Hoàn cảnh gia đình Ngưu Nãi Đường cũng xem như được, nếu anh ta có công việc đến nơi đến chốn, công việc không đến mức quá quá khó khăn, phiền phức làm anh ta có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ.
Mấu chốt là anh ta là một người đàn ông "Điên cuồng cá độ”.
Cá độ đủ trăm ngàn phương thức, trò chơi bingo, nhặt điểm đỏ, cũng có trò Tú- lơ- khơ, bài mạt chược các loại hình, đáng tiếc Ngưu Nãi Đường cũng không thể thỏa mãn những cá cược trên mặt bài như thế này, anh ta công khai đam mê đánh bạc.
Cái gọi là hình thức đánh bạc công khai, không có gì hơn cùng với chính phủ cá cược, quốc gia cá cuộc, còn có kẻ, cá cược về tình trạng kinh tế, cá cược cổ phiếu và kỳ hạn giao hàng.
Ngưu Nãi Đường chung tình với một chỗ, chính thị trường chứng khoán sâu không thấy đáy——
Anh ta đầu tư vào thị trường chứng khoán không mỗi tiền của bản thân, mà không chỉ có thể, anh ta còn vay mượn tiền bạc của mẹ và bạn thân với số lượng không ít toàn bộ dốc ra, không chỉ dùng tiền mặt giao dịch, mua bán chứng khoán, anh ta đều dám làm, mua cổ phiếu của người khác.
Dĩ nhiên, chỉ là danh hiệu hư ảo trên thị trường chứng khoán, anh ta thường đến quán bar, PUB chờ cơ hội để của các cô gái đẹp vui vẻ hàng đêm, cuộc sống rất thối nát.
Đáng tiếc lúc không tốt, vào lúc cổ phiếu xuống thấp, tất cả cổ phiếu đều không mua bán được, chỉ số một đường trượt xuống đáy cốc, cho dù đầu tư thêm tiền cũng không có cách nào thu hồi được, lúc này Ngưu Nãi Đường gặp hoàn cảnh khó khăn nhất từ trước đến nay.
Chết sẽ không có tiền để nộp, lưu thông chứng khoán lại gặp phải người thúc giục bắt giao nộp tiền cọc, có nguy cơ bị cắt đứt hết mọi khoản, những hàng xóm bạn bè cho anh ta mượn tiền bây giờ gần như dẫm nát cửa nhà anh ta, anh ta luôn phải mỉm cười trì hoãn lại, lại không ngừng nhận được thông báo đến nộp tiền vì số tiền vay đến hạn, hỗn loạn bao vây anh ta bốn phía, có thể nói là không một ngày bình yên.
Lúc anh ta cùng với me ngày ngày đối mặt than thơt, lúc đường cùng, anh nghĩ đến cô em họ xa Kỷ Lục Đề - có thể nên nói là, tài sản thừa kế mà Kỷ Lục Đề được hưởng.
Nhớ mang máng, khi hai vợ chồng nhà họ Kỷ xảy ra chuyện, lúc cử hành tang lễ anh có nghe người lớn thân thích nói chuyện với nhau, trong lúc nói chuyện có nhắc đến , di chúc, di chúc nói hai vợ chồng dì dượng họ này chuẩn bị một khoản tiền cho em họ xấu xí này, từ nhỏ đã bắt đầu để dành, nên tài sản thừa kế không hề ít.
Lúc ấy anh ta vẫn chưa trầm mê trong thị trường mua bán chứng khoán, cũng không chú ý nhiều đến chuyện này, chỉ là cười trừ, cho đến lúc rơi vào đường cùng, anh ta mới nhớ ra, chính là liều thuốc tốt nhất!
Anh nhờ quan hệ để tìm hiểu được, tài sản thừa ký hết sức lớn - vạn.
Một khoản vượt xa ra tưởng tượng của anh ta, không chỉ có thể trả hết nợ và tiền trả góp của anh ta, mà còn dư tiền để anh ta tiếp tục đầu tư vào thị trường chứng khoán, nói không chừng anh ta còn có cơ hội một đêm trở thành người giàu có.
Nêu có tài sản đó của Kỷ Lục Đề, phương pháp lấy tiền nhanh nhất là, trở thành vợ chồng cùng cô. Tiền đề đầu tiên là tài sản của hai vợ chồng là không tách ra, tài sản thuộc sở hữu chung, đây chính là lý do mà anh ta tính toán với Kỷ Lục Đề.
Anh ta không chỉ một mình chủ động thực hiện, mà kéo thêm mẹ mình vào cuộc, tung ra thủ đoạn nói là trước đây cùng cha mẹ cô đã có đính ước, sau đó lại mua chuộc một luật sư nhỏ Lợi Huân Tâm, đến gặp Kỷ Lục Đề, diễn xuất một vở kịch không hề kẽ hở.
Điều tra, là công việc của Hạ Lan Bình, cũng chính là sở trường của anh, muốn điều tra tư liệu về Ngưu Nãi Đường không phải là vấn đề khó khăn với anh, qua mấy ngày, cố gắng hết sức điều tra ghi chép, Hạ Lan Bình nhíu chặt mày, lần đầu tiên anh ta cảm ơn bản thân mình có sở trường về việc này, vừa đúng lúc có thể bảo vệ được người mình yêu.
Đem tài liệu giao cho Luật sư Trần, anh đặc biệt đến nhà Kỷ Lục Đề, chuẩn bị nói rõ mọi chuyện cho cô biết về âm mưu của Ngưu Nãi Đường, vừa mới bước vào nhà cô, đã nhìn thấy Ngưu Nãi Đường đến, anh ngồi xuống trên ghế sofa.
"Ngài Ngưu, phải không!" Anh giang rộng ra hai chân, nghênh ngang ngồi bên cạnh Ngưu Nãi Đường, đem anh ta ép về phía thành ghế: "Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?"
"Anh.... Anh là ai?" Ngưu Nãi Đường bị khí thế của anh dọa sợ, cũng là không ngờ đến, trừ anh ra, Kỷ Lục Đề lại có thể cho người đàn ông khác vào đây, danh tiếng tự nhiên kém hơn vẻ mặt tự nhiên của Hạ Lan Bình.
"Ah? Anh hôm nay không có việc gì bận à?" Kỷ Lục Đề đang đổ nước sôi vào, chuẩn bị một bình trà ngon, vừa thấy anh ta đã buột miệng hỏi.
"Sao vậy? Đến chỗ em đã đủ khiến anh "bận" rồi." Hạ Lan Bình hiện lên một chút nếp nhăn trên mặt khi cười, có ngụ ý.
"Nói lung tung gì vậy? Không đứng đắn!" Kỷ Lục Đề trên mặt đỏ ửng, giả mượn pha trà tránh xấu hổ.
Ánh mắt Ngưu Nãi Đường chuyển qua chuyển lại trên người Hạ Lan Bình và Kỷ Lục Đề, thấy thái độ của Hạ Lan Bình nhàn hạ như vậy, nói lời không nghiêm túc, với bộ dáng xấu hổ của Kỷ Lục Đề, khiến anh ta không chỉ bị đả kích, mà trong thời gian ngắn ý thức được nguy cơ.
Kình địch xuất hiện! Hơn nữa còn đối thủ mạnh mẽ có thể phá hư kế hoạch của anh ta!
"Tiểu Đề, Em có thể giới thiệu cho bọn anh biết nhau một chút được không?" Anh ta cứng ngắc cười, đợi Kỷ Lục Đề bưng tới nước trà thì nói.
"Ngài Ngưu thật đúng là 'Người sang' hay quên chuyện, ngài quên chúng ta đã từng gặp nhau rồi à?" Hạ Lan Bình vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười gật đầu một chút, ánh mắt lại không ở trên người anh ta.
"Có sao?" Ngưu Nãi Đường mờ mịt, không nhớ rõ từng gặp qua kình địch khi nào mà không biết. "A! Có! Lần trước anh đột nhiên tới tìm em, lúc ấy chúng em vội vã ra ngoài nên không tiếp anh được....anh quên sao?" Kỷ Lục Đề bỗng nhiên nhớ đến việc này, lần đó muốn đi "bắt" ông Tuân "Hồng hạnh xuất tường", cô còn nhớ lúc đó bọn họ mới đi đến đầu ngõ.
Ngưu Nãi Đường cố vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng nhớ đến "Hình như" có chuyện như vậy. "Nhưng mà, anh nhớ được lúc đó em nói.... anh ta là ông chủ của em?" Thiếu chút nữa lộ ra bản thân đối với cô ấy hơi thiếu sót, lần sau phải cẩn thận hơn mới được, dù sao ánh mắt người đàn ông kia rất sắc bén, sắc bén đến mức khiến người khác chán ghét.
"Không sai, bây giờ người đàn ông của cô ấy." Hạ Lan Bình cong lên khuỷu tay lên đặt ở trên gáy, khiến anh ta đau đến nỗi khom lưng.
"Hạ Lan Bình!" Kỷ Lục Đề hét một tiếng, vừa xấu hổ vừa lúng túng hô.
"Đúng, tôi tên là Hạ Lan Bình, là ông chủ của văn phòng thám tử bên cạnh, xin nhiều chỉ giáo." Anh mỉm cười vô hại, trong lời nói giống như vô ý nói ra lời cảnh cáo.
"Thám, Thám tử?" Qủa nhiên, sắc mặt của Ngưu Nãi Đường trở nên khó coi, bởi vì không giải thích được bị người ta thúc một cái, cũng có lẽ là quá căng thẳng về nghề nghiệp của người ta.
"Uhm, ngài Ngưu có chuyện gì cần tôi giúp không?" Tròng mắt đen sắc bén lạnh lùng nhìn anh ta, nụ cười từ đầu đến cuối chưa từng chạm tới đáy mắt.
"Tôi ngất, nói đùa cái gì vậy? Dĩ nhiên không có." Ngưu Nãi Đường cố trấn định. Nhưng không cách nào nói lưu loát được.
"Vậy thì tốt." Hạ Lan Bình đứng lên trước phòng bếp đang mở cửa, vẫn còn pha loại cà phê anh quen uống. "Nếu tìm đến chúng tôi thì, bình thường không có 'chuyện tốt'". Không phải bắt gian chính là tìm người, đúng thật đều không phải là chuyện gì tốt.
"A. . . . . ." Ngưu Nãi Đường đứng ngồi không yên, anh ta khom người nhìn về phía Kỷ Lục Đề. "Tiểu Đề, em không nói cho anh ta biết, em là vị hôn phu của anh à?" đàn ông mà! Anh ta rất để ý đến câu nói của Hạ Lan Bình “Tôi là người đàn ông của cô ấy.” .
Mặc dù vị hôn thê này bộ dáng có thể tạm chấp nhận, nhưng là một người đàn ông, anh ta hi vọng ngoài việc cưới được một cô gái có giá trị, ở các phương diện khác cũng coi là cô gái "Trong sạch".
"Nói mà!" Nhưng nói như vậy chẳng khác gì không nói, Hạ Lan Bình căn bản không nghe vào.
"Vậy anh. . . . . ." Làm gì như vậy không biết nhìn vậy?
"Ngài Ngưu, anh nói nhỏ là hành vi không lễ phép đó!" Hạ Lan Bình bưng cà phê ra, thân thể đứng đó lại càng cao lớn hơn. "Có ý kiến gì cứ tự nhiên mà nói, chúng tôi có thể ‘cùng nghiên cứu ’." anh nhấn mạnh chữ chúng tôi, hi vọng Ngưu Nãi Đường có thể biết khó mà lui.
Đáng tiếc, Ngưu Nãi Đường chỉ trợn trừng mắt, không nghe lời cảnh cáo của Hạ Lan Bình.
"Chuyện này. . . . . . ngài Hạ Lan." Anh ta cảm thấy nên nói rõ quyền sở hữu của mình. "Tôi nghĩ có thể anh không biết tôi còn có một thân phận khác, tôi là. . . . . ."
"Tôi biết, không phải là chồng chưa cưới của tiểu Lục Đề sao!" giữa đôi mắt phóng ra một ngọn lửa, lúc Ngưu Nãi Đường không chưa kịp phát hiện đã tiêu tán. "Yểu Điệu Thục Nữ Quân Tử Hảo Cầu, lúc tiểu Lục Đề chưa bước vào lễ đường, người người cơ hội bình đẳng."
Anh thân mật ôm vai Kỷ Lục Đề, cố ý để cô ngồi ở trên tay vịn ghế sofa, muốn ám chỉ với Ngưu Nãi Đường, quan hệ của anh và Kỷ Lục Đề "Không cạn" .
"Chuyện này. . . . . ." sắc mặt của Ngưu Nãi Đường thay đổi liên tục, đứng ngồi không yên giống như đứng trên đống lửa.
"Đừng nháo nữa!" Kỷ Lục Đề đẩy tay Hạ Lan Bình trên vai cô xuống, trên má ửng đỏ. "Hạ Lan Bình!" Cô nhỏ giọng thét lên cảnh cáo.
"Đừng nóng vội, tiểu Lục đề." Hạ
Lan Bình cười sâu hơn, khóe mắt phát sáng liếc nhìn Ngưu Nãi Đường. "Bất kể em 'cần' cái gì, chúng ta vẫn nên chờ khách đi rồi nói." Anh hoàn toàn lấy thân phận chủ nhân của ngôi nhà, hơn nữa rất thoải mái vui vẻ.
"Hạ Lan Bình!" Kỷ Lục Đề nóng mặt đỏ ửng cả, vỗ mạnh lên đùi anh.
"Tôi nghĩ tôi nên đi trước một bước." Kiên nhẫn của Ngưu Nãi Đường đã đến cực hạn, anh ta không có rảnh rỗi thoải mái xem bọn họ liếc mắt đưa tình.
"A, anh họ muốn đi sao?" Không biết tại sao, Kỷ Lục Đề thở phào nhẹ nhõm thoải mái.
"Ừ." Ngưu Nãi Đường vô lực gật đầu.
"Không tiễn." Hạ Lan Bình chào. Đi nhanh đi, đồ ma quỷ chán ghét!
Lúc Ngưu Nãi Đường đi đến cạnh cửa thì quay đầu lại, vẫy tay với Kỷ Lục Đề: "Tiểu Đề, anh muốn nói với em mấy câu."
Kỷ Lục Đề nhìn anh ta một chút, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Bình, Hạ Lan Bình gật đầu, để cho cô đi nghe xem tên đó nói "lời hay" gì.
Anh cũng không phải là người không có phong độ, ngay đến cả một câu cũng không cho cô nghe, huống chi anh đang bên cạnh "Giám thị", Ngưu Nãi Đường gan to hơn nữa, cũng không dám làm loạn với cô.
"Tiểu Đề, hôn sự của chúng ta là do cha mẹ quyết định, cha mẹ em bây giờ không còn nữa, anh có trách nhiệm chăm sóc em." Đợi Kỷ Lục Đề đến gần, Ngưu Nãi Đường nhỏ giọng nói nhỏ: "Anh hi vọng em có thể suy nghĩ đến hi vọng của bọn họ, suy nghĩ thật kỹ rõ ràng." Rất có ý sáng tạo, anh ta vĩnh viễn dùng tình thân để ràng buộc, nếu như kế hoạch có biến, anh vẫn con hạ chiêu cuối cùng, dù sao cũng phải lấy cô đến tay!
"Em biết rồi." Cô ánh mắt buồn bã, khẽ cúi đầu.
"Anh sẽ liên lạc với em, anh đi đây." Anh ta giả bộ thất vọng xoay người rời đi.
Kỷ Lục Đề đóng kín cửa, đứng cạnh cửa một lát mới xoay người trở lại phòng khách.
"Anh ta lại nói chuyện hôn ước?" Hạ Lan Bình híp mắt nhìn cô, anh hiểu cô gái này tám phần lại mềm lòng.
"Ừ." Cô cảm thấy mệt quá.
Anh họ thường đến tìm cô là đúng, nhưng hai người nói chuyện dường như không có chủ đề chung, liên miên bất tận, ngoại trừ hôn ước vẫn là hôn ước, nếu sau này thật sự có một ngày, cô thực hiện theo hôn ước, cùng anh họ thành vợ chồng, như vậy cô và anh họ còn đề tài gì để nói?
Chẳng lẽ muốn cô thật sự lựa chọn hôn nhân không nói gì với nhau sao? Cô rất hoang mang.
"Cẩn thận kẹo mè xửng, anh ta không phải đồ tốt." Ngưu Nãi Đường quan tâm không phải là Kỷ Lục Đề, mà là Kỷ Lục Đề có thể cho anh ta thứ gì?
"Sao anh có thể nói như vậy chứ?" Cô nhíu mày, không tán thành nhìn trừng mắt nhìn anh.
"Em hiểu được anh ta sao? Em căn bản không biết anh ta đang nghĩ cái gì." Hạ Lan Bình bắt đầu bất mãn, đôi mày rậm nhếch cao lên, vì cô bảo vệ cho Ngưu Nãi Đường.
"Vậy anh biết anh ta đang suy nghĩ gì?" Nhớ đến bóng dáng cô đơn của anh họ trước khi đi, cô lại cảm thấy không đành lòng. "Anh ấy chỉ là muốn cùng em kết hôn thôi."
"Em cho rằng anh thật lòng muốn kết hôn với em sao?" Suy nghĩ cảm giác vui vẻ, và hôn lễ rực rỡ, anh lại có kích động muốn đánh người. "Em có biết ý đồ của anh ta là gì không? Chính là tài sản em được thừa kế từ cha mẹ em đó!"
"Làm sao anh có thể hình dung người khác thành như vậy?" Chẳng lẽ anh không thể sửa cái tật cứ động một chút là suy nghĩ về âm mưu gì đó trong đầu được à? "Một khoản tiền cũng có lớn lắm đâu, anh ấy làm gì phải đổi lấy một hôn nhân vô nghĩa này như thế nay chứ!"
Cô nghĩ người đó tính cách lương thiện, cũng không biết cô có bao nhiêu tài sản, hơn nữa Ngưu Nãi Đường là họ hàng của cô, cô cũng không tin trong anh họ trong lòng lại có tâm cơ thâm trầm như vậy.
"Em thật sự muốn gả cho anh ta?" Nheo tròng mắt đen lại, giọng nói của Hạ Lan Bình lạnh băng. Anh biết cô là một cô gái không quan tâm đến chuyện tiền bạc, cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện mình có bao nhiêu tài sản, nhưng chuyện này cũng không thể nhắc đến một chút ý thức đề phòng người khác cũng không có, ngu ngốc đến mức người ta dùng một tập tài liệu giả, hôn ước giả dắt mũi!
"Có gì không thể?" Cô hoảng sợ hất cằm lên. "Trên đời này cũng chỉ còn lại một mình em nữa, có người yêu thương em có gì mà không được chứ!" Ít ra anh họ sẽ không đối xử hung dữ với cô, không giống anh, hung dữ lại thỉnh thoảng mắng người khác ngu ngốc!
"Vậy anh?" Vòng tay quanh ngực, anh sợ chính mình không kìm chế được tức giận mà bẻ gãy cổ cô. "Em cho anh là cái gì? Đặt anh ở vị trí nào?" Anh biết giọng điệu của mình như oán phu, nhưng anh không nhịn được!
"Anh..." Trái tim của cô khẽ đau, căn bản không rõ mối quan hệ giữa hai người "Là ông chủ, là hàng xóm, là bạn bè...."
"Đủ rồi!" cô mỗi nói một câu, tim anh lại lạnh một phân, vẻ mặt dần dần dữ tợn hơn. "Hay cho một từ Ông chủ, hàng xóm, bạn bè, em lại có thể tùy tiện? Tùy tiện cũng ông chủ, hàng xóm, bạn bè lên giường!?” Anh giận điên lên, dùng lời lẽ sắc bén chọc vào cô.
"Anh. . . . . ." Sắc mặt của cô trong nháy mắt trở nên tái nhợt, lảo đảo lùi về phía sau một bước. "Hạ Lan Bình! Anh dám nói lời như thế! ?" siết chặt tay thành nắm đấm, anh muốn cô hiểu rõ lời nói nhưng lực sát thương lại lớn như vậy!
"Nếu không thì sao? Em còn muốn tôi nói như thế nào?" Anh cười, trong tươi cười cổ họng lại đắng chát.
"Nói em là đại tiểu thư chưa biết hết nỗi khó khăn của xã hội à, đem Hạ Lan Bình như tôi thành Ngưu lang để em chuyên thị tẩm?”
"Hạ Lan Bình!" cô rốt cuộc thét chói tai ra tiếng, đôi mắt to tròn tràn ngập nước."Anh câm miệng, câm miệng lại!"
Anh tại sao có thể. . . . . . Tại sao có thể nói cô như những phụ nữ không biết xấu hổ như vậy! ?điều này làm cô thở không nổi.
"Tôi với em còn gì không thể nói đây? Hả? Tiểu Lục đề." Đầu ngón tay lướt qua bên má cô
đường cong tuyệt đẹp, cố ý tạo ra thân mật, vào lúc này lại không giấu được sự trào phúng. "Lúc chúng ta bắt đầu ở trên giường ân ái, thì đã không còn tồn tại bất cứ bí mật gì nữa, có đúng không?”
anh giả bộ thoải mái, nói xong mập mờ, vết thương ở tim cô không ngừng bị phá rách, toác ra, khiến cho anh có ý muốn được khóc.
"Không cần nói nữa! Không cần nói nữa!" Bàn tay bịt chặt tai lại, cô nhắm chặt hai mắt hét to, không dám nhìn nỗi đau trong mắt anh, càng không có dũng khí nghe anh nhẫn tâm phê bình.
"Nói cho cho tôi biết em sẽ không gả, không gả cho tên cặn bã đó!" Dùng lực gạt bàn tay đang cố che lỗ tai, anh gằn từng chữ từng câu. "Tôi không cho phép em gả cho tên khốn kia!"
"Anh đáng ghét! Anh rất đáng ghét!" Đây là những từ ác ốc mà cô có thể dùng để chửi người khác, cô run rẩy giãy dụa đôi tay, làm sao cũng không tránh được anh dồn hết sức nắm tay cô đủ để bẻ gãy luôn xương cổ tay cô.
"Nói đi! Em không cần sợ không ai lấy em, nhiều nhất tôi lấy em!"
Một câu rít gào khiến hai người đều sợ hãi, khiến mặt hai người đều đỏ như máu ——
A a! trong tình thế cấp bách, anh đã xúc động dùng xong phương thức cầu hôn tệ nhất. "Hạ Lan Bình. . . . . ." Trong hốc mắt cô nước mắt bỗng trào ra, những hạt nước lớn như châu rơi xuống khuôn mặt cô, cũng làm tổn thương trái tim của anh, anh không nhịn được buông tay cô ra. “Anh đi….đi đi! em không muốn gặp lại anh nữa! Em mãi mãi, mãi mãi không muốn gặp lại anh nữa!”
Âm thanh yếu đuối càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thậm chí hét lớn lên, cô mất khống chế gào khóc.
"Lục Đề. . . . . ." Trái tim của anh như đông cứng lại, hai cái chân giống như mọc rễ trên mặt đất, cử động cũng không được."Anh. . . . . ."
Giơ tay lên muốn an ủi cô, nhưng nghĩ lại, nghĩ đến cô không biết thay đổi, kiên trì với hôn sự đó, một cỗ tức giận xông thẳng đến ót, anh không khỏi cứng ngắc lại sa sút tinh thần buông cánh tay xuống.
"Đi đi! Vĩnh, viễn, không cho phép, bước vào nơi này, một bước!" Thút tha thút thít đem lời muốn nói nói ra hết, cô bụm mặt đi vào phòng, dùng sức đóng sầm cửa, cũng đưa anh cách xa trái tim mình.
Cảm xúc chán nản chiếm giữ lấy thân thể thẳng tắp của Hạ Lan Bình, anh cứng ngăc đứng trong phòng khách, thật lâu, thật lâu ——
"Cô giáo Kỷ ngu ngốc!" Kỷ Lục Đề đơn phương muốn chia tay, khiến mặt mũi ba đứa bé đen thui, Tiểu Mạc nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời quên che giấu đã bật thốt lên.
"Không! Cô ngàn vạn lần đừng nói cô phải gả cho kẹo sữa bò!" Tiểu Trăn hét lớn. Oh! Nếu như kẹo sữa bò lấy cô giáo, cô bé thà bị chuyển sang nhà bên cạnh theo chú Hạ Lan Bình học làm thám tử! "Ông trời
của ta!" Tiểu Vĩ hao tổn tâm trí xoa đầu, nửa câu cũng nói không ra miệng, cảm giác các món đồ chơi đang dần xa khỏi tầm mắt nó.
"Trẻ em đừng quan tâm đến chuyện của người lớn, bổn phận của các em là nhảy cho tốt là được." Đôi mắt sưng như quả hạnh đào, Kỷ Lục Đề giống như thùng giấy bị vứt bỏ ở ven đường, chú mèo nhỏ đang cầu khẩn người ta thương xót.
Tại sao cô ấy lại khóc dữ như vậy?
"Như vậy sao được?" Tiểu Mạc nhếch lên mày, đây là động tác quen thuộc của cô bé sau khi quen biết Hạ Lan Bình. "Chú Hạ Lan làm sao lại khiến cô khóc như vậy?"
"Hơn nữa khóc rất thảm." Tiểu Trăn gật đầu một cái.
"Giống như đầu heo sưng to lên." Tiểu Vĩ lại đả kích. Thì ra là phụ nữ khóc xong sẽ trở thành như vậy! Về sau cậu bé tuyệt đối không làm bạn gái mình khóc, bởi vì thật sự rất xấu.
Kỷ Lục Đề chóp mũi lại dâng lên ghen tuông, cảm xúc thật vất vả che dấu đã bị hủy rồi, chỉ trong chốc lát, hít vào, nước mắt không nhịn được từng giọt từng giọt rơi xuống.
"A a, thảm rồi." Tiểu Trăn le lưỡi một cái, cảm giác tai họa sắp xảy ra.
"Đừng khóc, cô giáo Kỷ." Thích thì cứ thích thôi, tại sao lại chia tay với người ta? Tiểu Mạc gãi gãi đầu, không hiểu rõ suy nghĩ của người lớn là như thế nào. "Cô có muốn nói chuyện với chú Hạ Lan một chút xem sao không?" Mẹ nói, có lời gì đừng để trong lòng, nói ra là cách làm tốt nhất, cô bé vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Kỷ Lục Đề nắm chặt chiếc khăn tay, chiếc cổ nhỏ gầy lắc như sắp rời ra.
"Meo meo --" "Thục nữ" giống như có thể hiểu được mâu thuẫn tình cảm của Kỷ Lục Đề, ngoan ngoãn.... Nằm co ro ở bên chân của cô chủ, kêu nhỏ lại không biết làm thế nào nhẹ nhàng kêu to.
"Cô giáo Kỷ, cô rốt cuộc có thích chú Hạ Lan không?" Ba người bọn nhỏ thái giám cũng đã vội sắp chết đến nơi rồi, kết quả cô giáo Kỷ lại như nữ hoàng thích khóc, hình như còn chưa rõ tình trạng thực tế, chỉ biết không ngừng khóc khóc khóc, phụ nữ thật sự rất phiền toái!
Kỷ Lục Đề không nói gì, nhưng gương mặt ửng đỏ lại nói rõ tất cả.
Thật ra thì cô cũng không hiểu trái tim mình từ lúc nào đã đặt trên người Hạ Lan Bình, nhưng sự lên án của anh lại làm tổn thương trái tim của cô. Nước mắt không ngừng rơi một ngày một đêm, cô rốt cuộc cũng biết tình cảm thật sự của mình, nhưng chấm dứt đã nói ra khỏi miệng, không có khả năng cứu vãn.
"Không hay rồi, xem ra tình huống không hay rồi..." Tiểu Trăn rũ xuống bả vai, hình như từ nước mắt của Kỷ Lục Đề mà hiểu ra mọi chuyện.
"Thảm rồi, hối hận không kịp." Tiểu Vĩ cũng cùng Tiểu Trăn quan sát đoán chắc chín phần mười rồi, lạnh lùng nói một câu. "Oh! Đáng thương cho cô giáo Kỷ." Tiểu Mạc hoàn mỹ chú giải.
Kỷ Lục Đề vừa nghe thấy, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, thật là Đau thương đến tột cùng, trong lòng oán giận ấy đứa nhỏ". Xoay mình, chuông điện thoại vang lên, Kỷ Lục Đề hít mũi, lại hít thật sâu hai cái mới nhận điện thoại. "Alo....A, là anh họ ạ...."
"Này, Này!" Ánh mắt của Tiểu Mạc lóe lóe, lôi kéo đồng bọn chạy vào góc nhà bên kia.
"Chúng ta nên nghĩ biện pháp giúp cô giáo Kỷ đi!"
"Còn có thể có biện pháp gì? Ai đó chỉ biết chém gió thôi!" Tiểu Vĩ vô lực gật gù hả hê.
Tiểu Trăn và Tiểu Mạc hung hăng trợn mắt nhìn cậu bé, kéo dài lỗ tai nghe lén Kỷ Lục Đề và kẹo sữa bò nói điện thoại. "Em không muốn đi ra ngoài..... Ừ -- không, vậy cũng được, tối mai sáu giờ, ở nơi nào.... khách sạn Hoa Tín? Em biết rồi..."
Giọng nói khàn đặc của Kỷ Lục Đề truyền đến đứt quãng, Tiểu Mạc cùng Tiểu Trăn hai mắt đối diện nhìn nhau, giao nhau tầm mắt nhất thời phát ra tia sáng như lửa.
"Tiểu Trăn, cậu nghe rõ ràng chưa?" Tiểu Mạc cười giống như kẻ trộm, lấy cùi chỏ chạm nhẹ vào Tiểu Trăn.
"Ừ." Tiểu Trăn lộ ra nụ cười giống hệt Tiểu Mạc, hai cặp mắt cong ít như trăng lưỡi liềm, cười nhìn Tiểu Vĩ đang bi thương đứng bên cạnh.
"Ha người các cậu đang làm gì vậy? Tại sao tớ không hiểu gì vậy?" Bé trai quả nhiên so với bé gái ngốc hơn, cậu không thể giải thích được hai đồng bọn kia đang cười cái gì, cười đến da tóc cậu bé tê dại.
"Thật tốt quá, chúng ta tìm phương pháp giúp cô giáo Kỷ rồi!" Hai cô bé cười đến cười run rẩy hết cả người, còn phải cẩn thận đè nén tiếng cười, không để cho người trong cuộc Kỷ Lục Đề nghe.
"Phương pháp gì?" Tiểu Vĩ vẫn còn ở năm dặm trong mây mù, cậu bé bướng bỉnh hỏi.
"Ngu ngốc!" Tiểu Mạc gõ lên đầu cậu bé một cái, bộ dáng đã tính trước. "Mọi sự thành công sẽ nói cho cậu biết."
Ha ha, để cho hai cô bé như các cô làm xong việc, đợi sau khi thành công sẽ nói chuyện này với cậu nhóc ngốc nghếch này!