"Em họ thân yêu, em nói, anh nên xuống tay từ chỗ nào đây?" Ngưu Nãi Đường nở một nụ cười dâm đãng, đứng ở bên giường xoa bóp hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Lục Đề đang xụi lơ trên giường.
"Không. . . . . . anh họ . . . . ." Kỷ Lục Đề đề toàn thân mềm nhũn không làm được gì, yếu đuối nằm trên giường.
Cô không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức như thế này.
Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Ngưu Nãi Đường, anh nói muốn mời cô ăn cơm, nhân tiện mang cô đi giải sầu, bởi vì cãi nhau với Hạ Lan Bình, khiến cho tâm trạng của cô không tốt, cho nên cô mới đáp ứng lời mời của Ngưu Nãi Đường, không ngờ kết quả lại kinh khủng như thế này.
Cô chỉ uống một ly nước trái cây! Thậm chí ngay cả bữa ăn tối cũng không kịp ăn, hơi sức toàn thân giống như bị hút cạn vậy, trơ mắt nhìn Ngưu Nãi Đường đưa cô đang mềm nhũn vào một căn phòng đã đặt trong khách sạn, mà không làm gì được.
"Anh rốt cuộc cho em uống cái gì?" Có ngu nữa, cô cũng biết nước trái cây đó bị Ngưu Nãi Đường động tay động chân.
"Cũng chỉ là một chút thuốc mê mà thôi, không làm em bị đau đâu, sẽ chỉ làm em ngoan ngoãn không hành động thiếu suy nghĩ mà thôi." Ngưu Nãi Đường cười hăm hở, thuận tay cởi áo vest xuống. "Ai bảo em không ngoan, lại nhiều lần từ chối ra ngoài với anh, đây là em gieo gió gặt bão thôi, em họ."
Đây chính là chiếc áo khoác còn lại cuối cùng, làm nhăn cũng không hay.
"Vô dụng thôi, anh họ, " mặc dù việc đã đến nước này cô vẫn tôn trọng gọi anh một tiếng "Anh họ" , muốn dập tắt ý xấu của anh ta. "Em đã là . . . . . người của Hạ Lan Bình."
Cô nghĩ rõ mọi chuyện, mọi chuyện không thể cưỡng cầu được, cô không có cách nào ép mình chấp nhận anh họ được, thậm chí bất kỳ người đàn ông nào, trừ Hạ Lan Bình.
"Hừ! tôi vốn nghĩ một con vịt xấu xí tầm thường sẽ không ai tranh giành với tôi, không ngờ lại chui ra một tên thám tử mắt mù, đáng tiếc tên đó không đấu lại tôi!" Ngưu Nãi Đường hừ lạnh một tiếng.
"Anh, tại sao lại nói những lời như thế?" Kỷ Lục Đề gắng trừng lớn mắt nhìn anh ta, quả thật không thể tin vào tai của mình.
"Còn có lời gì tôi không dám nói?" Ngưu Nãi Đường nhìn chằm chằm mắt của cô, rót vào một tia lạnh nhạt. "Vì muốn cô cam tâm tình nguyện mang theo tài sản thừa kế gả vào nhà tôi, tôi dường như đã dẫm nát cửa nhà cô, không ngờ cô đã sớm ân ái với cái tên thám tử đó rồi, như vậy, tôi còn cần thương tiếc cô nữa à?”
"Anh . . . . . . Thật sự là vì. . . . . ." tài sản thừa kế mà cha mẹ cô để lại! ?
"Nếu không cô nghĩ sao? mê luyến ‘ sắc đẹp’ của cô? A, tỉnh lại đi!" anh ta bĩu môi, dữ tợn, tâm trạng xấu lộ hết ra. "Hạng người như cô, khách sạn tùy tiện vẫy tay là có một xấp dày, còn có nhiều phụ nữ xinh đẹp gấp trăm ngàn lần cô, nếu không phải vì khoản tiền kia, tôi hơi đâu lãng phí thời gian hỏi thăm!"
Kỷ Lục Đề bi ai lắc đầu, không ngờ lời Hạ Lan Binh đều là nói thật, anh không lừa cô, chưa từng có!
Là cô hiểu lầm anh.
Tất cả âm mưu đã ra ánh sáng, Ngưu Nãi Đường chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh. "Đừng lãng phí thời gian, đến đây đi!" anh ta nhanh chóng cởi áo sơ mi, quần dài của mình, nôn nóng bò lên giường.
"Tôi nói rồi vô dụng thôi, Tôi sẽ không gả cho anh." Anh ta tại sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy chứ? Quyền quyết định ở cô, cô có quyết định gả hay không gả.
"Cô sẽ." Nói đến đây, Ngưu Nãi Đường cười hả hê."Tôi đương nhiên biết cô sẽ không dễ dàng nghe theo, cho nên tôi đã sớm chuẩn bị dụng cụ chụp ảnh, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, nếu không chứng cứ chúng ta lên giường sẽ ‘ không cẩn thận ’ tung ra ngoài; cô là người thông minh, tôi tin tưởng cô hiểu ý của tôi."
Kỷ Lục Đề hoảng sợ thở hổn hển thanh. "Tại sao anh lại có thể dở thủ đoạn hèn hạ như vậy! ?" cô không dám tin trừng lớn mắt.
"Vì tiền, chuyện gì tôi cũng làm ra được." Anh bắt đầu động thủ với quần áo trên người cô. "Ít nói nhảm đi, cô cam chịu số phận đi!"
"Đừng! Anh không được đụng vào tôi !" Cô liều mạng giãy giụa, đáng tiếc hai cánh tay giống như là bị đổ bê tông vậy, một chút hơi sức cũng không có. "Cô không được làm loạn, Hạ Lan Bình sẽ đến cứu tôi!" Biết rõ đây điều không thể, cô vẫn hi vọng có thể ngăn cản được hành vi độc ác của Ngưu Nãi Đường.
"Tới đi! Chờ anh ta tới cũng không còn kịp rồi." Anh ta chê cười."Tôi cũng không tin anh chịu được người phụ nữ của mình bị người khác làm nhục, đến lúc đó anh ta chỉ cảm thấy cô là Tàn Hoa Bại Liễu mà thôi!" Miệng ra ác độc đả thương người, muốn cô cắt đứt hi vọng.
"Đừng!" Cô hận bản thân không cách nào nhúc nhích. "Anh sẽ không được chết tử tế, người xấu, trứng thối!" Cô hoảng sợ nhìn anh ta mở áo khoác mỏng của mình ra, còn đang muốn đụng đến chiếc áo len cao cổ, bị sợ khiến nước mắt cô tràn ra. "Cô mắng hay lắm, chờ khoản tiền kia đến tay, cô chờ xem tôi sẽ xử cô như thế nào." Không để ý tới lời chửi rủa của cô, tim của anh ta sớm đã bị khoản tiền thừa kế đó che hết lương tâm rồi,
"Xin anh không cần.... Không cần!" Cô biết lúc này khóc là phương thức vô dụng nhất, nhưng cô vẫn không kìm chế được nỗi sợ hãi và nước mắt, từng giọt trượt theo gương mặt rơi xuống gối, trái tim bất lực chỉ có thể nhớ đến khuôn mặt cô yêu say đắm.
"Hạ Lan Bình.... Hạ Lan Bình! Anh rốt cuộc chết đi nơi nào, tại sao không tới cứu em!?" Có lẽ là quá hoảng sợ và tức giận, cô xấu hổ bắt đầu gào thét!
Ngưu Nãi Đường đang muốn giễu cợt cô không có óc kêu gào, không ngờ lúc này truyền đến tiếng gõ cửa chói tai.
"Ai?" Người làm chuyện xấu thì sợ nhất cũng hận nhất người khác tới quấy rầy; Ngưu Nãi Đường dĩ nhiên không ngoại lệ, anh ta che cái miệng nhỏ nhắn đang muốn kêu cứu của Kỷ Lục Đề, cả người đề phòng quay đầu lại hét lên.
"Đưa bữa ăn." Ngoài cửa giọng nói của phục vụ.
"Tôi không gọi món ăn." Anh làm gì có thời gian mà ăn cơm? Ôi! Phụ nữ đáng chết, lại dám cắn anh ta!?
"Đây là bữa ăn dưới tầng, quản lý tôi đưa lên." Phục vụ kiên nhẫn giải thích.
"Không cần, đưa đi đi." Muốn chết! Người phụ nữ này lại không ngừng cắn anh ta? Sớm biết để thuốc ngủ còn có phải đỡ phiền không!
"Rất xin lỗi, ngài đây là quy định của khách sạn, nếu ngài không nhận chúng tôi sẽ gặp phiền phức." Phục vụ rất kiên trì, nếu không tới mở cửa thì chắc sẽ không đi.
"Đáng chết!" Ngưu Nãi Đường khẽ nguyền rủa một tiếng, chộp áo sơ mi vừa cởi xuống nhét vào trong miệng Kỷ Lục Đề, hao tâm tốn sức rút dây buộc rèm cửa trói chặt hai tay cô lại, lại vội vội vàng vàng mà quần lên, lúc này mới đi ra mở cửa.
"Ưmh, ưmh!" Kỷ Lục Đề không an phận giãy dụa cơ thể, cũng cố gắng phát ra âm thanh, cô biết đây là cơ hội cầu cứu duy nhất của mình, đáng tiếc không như mong muốn, bởi vì thuốc còn đang có tác đụng, cô giãy dụa căn bản không làm nên chuyện gì.
Khi cô sắp khóc lên thì cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Ngưu Nãi Đường, làm cho cô có một tia hi vọng....
"Đã sớm bảo em đề phòng tên kẹo mè xủng khốn kiếp này rồi. Không nghe! Hiện tại thì tốt rồi, nếu không phải là anh đến, chờ em bị anh ta ăn vào bụng, ăn không còn một mảnh!" Hạ Lan Bình mồm bởi vì cảm xúc buông lỏng mà nhắc đi nhắc lại không ngừng. "Nói em ngu ngốc còn không thừa nhận, em xem, thành ra như vậy có vui không?"
"Anh...không gọi anh đến, anh đến làm cái gì?" Kỷ Đề vốn đang tràn đầy vui mừng và cảm động, lại bị anh dùng lời nói dịu dàng ác độc của anh làm tức, ép buộc cho phải quật cường lên.
Còn nói người ta đần! Anh cũng không thể tưởng, cô đồng ý đến gặp Ngưu Nãi Đường, đến cùng là do người nào gây ra?
"Em cái người phụ nữ này, không có một chút đáng yêu nào!" Hai tay khoanh trước ngực, đôi mày đẹp của anh nhếch lên.
Mặc dù giữa hai người có mâu thuẫn, nhưng phá hư hôn sự của cô và Ngưu Nãi Đường vẫn cần thiết, anh không thể trơ mắt nhìn cô dê vào miệng cọp.
Mấy ngày qua, anh theo dõi Ngưu Nãi Đường chạy ngược chạy xuôi, nhìn anh ta mua dụng cụ chụp ảnh và một số thuốc trong lòng biết không ổn, đúng lúc ba Tiểu Qủy Đầu kia ngày hôm qua lại chạy tới báo tin, nói cô đồng ý lời mời của Ngưu Nãi Đường -- sáu giờ tối, địa điểm hẹn ở khách sạn Hoa Tín.
Khách sạn!? Đã nói người phụ nữ này không có óc mà, đúng thật là không có suy nghĩ, cô không biết khách sạn là phòng sao? Ngu ngốc cũng hiểu được Ngưu Nãi Đường dùng âm mưu gì rồi!
Cái gọi là chó cùng dứt dậu, Ngưu Nãi Đường tám phần thấy lừa gạt cô không được nên sinh kế, đúng là một tên lưu manh ác độc!
Liên lạc cho luật sư Trần, muốn ông ta sau một tiếng nữa thông báo bắt người, sau đó một đi đến khách sạn hai người hẹn, trong lòng có thể nói là đủ mùi vị, ngàn nghĩ vạn nghĩ, không ngờ bản lĩnh thông thiên "Bắt khỉ" của anh, có ngày lại có ích với người phụ nữ của mình.
Thấy tận mắt Ngưu Nãi Đường bỏ thuốc trong nước trái cây của cô, anh kìm lòng lại không muốn bắt tại chỗ vì còn muốn chụp hình làm bằng chứng. Bởi vì này người phụ nữ này rất ngốc, tính tình lại thẳng, nói không chừng còn ngược lại cho rằng anh bịa đặt, định để cho cô nếm chút đau khổ, đến lúc đó dùng anh hùng cứu mỹ nhân, phần thắng có thể sẽ lớn một chút.
Nói đến anh hùng cứu mỹ, thời cơ này rất chính xác; cửa phòng vừa đóng, bên trong xảy ra chuyện gì, người bên làm sao biết được? Vì vậy tùy tiện nhét máy nghe lén trong khe cửa—— Aha! Tất cả cuộc nói chuyện làm sao giấu được, thời cơ tự nhiên đã tính chuẩn vô cùng.
Vốn là nghe cô nói gì đó "Em đã là Hạ Lan Bình", trong lòng còn có chút hơi cảm động, đợi đến lúc Ngưu Nãi Đường không biết sống chết đến mở cửa, liền hung hăng cho anh ta một cái "Bánh bao hấp" để cho anh ta dính vào trên vách tường, sau đó cho cảnh sát đến bắt anh ta vào đồn; không ngờ sau khi anh hùng cứu mỹ, người phụ này lại dám trở mặt không nhận, nói ra những lời khiêu khích người khác!
"Em. . . . . . Em chính là không đáng yêu như thế đấy?" cô còn so đo Ngưu Nãi Đường nói ba chữ "Vịt xấu xí", nhưng anh nói "Không đáng yêu" so với Ngưu Nãi Đường nói "Vịt xấu xí" còn đả thương người hơn! "Nếu em đây không đáng yêu, anh tại sao lại đến phá hư chuyện tốt giữa em với anh họ?" Bĩu môi, mắt cô đỏ ửng lên, cô, ấm ức .
"Em em em. . . . . ." Anh tức giận đến lắp bắp. "Là ai bên trong hét cái gì mà ‘ Hạ Lan Bình, anh rốt cuộc chết đi đâu rồi, tại sao không tới cứu em! ? ’ các loại, nếu như vị vu tội như vậy, anh còn có không vào cứu em sao?" Anh nhớ rõ ràng, dù sao nhớ đến đều cảm thấy đau lòng.
"Sau này! anh cảm thấy uất ức, thì đừng đến! Chuyện của em có liên quan gì tới anh chứ! ?" Cô đỏ bừng lên mặt, dĩ nhiên chưa từng quên mình dưới tình thế cấp bách đã hét lên cầu cứu, nhưng không thể mất mặt như vậy được!
"Em!" Anh tức giận nổ tung, gương mặt so với Trương Phi còn đen hơn! "Được, xem như anh xen vào chuyện của người khác!"
Nói với cô nữa, thánh nhân cũng sẽ phát điên! Anh nổi giận nhảy xuống giường, muốn đem cô gái phiền não này ném sau đầu. nhưng mà, tạm thời, anh không xác định mình có thể nhịn được bao lâu không thấy cô.
"Anh . . . . . Cứ đi như thế à?" Đàn ông không có phong độ! cô mới kinh sợ lớn như vậy, chẳng lẽ anh không thể không hét lên như vậy với cô sao? Cô ngập ngừng mở miệng mà hỏi.
"Không đi ở đây làm gì?" Anh hơi ngừng lại, sống lưng căng căng cứng. "Ở lại chỗ này khiến em ghét à?" ngu ngốc, điên loạn rồi, Hạ Lan Bình, anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ? Người ta căn bản không cảm kích!
Kỷ Lục Đề ủy khuất nước mắt rơi xuống, xoay mình đưa tay ôm lấy eo anh, ngăn cản bước chân muốn rời đi của anh. "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Hạ Lan Bình cứng người, tức giận tím mặt cảm xúc chưa bình thường trở lại. "Em không làm gì sai? Xin lỗi? cái gì " giọng anh khàn khàn, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
"Ừ —— anh tại sao. . . . . . lại đến cứu em?" Biết anh đang nổi nóng, cô thông minh lái đề tài; dĩ nhiên, chủ yếu là bởi vì cô nhớ Tiểu Mạc từng nói anh thích cô, mà cô muốn nghe tự anh nói.
"Anh, khụ! Em nghe rõ rồi mà, anh không phải là tự nguyện?!" trên mặt cô hiện lên màu hồng khả nghi, anh hắng cổ họng, anh trừng mắt nhìn đô tay trắng nõn nhỏ bé đang ôm lấy eo mình.
Bên môi nở một nụ cười nhẹ, cô thỏa mãn dựa vào trên lưng anh, trên khuôn mặt nước tràn ra mắt dính vào áo sơ mi xanh lam của anh. "Như vậy, lời nói của Tiểu Mạc, em không thể tin sao?"
Yết hầu của anh chuyển động, giọng nói của anh trở nên khàn đục. "Con bé nói cái gì?" Đáng chết! Tiểu quỷ kia rốt cuộc để lộ bí mật gì?
"Con bé nói anh thích em." Người đàn ông này còn không nói ra, cô sẽ tốt bụng nói cho anh.
"Ách, em có biết. . . . . . Ba tiểu quỷ kia —— rất khôn, bọn nó mà nói, có thể, có thể tin sao?" Không hiểu tại sao, anh trở nên lắp bắp, một đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm bàn tay nơi eo mình.
"Ừ, vậy em xem như anh —— không thích em?" Khi tất cả trở nên rõ ràng, cô nhàn hạ trêu chọc.
"Ai nói anh không thích em! ?" anh bỗng nhiên xoay người, nóng nảy mà đối diện với khuôn mặt trêu tức của cô. "Em? Em trêu anh?" sau khi, anh phát hiện mình bị đùa bỡn.
"Em không có." Cô vô tội nháy mắt, cực kỳ giống mèo hoang nhỏ thần bí.
"Thật không có?" Anh nhíu mày, không tin tưởng lời nói của cô.
"Không có." Cô chu môi, tay nhỏ bé chui vào trong áo sơ mi anh, đùa giỡn cúc áo trên người anh. "em không thông mình bằng anh, làm sao trêu chọc được anh chứ?"
"Em đang làm cái gì vậy?" anh nheo lại mắt, con ngươi nhìn chằm chằm vào lông mi dài của cô, hô hấp trở nên gấp gáp.
"Cúc áo này của anh sắp rơi ra, về cởi ra, em sẽ khâu giúp anh.” giả bộ nghe không hiểu câu hỏi của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại khẽ ửng hồng.
"Hiện tại em cởi giúp anh không phải nhanh hơn sao?" anh cười mê hoặc, ghé vào bên tai cô nói nhỏ.
"Ừ, nơi này. . . . . . không có đồ may vá . . . . ." A, không cẩn thận làm đứt hai cúc áo, cô thật sự không phải là cố ý.
"Suy nghĩ đi?" ghé sát vào, làn môi nhẹ nhàng chạm vào tai cô. "Em như thế này là đang muốn làm lành với anh sao?"
"Thật xin lỗi. . . . . ." ôi chao, tay trơn quá, "Không cẩn thận" trượt vào cổ áo anh, chạm vào cơ ngực săn chắc của anh.
"Không có thành ý."
"Về sau không cho phép em làm anh sợ như vậy nữa!" Anh hung dữ cảnh cáo.
"Người ta cũng không phải là cố ý. . . . . ." Ngập ngừng nói nhỏ, cô ủy khuất cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt trách cứ của anh.
"Không phải cố ý cũng đã làm t ra như vậy. Nếu như cố ý sẽ thành thế nào! ?" Anh hừ một tiếng, chính là không chịu nhẹ nhàng tha thứ cô.
"Người ta nói xin lỗi mà." Âm thanh trở nên mềm hơn, một bộ điềm đạm đáng yêu .
"Không phải nói không có thành ý sao?"
"Đến đây, tiếp tục." Anh yêu chết mùi vị mất hồn này.
"Đừng á. . . . . ." A, mặt đỏ lên, nhịp tim đập nhanh, tay này. . . . . . có nên làm loạn chút không đây?
Không nói lời gì chặn lên cái miệng nhỏ nhắn đang kháng nghị của cô, đầu lưỡi ở trong miệng cô khơi lên lửa nóng, hay tay không chịu nhàn hạ cởi bỏ hết quần áo của hai người, gấp phủ lên mỗi tấc trên da thịt mẫn cảm của cô.
"Không cần. . . . . . anh hôm nay quá điên cuồng. . . . . ." Xúc giác nóng rực so với những lần xâm nhập trước đây đều lỗ mãng hơn, lại không ngờ khiến cho cô điên cuồng hơn khoái cảm mãnh liệt, ép cô thở gấp không nghỉ, phát ra những âm thanh yêu kiều.
"Bắt đầu từ bây giờ, không cho phép em nghĩ đến người khác, có nghe hay không?" Anh gần như sắp mất đi cô, từ sau lần cầu hôn thất bại đó ; Anh có loại cảm giác sợ hãi.
"Ừ. . . . . .đến anh cũng không được sao?" Người khác, chính là trừ mình ra, tất cả những
người khác, như vậy bao gồm hay không bao gồm anh đây?
"Ai nói!? Chỉ cho nghĩ tới anh, có biết hay không?" Khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo nhìn chằm chằm cô, tứ chi lại tiết lộ ngôn ngữ dịu dàng nhất.
Anh thật bá đạo, "A--" Cô lại cố tình yêu sự bá đạo của anh.
"Nếu không một ngày nào đó bị người khác lừa cũng không biết!" Trái tim của anh mệt mỏi, không có cách nào tiếp nhận một lần như thế này nữa.
"Vâng.... Nhưng anh.... vẫn chưa nói yêu em." Ngàn lần vạn lần, chỉ muốn câu nói này.
Nói yêu.
"Anh không thích em." Cô gái ngu ngốc! Anh đã làm đến như vậy rồi, cô còn không hiểu? Ngốc thế không biết!
"À?" Cô sửng sốt, thân thể bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
Không thích cô? Vậy bây giờ thân thể trần trụi như thế này là sao? Tâm trạng uất ức lại xuất hiện, cô đáng thương vành mắt đỏ lên.
"Anh đương nhiên không thích em." Vạch mái tóc trên trán cô ra, đôi mắt đen láy thâm tình khóa lại đôi mắt đang ửng đỏ "Anh yêu em, bé ngốc." Cuối cùng, cả người một hồi run run.
Ông trời! Là như thế thật sự rất buồn nôn, nguy hiểm thật không bị những người khác nghe thấy!
"Anh....." Oh! cô lại muốn khóc.
"Không cho phép khóc!" Anh đột nhiên mò chiếc áo sơ mi nhét dưới giường lên, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ. "....! Tặng cho em!"
Mơ hồ đoán được đó là vật gì, trái tim cô giống như là được uống mật ngọt.
"Em không cần!" Người đàn ông thật không biết lãng mạn, có người cầu hôn như vậy à? Hừ! Không nhận, cần dạy anh lại mới được.
"Không cần?" Âm thanh bỗng nhiên cao lên N độ, mắt đen thoáng qua một tia sợ hãi. "Nhìn cũng chưa nhìn tại sao lại nói không cần? Em xem cho rõ ràng! Cố gắng xem cho rõ ràng!" Anh cực kỳ tức giận chiếc hộp nhỏ đó nhét vào tay cô.
Cô mở nắp hộp ra, trong màu đỏ của tơ tằm có đặt một chiếc nhẫn bạch kim kim cương đẹp chói mắt!
Không thể tránh né nước mắt mới ngừng lại giờ lại tuôn ra, đôi mắt hồng như mắt thỏ.
"Lại sao vậy?" hoảng sợ khi thấy cô khóc như vỡ đê, trong lòng anh rối loạn không biết nên làm như thế nào cho phải. "Em rốt cuộc có nhận không?" Đây chính là tâm ý của anh đó!
Hơn nữa việc cầu hôn này, thất bại một lần đã ném sạch hết mặt mũi rồi, muốn thêm một lần nữa, anh.... anh "phân" quên đi!
"Anh.... anh chưa nói tại sao đưa nhẫn cho em." Mặc dù pháo hoa cũng không có hoa tươi, nhưng tối thiểu cũng phải nói cầu hôn chứ.
"Chuyện này..." anh phiền não vò đầu, trong phút chốc giống như tổ quạ. "Còn không phải là ý kia???" Đòi mạng anh à! Chuyện này so với lời ngon tiếng ngọt còn khó hơn gấp trăm lần, người đàn ông sắt đá như anh làm sao nói ra miệng được?
"Có ý gì? Em không hiểu." Cúi đầu xuống, cô cười mà rớm nước mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt tơ tằm mịn màng.
"Không hiểu!?" Âm thanh của anh bén nhọn lên, hai vai suy sụp, "Còn không phải là.... Kết hôn đó!" Anh cuối cùng ấp úng phun mấy chữ.
"Ai cùng ai muốn kết hôn?" Cô tiếp tục giả vờ ngốc nghếch. Dù thế nào đi nữa anh nói cô ngốc, cô liền ngốc cho anh biết.
"Kỷ Lục Đề!" Anh ảo não gầm nhẹ, bới tổ chim thành bãi cỏ.
Cô gái này rõ ràng muốn chỉnh anh, anh thề, cô tuyệt đối hiểu ý anh!
"Hả?" Cô mềm nhũn, nhẹ nhàng, mềm mại đáp lại.
"Được, em nghe cho rõ ràng." hít sâu một cái, anh thỏa hiệp, ai bảo anh thua dưới cô ngốc này.... Không, trên tay cô gái vô cùng thông minh này! "Em, Kỷ Lục Đề, gả cho anh, Hạ Lan Bình." Anh cẩn thận nói từng câu từng chữ rõ ràng.
Hu hu... cảm động hóa thành những giọt nước mắt, chốc lát nước mắt rơi đầy khuôn mặt cô.
"Làm ơn, đừng khóc nữa...." Anh vô lực rên rỉ, nhức đầu vuốt trán. Anh mới muốn khóc! Cô đến cùng có đồng ý "Nắm tay" anh không đây?
"A! Mặc kệ!" Anh chợt kêu to, thô lỗ đoạt chiếc hộp trong tay cô lại, chân tay vụng về lấy chiếc nhẫn bên trong ra, cực kỳ vụng về đeo vào ngón tay áp út của cô, "Quyết định như vậy đi, không cho phép đổi ý!"
"Ừ." Lần này cô gật đầu, rất rõ ràng trả lời cho anh.
Giống như uống viên thuốc an thần, trái tim đầy ắp ngọt ngào, anh mỉm cười ngốc nghếch.
Nhưng -- sau đó phải làm gì?
"Không bằng chúng ta.... đem chuyện lúc nãy chưa làm xong làm cho xong đi, có được không?" Nhìn cô xấu hổ, dục vọng lúc nãy chưa được phát tiết lại đốt lên một lần nữa. Đôi tay nhỏ bé đặt lên vật nóng bỏng giữa hai chân anh, không nói gì đồng ý yêu cầu của anh.
"Anh biết em rất nhiệ tình mà con mèo hoang nhỏ..." Âm thanh của anh trở nên vỡ vụn, tiếng rên rỉ nhỏ từ trong cổ họng của anh phát ra, vật nóng rực của anh lấp đầy nơi mềm mại của cô làm cho tình yêu say đắm không bao giờ biến mất --
Cuối cùng
"Xem đi! Người trong nghề vừa ra tay, là biết liền." Ngồi xếp bằng một góc công ty chụp ảnh cưới, Tiểu Mạc đắc ý học cha cô bé nói khoác. "Có đúng không, tiểu Trăn?"
"Ừ." Nụ cười ngọt ngào ở bên môi, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh phòng chụp ảnh, hơi nghi ngờ vụng về mà đong đưa thân mình trai đẹp và "Ngốc" nữ.
A, thật tốt! Hoàng tử và công chúa rốt cuộc có thể "Từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn" .
Nhưng mà, khi có một sinh mệnh nhỏ hình thành, hai người bọn họ sẽ phải nhận một chức vụ khác, quấy rầy vợ chồng bọn họ ân ái, làm cho bọn họ cực khổ, đợi đến lúc tiểu bảo bảo sinh ra, cô giáo Kỷ nhớ đến cuộc sống yên bình này, đột nhiên không chịu nổi tiểu bảo bảo kích thích do đứa trẻ khóc.
"Cái gì vậy! chúng ta cũng chỉ báo tin thôi, cũng có giúp được gì đâu." Tiểu Vĩ buồn buồn chu cái miệng nhỏ nhắn, vẫn còn để ý đến việc mình không có cơ hộ thể hiện. "Nói đi nói lại, công lao lớn nhất cũng phải nói đến chú Hạ Lan."
"Công lao đương nhiên đầu tiên phải nói đến chú Hạ Lan!" Tiểu Mạc không chịu nổi trợn mắt lên. "Nếu mà công lao về cậu, vậy bây giờ đứng bên cạnh cô giáo Kỷ không phải chú Hạ Lan mà là cậu đó, Đại Ngốc Nghếch!"
"Không sai." Tiểu Trăn cười gật gù tán thành, bỗng chốc phun ra một câu hỏi, "Tiểu Vĩ, không phải cậu muốn cùng cô giáo Kỷ kết hôn à?" Trong tin tức đều không phải đã nói, nam nữ cách nhau ba mươi hai tuổi cũng có thể kết hôn à, hơn nữa còn là người phụ nữ lớn hơn! Cô giáo Kỷ và tiểu Vĩ chỉ cách nhau mười bốn tuổi, nói không chừng tiểu Vĩ cậu ta....
"Bậy, nói bậy!" Tiểu Vĩ mặt đỏ bừng lên, đầu lắc qua lắc lại như giã tỏi. "Tớ.... tớ không muốn cùng cô giáo Kỷ kết hôn!"
"Có thật không? Cô giáo Kỷ đau lòng quá!" Đột nhiên giọng nói của Kỷ Lục Đề vang lên.
Vừa đúng lúc kết thú buổi chụp ảnh, cô và Hạ Lan Bình đi đến sau lưng ba đứa nhỏ, đang muốn hỏi một chút bọn nhỏ muốn đi chơi ở đâu, không ngừ vừa ra đã nghe thấy tiểu Vĩ "tỏ tình", làm hại hơi đau lòng một chút.
"Cô giáo Kỷ!" Ba đứa nhỏ nói thầm bị nghe được, vẻ mặt đỏ lên lúng túng, trong đó tiểu Vĩ tối đen.
"Xin lỗi, tiểu Vĩ, cho dù cháu có muốn nghĩ như vậy cũng không còn kịp rồi." Ôm lấy hông của Kỷ Lục Đề để thị uy, Hạ Lan Bình cười vui vẻ. "Cô ấy là của chú!"
"Hạ Lan Bình!" Kỷ Lục Đề nũng nịu đánh anh một cái. "Anh nói bậy bạ gì vậy!?"
Cuối cùng cũng có một ngày, cô sẽ bị những lời nói không suy nghĩ của anh dọa chết!
"Thật là..." Tiểu Vĩ ghen tỵ trợn mắt nhìn cánh tay trên hông Kỷ Lục Đề, haz -- vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc --
Mặc dù cô giáo Kỷ không phải là người quá đẹp, nhưng tính cách lại rất tốt, nếu như muốn lấy cô ấy làm vợ .... Miễn cưỡng, vẫn được!
"Mệt mỏi sao? Chúng ta đi ăn gì, hay là muốn đến nơi nào chơi đây?" Kỷ Lục Đề kéo chiếc váy vừa dài vừa nặng, không chú ý đến ý tốt của Tiểu Vĩ.
"Được, được! em muốn ăn 'Khẳng Đức Cơ'." Tiểu Mạc giơ hai tay tán thành.
"MacDonald" lần trước bắt chẹt kẹo sữa bò rồi, hôm nay chú Hạ Lan mời khách, đổi "Khẳng Đức Cơ" ăn xem ha ha.
()KFC
"Em muốn đi xem 'Harry Porter'!" Nghe nói có phù thủy còn có quái thú! Tiểu Trăn đã mong đợi thật lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội để xem.
"Được! vậy tiểu Vĩ thì sao? Em muốn đi đâu?" Tiểu Mạc và Tiểu Trăn đã nói yêu cầu, vậy Tiểu Vĩ? Kỷ Lục Đề cúi người hỏi.
"Ừ, em muốn..." Tiểu Vĩ cẩn thận liếc Hạ Lan Bình, có chút xấu hổ lại có chút để ý.
"Nói đi, Tiểu Vĩ, chú Hạ Lan mời khách!" Hạ Lan Bình buồn cười nhìn tiểu Vĩ kỳ cục, anh có thể đoán được tâm tư đứa trẻ này.
Khi còn bé, bé nam nào không lén thầm mến một cô giáo xinh đẹp chứ, đây chỉ là một "Bệnh trạng" chung mà thôi?
Được Hạ Lan Bình cổ vũ, tiểu Vĩ rốt cuộc lớn tiếng nói ra suy nghĩ cũng là nguyện vọng rất lâu rồi của cậu bé. "Em muốn đo chơi trò chơi!" Tốt nhất là có thể mua một số thứ... chữ số bảo bối, chiến sĩ Kim Cương.... những đồ chơi mà cha mẹ không mua cho, chú Hạ Lan sẽ mua cho cậu!
Hạ Lan Bình và Kỷ Lục Đề đồng thời sửng sốt một chút, đồng thời nhìn nhau cười khẽ một tiếng.
Ôi chao! Đều là lần trước thuận miệng bịa ra chuyện gây họa, nhưng mà, nên cho bọn nhỏ một ít phần thưởng.
"Được, chúng ta đi ăn "Khẳng Đức Cơ" trước, sau đó đi xem 'Harry Potter', cuối cùng là đi mua đồ chơi có được không?" Hạ Lan Bình chấp nhận toàn bộ, "Nhưng mà, nói trước, mỗi người chỉ có thể mua ba loại đồ chơi, nhiều tiền hơn là để lại cho cô giáo Kỷ đó!" Chơi thì chơi, mua cũng mua, điều kiện vẫn phải nói mới được.
"A!"
"Qúa tuyệt vời!"
"Vạn tuế!" Ba đứa bé vui mừng nhảy lên, trong nháy mắt tiếng hoan hô như sấm động.
"Cái này... Ba món đồ chơi có nhiều quá không?" Kỷ Lục Đề kéo áo anh nhỏ giọng hỏi, chỉ sợ nuông chiều mấy đứa bé quá.
"Ai bảo bọn nhỏ giúp anh đưa em không sứt mẻ gì lấy về nhà?" Cho nên công lao lớn như trời, coi như là cảm ơn.
"Ba hoa!" Hiện tại cô phải mắng người nhiều hơn một chút, dĩ nhiên Hạ Lan Bình là mục tiêu tốt để cô tập.
"Đi thôi, chúng ta thay quần áo trước."
Trong tiếng bọn nhỏ cười đùa, Hạ Lan Bình khẽ vén tóc cô, hạnh phúc tràn đầy.
Hoàn