Chương : Cảm giác
"Trương Tuyết Yến, đã dọn dẹp xong phòng của tôi chưa?" Trịnh Hạo Lâm đang bưng một thùng bia chậm rãi bước qua thang lầu.
Trương Tuyết Yến lập tức đi tới nhận cái thùng, mỉm cười nói: " Trịnh thiếu gia, đã dọn dẹp theo yêu cầu của ngài xong hết rồi, tôi còn trang trí thêm chút đỉnh nữa đó."
"Ừ." Trịnh Hạo Lâm lơ đễnh khoát khoát tay, vừa vặn thấy được Trần Đán bước ra khỏi phòng.
"Còn rượu không!? Chúng ta làm vài chai rượu đế có được hay không hả?" Nhị thiếu phiên bản chó cỡ bự hăng hái chạy tới, lấy một chai bia từ trong thùng ra, lập tức bị Trần Nguyên đang theo sát phía sau đoạt mất.
"Ban ngày ban mặt, không được uống bậy!"
"Ca..."
"Làm nũng cũng không có tác dụng đâu."
Trần Đán:( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )
"Buổi tối có thể uống." Trịnh Hạo Lâm cầm chai bia thả lại vào thùng, để Trương Tuyết Yến đưa vào phòng, "Một lát nữa tôi sẽ đi lấy thêm vài bình rượu nho."
Trần Nguyên có chút nghi hoặc: "Đây không phải là vật tư sao?"
Loại rượu này thuộc vào hàng những vật tư không thể tái tạo lại, lãng phí như vậy thực sự không có sao đó chứ?
Trần Nguyên biểu thị rất lo lắng, nếu như để vua keo kiệt — Đường hồ ly — biết bọn họ đang tự ý tham ô vật tư, tuyệt đối sẽ không được như Đàm Hải, đá cửa giậm chân xù lông là có thể xong việc được đâu á.
Cái đệch! hắn tuyệt đối không muốn bị hồ ly nhớ nhung đâu a.
"Không cần lo lắng, những thứ này đều là hàng riêng của tôi." Trịnh Hạo Lâm ngạo kiều hừ một tiếng, xoay người đi tìm rượu nho dưới sự hoan hô của Trần Đán.
Trầmln Nguyên: "..."
Trịnh tam thiếu gia à, đờ mờ chứ tại sao cậu lại có thói quen giữ rượu làm của riêng vậy hả? Chẳng lẽ kỳ thực Trịnh gia là miệng cọp gan thỏ, phải tự mình dự trữ hàng hóa hay sao?
...
Mấy ngày nay ngoại trừ ăn cơm Trịnh Tố Nhã đều sẽ trốn trong phòng tu luyện, đáng giá để người ta cao hứng chính là khi cô hấp thu tinh thạch của tang thi, rõ ràng hiệu suất tu luyện tiên pháp sẽ được đề cao không ít, độ tinh khiết của tinh thần lực càng được nâng cao.
Trong tiểu đội của Trịnh Tuyết Như, vào mỗi đợt cuối tuần cô có thể đi lĩnh ba mươi khỏa tinh thạch cấp , tương đương với tiền lương ấy.
Sau khi cầm lấy tinh thạch Tố Nhã lại một lần nữa cảm thán, ôm chặt đùi bự, cuộc sống ngày sau sẽ được bảo đảm a!
Một chuyện khác khiến cô thập phần vui vẻ chính là, hình như bây giờ phòng ăn đã biết rõ sở thích của cô hay gì rồi ấy, chỉ toàn làm ra những món cô thích ăn nhất mà thôi, chuyện này khiến hai tiểu xuẩn manh là Tố Nhã và Trịnh Hạo Lâm vui đến mức thiếu chút nữa đã ăn hết sạch nồi cơm luôn rồi.
Trịnh Hạo Lâm còn nói cho Tố Nhã biết, Trần Nguyên nói Trần Đán – đệ đệ anh ta – là một tên tham ăn, sau này nếu có cái gì không thích ăn, hoặc là không muốn ăn cứ kín đáo len lén đưa cho đệ đệ anh ta là được rồi.
Tố Nhã biểu thị, hai anh em Nguyên Đán này quá đủ nghĩa khí rồi!
Hoàn toàn quên mất trước đây không lâu cô còn đang oán thầm người ta đó.
Mỗi ngày lúc Trương Tuyết Yến gặp phải Tố Nhã ở đại sảnh sẽ hỏi vài câu tượng trưng, có cần phải dọn dẹp phòng ở hay không, trước khi nhận được sự đồng ý thì nàng không có tư cách lên tầng hai, càng miễn bàn tới lầu ba – chỗ ở của Trịnh đội trưởng – mà nàng đã tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay.
Đương nhiên là Tố Nhã sẽ cự tuyệt trước sau như một, hiện tại cô chỉ hận không thể lập tức quẳng nữ nhân này vào lòng của tang thi, để cho ả có thể trải nghiệm một phen cái cảm giác được bầy tang thi vuốt ve an ủi là như thế nào.
Đơn độc ở chung với ả? Ha hả, cô rất hoài nghi có khi nào mình sẽ không kiềm chế được mà bóp chết đối phương luôn hay không.
Dường như Trương Tuyết Yến cũng cảm nhận được địch ý của Trịnh Tố Nhã dành cho mình, mặc dù có chút không hiểu tại sao, nhưng nàng cũng không phải là một người tự tìm mất mặt như vậy, trước khi có được địa vị ở cái chỗ này, nàng chỉ có thể nén giận, đồng thời âm thầm phát thề, đợi đến khi mình bò được lên trên giường của Trịnh Tuyết Như rồi nhất định phải đá văng nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu này ra ngoài đường mới được.
Mấy ngày nay Trịnh Tuyết Như một mực bế quan, lần trước quyết đấu với BOSS thực vật đã mang đến cơ hội phá vỡ bình cảnh cho nàng, Trịnh Tuyết Như sắp trở thành người dị năng thăng lên cấp đầu tiên trong lịch sử loài người, không hổ với cách gọi vua của vua mà.
Kỳ thực nếu có khỏa tinh thạch cấp kia đến trùng kích sẽ có thể nâng cao tốc độ hơn rất nhiều, nhưng bản thân nàng là dị năng hệ lôi, tinh thạch hệ mộc tương khắc với nàng, đây cũng là nguyên nhân khiến nàng hào phóng chuyển nhượng tinh thạch như vậy, về phần tại sao lại cho Tạ Tử Diệp... đây, chính là thói quen, nhưng cũng giống như tiện tay.
Cảm giác Tiểu Nhã mang đến cho nàng, tốt, thực sự rất tốt, còn có một phần là khiến nàng cảm nhận được một tia lỗi giác Tiểu Nhã vẫn còn sống.