/ /
Cô và Nhĩ Tiểu Mẫn ôm theo bó củi, quay về lều.
Vừa nhìn thấy cô và Nhĩ Tiểu Mẫn ôm hai bó củi rất lớn về, Xích Quang Duy lúc ấy đang dọn đồ để nấu nướng ra cùng Cố Tư Thiên liền chạy đến, một lúc ôm luôn cả bó của cô và Nhĩ Tiểu Mẫn và...
- Hai người sao lại kiếm được nhiều củi như này nhanh thế? Có nặng không?
...!vừa đi vừa hỏi.
Thực chất thì hai có củi kia cũng không quá nặng vì chỉ toàn cành cây nhỏ mà còn khô rồi nhưng đối với người là nữ như cô và Nhĩ Tiểu Mẫn thì quả thực có phần nặng vậy mà Xích Quang Duy lại một lúc ôm luôn cả bó làm cô và Nhĩ Tiểu Mẫn không thể không ngạc nhiên.
Vốn là cô đã định đến ôm đỡ rồi nhưng nhìn cái vẻ mặt chẳng có gì khó khăn và cái cách đi, cách cầm nhẹ như chỉ cầm một cành cây của Xích Quang Duy thì cô lại chẳng nói nữa, cứ để Xích Quang Duy ôm, trả lời câu hỏi mà Xích Quang Duy vừa hỏi:
- Không nặng lắm đâu.
Mà cũng không biết là ai lại kiếm nhiều củi như vậy xong bỏ ở chỗ bìa rừng, mình và Tiểu Mẫn ra đó thấy củi cũng đã được bó sẵn rồi mà lại chẳng có ai lấy đi nên ôm về luôn.
Xích Quang Duy nghe xong khẽ cười, có vẻ như đã biết rằng người đã để lại chỗ củi đó là ai nhưng lại chẳng nói ra và cái nụ cười kia cũng chẳng quá rõ ràng nên cô cũng chẳng hề biết được.
- Thư Vy, Tiểu Mẫn, hai người muốn ăn kem không?
Xích Quang Duy vừa bỏ bó củi xuống vừa hỏi.
Cô và Nhĩ Tiểu Mẫn nghe xong không chú do dự, đáp luôn:
- Có chứ.
Quả thực thì trời không quá nóng nhưng lại rất oi bức mà cô và Nhĩ Tiểu Mẫn lại rất thích ăn đồ lạnh.
Xích Quang Duy dường như đã đoán trước được câu trả lời của cô và Nhĩ Tiểu Mẫn, chẳng nó chẳng rằng đi vào trong lều rồi mang ra que kem, đưa cho cô và Nhĩ Tiểu Mẫn:
- Quả nhiên là có, may mà tôi đã mang sẵn đi rồi.
Thư Tuyết kem matcha, Tiểu Mẫn kem dâu, của hai người đấy, ăn mau đi không lại chảy ra đấy.
Xích Quang Duy đưa kem matcha cho cô và kem dâu cho Nhĩ Tiểu Mẫn rồi quay đi, mang qua cho Cố Tư Thiên đang chuẩn bị nướng thịt một que.
Vì khoảng cách quá xa nên cô cũng chẳng nghe thấy hai người họ nói gì, chỉ thấy Cố Tư Thiên nói với Xích Quang Duy gì đó rồi cầm lấy cây kem còn Xích Quang Duy sau khi ăn kem xong cũng giúp Cố Tư Thiên nấu nướng.
Cô ngồi dưới thảm cỏ, vừa ăn kem vừa nghe nhạc.
Cô vốn dĩ cũng định ra giúp nhưng vì Xích Quang Duy và Cố Tư Thiên đều không cho nên chỉ đành ngồi ở đây chơi thôi.
- Thư Vy, Tiểu Mẫn, ra ăn thôi, đồ ăn xong rồi.
Cố Tư Thiên gọi lớn, cô đang nghe nhạc nghe thấy thì giật mình nhưng ngay sau đó đã đứng dậy, tắt nhạc và chạy đến, cùng Nhĩ Tiểu Mẫn, Xích Quang Duy và Cố Tư Thiên ăn trưa.
Thịt nướng là món mà Cố Tư Thiên và Xích Quang Duy đã làm để ăn trưa.
Cô vừa chạy đến đã ngửi thấy mùi thịt vô cùng thơm.
- Nướng riêng cho cậu đấy, không thích đồ có vị đắng, phải không?
Cô vừa ngồi xuống thì Xích Quang Duy đã đưa cho cô một bát nước chấm và một đĩa thịt.
Cô không thích đồ có vị đắng, cho dù chỉ là một chút thôi cũng không thích, Xích Quang Duy biết nên đã nướng riêng cho cô một phần vì đáng lẽ trong món thịt nướng mà Xích Quang Duy và Cố Tư Thiên làm có cả một loại rau khá là đắng.
Cô cầm lấy đĩa, nhìn lên cười rất tươi và....
- Cảm ơn cậu, quả nhiên cậu vẫn đáng tin cậy nhất, còn có thể nhớ rằng mình ghét đồ có vị đắng.
...!cảm ơn Xích Quang Duy.
Xích Quang Duy đưa cho cô đồ ăn xong thì cũng ra ngồi cạnh Cố Tư Thiên, lấy đĩa của mình lên, vừa lấy vừa nói:
- Đương nhiên rồi, đừng có quên tôi lớn lên cùng với cậu đấy, cậu ghét gì tôi còn không nhớ sao? Thôi, ăn đi không đồ ăn lại nguội mất, lúc ấy thì không ngon đâu.
Xích Quang Duy nói xong thì mọi người cũng bắt đầu ăn, không khí quả thật vui vẻ.
Sau khi ăn và dọn dẹp bát đũa xong thì cô, Nhĩ Tiểu Mẫn, Xích Quang Duy và Cố Tư Thiên, mỗi người tự về lều của mình và nghỉ trưa.