Chương : Sinh nhật- Nghi ngờ
Một ngày trước khi đến sinh nhật của Trịnh Hạo Lâm, Trịnh Tuyết Như thăng cấp thành công, dường như cả bầu trời trong khoảng mười dặm xung quanh đều thay đổi, toàn bộ linh khí bị hấp dẫn sang đây, linh khí dày đặc vây quanh nhà của Trịnh gia, khiến cho nơi này biến thành một vùng đất thiên nhiên tụ linh, đương nhiên, đây chỉ là tạm thời mà thôi.
Đám người Đường Văn Triết lập tức trở về phòng tu luyện, ngay cả Tố Nhã đang ở trong không gian cũng cảm nhận được biến động ở bên ngoài, cho nên liền vội vã nhảy ra ngoài.
Có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ ngu, Tố Nhã biểu thị cô luôn cảm thấy bản thân mình rất thông minh nhá.
Hấp thu chuyển hóa suốt một buổi tối, Tố Nhã mơ hồ cảm nhận được tầng thứ nhất của Quy Nguyên Quyết đã buông lỏng, chỉ cần đột phá tấm bình phong, liền có thể bước vào cấp hai trong truyền thuyết.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, mỗi người đều thần thanh khí sảng ra khỏi cửa, nhìn bộ dáng đa số mọi người đều cười ha ha, thoạt nhìn là đã thu hoạch được không ít chỗ tốt rồi, Đường Văn Triết và Tào Văn Hoan chạy tới lầu ba trước, giương mắt lên liền thấy Trịnh Hạo Lâm đang đứng ngáp trước cửa phòng Trịnh Tuyết Như.
"Thế nào?" Đường Văn Triết gấp gáp hỏi.
Trịnh Hạo Lâm lắc đầu: "Không biết, em cũng không dám gõ cửa."
"Chờ một chút đi, nói không chừng một lát nữa sẽ ra liền nha, dù sao chúng ta cũng là nam nhân, xông vào phòng nữ nhân có chút không tốt." Tào Văn Hoan nói, lỡ đâu Tuyết tỷ còn đang điều tức, bọn họ tùy tiện quấy rầy thì sẽ rất không ổn đó.
Trịnh Hạo Lâm khoát tay áo, đi về phía cầu thang: "Các anh cứ chờ đi, em đi xuống dưới an bài công việc trước đã, nhớ rõ buổi tối phải tới uống chén rượu á."
"Nhóc con này, còn nhớ rõ sinh nhật ha!" Đường Văn Triết lắc đầu cười.
"Em yên tâm đi, nhất định sẽ tới."
Trịnh Hạo Lâm sờ sờ mũi, dường như có chút ngượng ngùng, nhưng hình như lại có chút không yên lòng.
"Dù sao, cũng là một lần sinh nhật cuối cùng." Cậu khẽ nói, bóng lưng hiện lên một tia tịch mịch không rõ.
Vốn đã hẹn với Tố Nhã đánh cuộc vào dịp sinh nhật, đáng tiếc, cảnh còn nhưng người đã mất rồi.
...
Bên trong căn phòng, Trịnh Tuyết Như đã thăng cấp thành công từ lâu, hiện tại nàng đang nằm trong bồn tắm, để dòng nước bao quanh cơ thể hoàn mỹ, tràn cả ra ngoài bồn.
Toàn thân Trịnh Tuyết Như trần trụi, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện bên dưới mặt nước, một tay của nàng đặt ở trên trán, vừa vặn che lại ánh sáng chói mắt, cũng chặn lấy cặp mắt khiến cho người khác không nhìn rõ được cái gì.
Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, Tiểu Nhã...
Tràn đầy trong đầu đều là thân ảnh của em, từ khi còn bé, giống hệt như một tiểu bánh bao, kêu mình "tỷ tỷ, tỷ tỷ" một cách cực kỳ mềm mại, sau khi lớn lên trở thành thiếu nữ với vóc người thon dài, tràn ngập gương mặt là một mảnh ôn hòa, phảng phất như đã tích lũy toàn bộ năm tháng vào đó.
Bên mép bàn có đặt một trang sức bằng bạc phối trên kiếm, là cái mà ngày hôm đó Trương Tuyết Yến đeo, nàng đã kêu Đường Văn Triết cầm tới đây.
Có lẽ là xuất phát từ hiếu kỳ, có lẽ là do nguyên nhân gì khác, khiến nàng có chút tâm tư khó hiểu với lời nói của Tạ Tử Diệp.
Nói đến trang sức bằng bạc, nàng còn nhớ khá rõ là lúc ba mẹ đi du lịch về đã tặng cho ba chị em bọn họ cùng Đường Văn Triết và Tào Văn Hoan, đó chính là quà lưu niệm đặc biệt của địa phương đó.
Bởi vì mỗi năm ba mẹ sẽ mang không ít vật về nên nàng cũng chưa bao giờ để ở trong lòng, nhưng nàng biết từ nhỏ Tiểu Nhã đã khuyết thiếu tình thương của ba mẹ, cho nên sẽ phá lệ quý trọng những thứ này, hơn nữa còn đặc biệt chọn ra một ngăn tủ để đựng chúng.
Sau khi lấy được cái vật trang trí này, thần xui quỷ khiến Trịnh Tuyết Như liền mở tủ của Tiểu Nhã ra, bên trong chứa rất nhiều thứ linh tinh lẻ tẻ, thế nhưng, nàng không tìm được trang sức bằng bạc phối trên kiếm kia.
Loại tình huống này khiến nàng không thể không sinh ra một loại cảm giác, cái vật mình đang cầm trên tay này vốn dĩ nó phải được để ở trong đây.
Tiếng nước ào ào, Trịnh Tuyết Như giơ tay lên ấn tắt vòi nước, nhất thời trong phòng tắm rơi vào hoàn cảnh yên tĩnh khó tả.
Nàng chợt nhớ tới Tiểu Nhã khi còn bé, bộ dáng sợ hãi của em ấy tựa như một tiểu bánh bao đang chớp chớp mắt, vừa xuẩn vừa manh, khiến nàng rất buồn cười nhưng lại không biết phải làm sao, thực sự là cực kỳ giống với phản ứng bây giờ của Tiểu Diệp.
Thế nhưng, có khả năng sao?
Vì để chứng minh cái suy đoán này, thậm chí nàng còn để Đường Văn Triết lén đi điều tra lý lịch của Tạ Tử Diệp, tuy rằng sau mạt thế thì tư liệu đã sứt mẻ không còn được đầy đủ như trước đây, nhưng ít nhiều gì vẫn biết được một số thứ.
Tạ Tử Diệp là con gái một, khi còn bé ba mẹ đã qua đời, hiện tại đang học đại học trong thành phố này, hình như trước đây đã bị tai nạn xe cộ, đang làm thủ tục tạm nghỉ.
Đã như vậy thì tại sao vào lúc cô ngất xỉu, đã kêu ai là "tỷ" chứ?
Trong chớp mắt đó, thậm chí Trịnh Tuyết Như đã có một ảo giác, người mà nàng đang ôm chính là Tiểu Nhã —người duy nhất có thể gọi nàng là "tỷ" trong cái thế giới này.
Người ngoài gọi nàng là Trịnh đội trưởng, bọn Đường Văn Triết quen thân hơn thì gọi là Tuyết tỷ, Trịnh Hạo Lâm dựa theo thứ tự mà gọi nàng là đại tỷ, chỉ có Tiểu Nhã vẫn luôn ở bên cạnh anh từ nhỏ tới lớn, mới có thể hết một lần rồi lại một lần gọi nàng — "tỷ".
Có khả năng sao? Là đúng như vậy sao?
Thời điểm Đường Văn Triết đưa tư liệu của Tạ Tử Diệp cho nàng, rất lãnh tĩnh và cơ trí chỉ ra, đây có thể mưu kế của những người có tư tâm sắp đặt từ trước, mục đích là muốn đánh vào trung tâm đội ngũ của bọn họ.
Con ngươi xinh đẹp Trịnh Tuyết Như rụt lại: "Sẽ không."
...
" Tuyết tỷ , chị nắm chắc bao nhiêu phần trăm."
"."
"Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không thể mạo hiểm với % còn lại được."
"Vậy loại bỏ đi."
Đường Văn Triết há hốc mồm, loại bỏ thế nào đây? Chẳng lẽ kêu anh túm Tiểu Diệp lại, luân phiên dùng cực hình mãn thanh hay sao?
Không được, lỡ như hàng này thật sự là Tố Nhã mượn xác hoàn hồn, như vậy xác định là kết cục của anh so với chết còn thảm hơn á!
Đường Văn Triết thông minh biểu thị, cho dù khả năng chỉ có .%, anh tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy đâu.
Trịnh Tuyết Như lấy chiếc đồng hồ từ trong ngực ra, thoáng chốc đáy mắt liền hiện lên ánh sáng lấp lánh.
_____
Đôi lời : Mai đi nhận lớp rồi, ta bạo ta bạo chươnggggg Hưng phấn