Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

chương 4: bí ẩn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

/ /

phút sau

- Thư Vy, Tiểu Mẫn, mọi người đến hết rồi đấy.

Cô giáo đang tập hợp học viên lại đấy.

Xích Quang Duy đứng bên ngoài lều, gọi cô và Nhĩ Tiểu Mẫn.

Cô và Nhĩ Tiểu Mẫn lúc ấy đang ngồi nói chuyện, nghe Xích Quang Duy gọi liền đi ra, theo Xích Quang Duy đi ra ngoài tập trung.

Cô, Nhĩ Tiểu Mẫn và Xích Quang Duy ra cuối nên đành đứng ở cuối hàng.

Xích Quang Duy thấy cô còn chút buồn ngủ nên đưa cho cô một cái kẹo cao su, nói:

- Ăn đi, cậu mà cứ gật gà gật gù như thế này thì lát nữa giáo viên nói những gì cậu làm sao mà nhớ được.

Cô cầm lấy cái kẹo, vừa bóc vừa nói:

- Mình không nghe, không nhớ thì không phải vẫn còn cậu sao? Hôm qua ngủ không ngon, sáng còn phải dậy sớm, ai mà chịu được chứ.

Xích Quang Duy nghe cô nói mấy lời đó, khẽ cười:

- Tôi lười như thế nào cậu không biết sao? Cậu mà không nghe thì tôi cũng chẳng nghe gì đâu, làm sao có thể nhờ cậy vào tôi chứ?

Cô nghe xong phụng phịu, bóc kẹo ra đưa vỏ nhét vào tay Xích Quang Huy, trước khi ăn liền nói:

- Cậu mà thật sự lười như vậy thì lều đã chẳng thèm dựng, chẳng làm việc gì rồi.

Thật sự thì những lúc quan trọng cậu rất đáng tin cậy đấy.

Cô nói xong, đang định ăn cái kẹo kia thì đột nhiên Xích Quang Huy lại đưa tay ra cướp mất, nói:

- Thôi vậy, xem như vì tối qua cậu không ngủ được, không cho cậu ăn kẹo nữa, ngủ đi, tôi canh chừng cô cho.

Xích Quang Duy nói xong cho luôn kẹo lên miệng ăn mất, chẳng để cô ăn.

Cô thấy thế trong mắt ngạc nhiên nhưng ngay sau đó đã quay ra giận dỗi:

- Cậu...!cậu hóa ra là lừa tôi bóc kẹo cho cậu.

Hứ, mặc kệ cậu, tôi ngủ.

Nếu cậu mà để cô phát hiện ra tôi thì đừng có trách tôi cho cậu một trận.

Cô nói xong quay lên, dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ.

Xích Quang Huy thấy thế khẽ cười.

" Hôm nay lại có tinh thần như vậy, thật là..."

Xích Quang Huy khẽ cười rồi cũng ngồi dựa vào ghế, ngồi đó nghe giáo viên nhắc nhở, vừa nghe vừa để ý đến cô, canh chừng giáo viên.

" Bộp...."

Cô ngồi đó ngủ, lắc lư một hồi, đầu ngả sang một bên, suýt thì ngã xuống.

Xích Quang Huy để ý từ đầu đến cuối, thấy đầu cô nghiêng sang một bên như vậy thì vội vàng đưa bàn tay lên đỡ lấy đầu cô.

" Nha đầu này thật là, lại ngủ say như vậy, ngã một cái có phải u đầu không chứ? Đúng là không làm người khác hết lo được mà."

Xích Quang Duy thở dài một cái rồi cứ ngồi như thế, đỡ lấy đầu cô để cô ngủ đến lúc tập trung xong.

Giáo viên vừa cho phép nghỉ một cái, Xích Quang Duy liền gọi cô dậy:

- Uê, tập trung xong rồi, dậy đi.

Chúng ta phải tự nấu ăn, nếu cậu buồn ngủ thì về lều ngủ đi, ở đây nắng.

Xích Quang Duy vừa gọi, cô liền tỉnh dậy, lơ mơ dụi mắt, đáp:

- Thôi, mình giúp các cậu nấu ăn, ngủ thì lát ăn xong thì ngủ luôn vậy.

- Được, vậy cậu nhớ bám theo tôi, ở đây vừa rộng vừa nhiều người, cậu lại dễ bị lạc đường, nếu lỡ lạc mất thì tôi làm sao có thể tìm được cậu đây.

Xích Quang Duy nghe cô nói liền gật đầu, cô vừa đứng lên định đi thì Xích Quang Duy đã nắm lấy tay cô, vừa nói vừa dắt cô đi, dẫn cô ra khỏi một biển người.

Về đến lều, cô thấy Cố Tư Thiên đã ở đó, đang chuẩn bị đồ để nấu ăn rồi, Nhĩ Tiểu Mẫn chạy từ phía sau đến, cầm lấy tay cô, hỏi:

- Tiểu Vy, hóa ra cậu về trước rồi, thẩm nào mình ngó qua ngó lại không thấy cậu.

Cô nghe tiếng Nhĩ Tiểu Mẫn liền buông tay Xích Quang Duy, khẽ cười đáp lại:

- Mình đi theo Quang Duy về rồi, tại cậu ấy sợ mình lạc nên dẫn mình đi theo.

Nhĩ Tiểu Mẫn vừa cười vừa nói:

- Cũng may có Quang Duy đi cùng cậu, mình cũng đang lo rằng cậu sẽ bị lạc đường đấy, ở đây đông đến thế cơ mà.

- Mấy người về rồi, hôm nay chúng ta ăn đồ nướng nhé.

Cô vừa nghe Nhĩ Tiểu Mẫn nói xong thì Cố Tư Thiên đã lại gần, đứng đằng sau cô nói.

Cô quay ra đằng sau, thấy Cố Tư Thiên liền gật đầu:

- Vâng, Học trưởng anh có cần bọn em giúp gì không? Em không biết nấu ăn đâu nhưng mà có thể làm mấy việc vặt như đun nước, nhặt củi.

Cố Tư Thiên nghe xong quay qua nhìn Xích Quang Duy rồi lại quay lại phía cô, nói:

- Vậy em và Tiểu Mẫn đi nhặt củi khô về để nhóm lửa, Quang Duy ở lại giúp anh nấu ăn.

Nhĩ Tiểu Mẫn vừa nghe xong liền kéo cô đi, quay qua nói vơi Xích Quang Duy:

- Quang Duy, bọn tôi đi nhặt củi, cậu ở đó phải giúp Cố Học trưởng nấu ăn, đừng có lười biếng đấy.

Nhĩ Tiểu Mẫn nói xong kéo cô đi luôn, làm cô chẳng kịp nói gì cả, chỉ kịp quay lại nhìn Cố Tư Thiên và Xích Quang Duy cười một cái thật nhẹ.

Cô và Nhĩ Tiểu Mẫn cũng không đi quá xa, chỉ ở cách lều một đoạn ngắn.

Vừa đi được một đoạn ngắn, cô và Nhĩ Tiểu Mẫn liền nhìn thấy hai bó củi khô không quá to được xếp lại thành bó.

Cô chẳng biết là của ai, quay qua nhìn Tiểu Mẫn, hỏi:

- Sao ở đây lại có hai bó củi khô vậy? Là ai bỏ quên ở đây hay cố ý để ở đây?

Nhĩ Tiểu Mẫn nhìn quanh không thấy ai, chỉ thấy bên cạnh hai bó củi đó có một hình vẽ thập tự giá được vẽ trên đất.

Vừa nhìn thấy hình vẽ đó, Nhĩ Tiểu Mẫn liền biết hai bó củi này là do ai để ở đó, khẽ cười chạy lại chỗ bó củi có hình vẽ lên, vừa ôm bó củi vừa lẳng lặng xóa đi hình vẽ kia, khẽ cười:

- Không sao đâu, chúng ta cứ mang về đi, dù sao quanh đây cũng chẳng có ai, chắc là lấy thừa không mang đi được nên họ mới bỏ lại ấy mà.

Cậu cũng ôm một bó đi rồi chúng ta về.

Cô nghe xong gật đầu, đến ôm một bó củi lên rồi cùng Nhĩ Tiểu Mẫn đi về lều.

Trước khi đi, cô đột nhiên quay lại nhìn đằng sau làm Nhĩ Tiểu Mẫn giật mình:

- Tiểu Vy? Sao vậy?

-Không có gì đâu, là mình nhìn nhầm thôi, chúng ta về thôi, còn phụ hai người Học trưởng và Quang Duy nấu ăn.

" Vừa nãy có cảm giác có người theo dõi, chẳng lẽ là mình nhầm"

Cô nói rồi đi theo Nhĩ Tiểu Mẫn.

Khi cô đã đi xa, từ sau một thân cây ở cách chỗ hình vẽ thập tự giá kia khoảng mét một chàng trai tóc đen, mắt vàng xuất hiện, nhìn theo hướng cô và Nhĩ Tiểu Mẫn vừa đi một lúc rồi đi sâu vào trong rừng, biến mất.

Truyện Chữ Hay