọng buồn rầu khiến anh lo lắng mà vội vàng lắc đầu:
- Không, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.
Anh yêu em như mạng sống của mình, anh sao lại bỏ rơi mạng sống của mình được chứ? Được rồi, không nói nữa, anh đưa em đến nơi này.
Khẽ nghiêng đầu, cô để mặc Tống Tử Ngôn ôm cô đi đến chỗ chiếc xe đã đỗ sẵn mà hỏi:
- Đi đâu?
Cười nhẹ, Tống Tử Ngôn nhìn cô mà đáp lại, giọng nói và ánh mắt ấm áp động lòng người:
- Đến nơi em sẽ biết thôi, Bảo bối.