Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nghi ngờ
...
...
Trịnh Tuyết Như lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mặt bị chính mình xách ở trên tay, từ lúc người này tiến vào siêu thị, bản thân mình liền chú ý tới cô ta.
Nhạy bén, cũng rất có trật tự, mấu chốt nhất là, từ trên người cô Trịnh Tuyết Như cảm nhận được một sức hút kỳ quái, trước khi thấy cô tìm thấy vòng cổ của Tiểu Nhã, lại có dấu hiệu chộn rộn không yên.
Sau khi nhìn phát sinh hết thảy mọi chuyện, liền khiến nàng càng thêm chú ý tới thiếu nữ này.
Vào thời điểm nàng còn đang do dự có nên thông tri cho bọn Đường Văn Triết, tạm thời thêm thiếu nữ này vào đội để tiện quan sát hay không, thì nàng lại thấy được người này lấy ra một chiếc đồng đồ từ dưới kệ hàng, một chiếc... đồng hồ có khắc huy hiệu của Trịnh gia!?
"Cái đó, đưa đây!" Đó không phải là vật cô ta có thể chạm vào, nếu như không phải một tia lý trí còn sống lại nói cho nàng biết, người trước mặt này là vô tội, thì chắc chắn rằng nàng đã sớm bóp chết đối phương, đoạt lại đồng hồ rồi.
Tuy rằng Trịnh gia cũng thường lấy đồng hồ gia tộc làm lễ vật tặng người khác, nhưng cái thời đại loạn thế này, loại thời điểm này, xuất hiện tại địa điểm này, trừ em ấy ra... Ngoại trừ, là của Tiểu Nhã ra, tuyệt đối sẽ không có khả năng thứ hai.
Tiểu Nhã... Đồ của Tiểu Nhã, cũng chính là đồ của nàng! Người khác đụng vào, hiển nhiên là đang làm bẩn nó.
"Cái, cái này?" Tố Nhã run rẩy lấy cái đồng hồ ra, dưới đáy lòng giống như đang có hàng nghìn hàng vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua a.
Mọe nó, đại tỷ nhà cô tàn bạo như thế này thì biết phải làm sao a! Có phải cô đã đi nhầm phim trường rồi hay không? Ánh mắt này đã không thể dùng từ băng lãnh để hình dung nữa rồi, rõ ràng đây là đằng đằng sát khí aaaa!!
Tỷ, dù chị thương nhớ em cũng không thể cứ nhìn chằm chằm cái đồng hồ này được a, em đây là một con người đang sống sờ sờ ngay trước mặt chị nè!nhanh xuyên qua hình thức để nhìn thấu nội dung bên trong đi mà!
Rất đáng tiếc, hiện tại Trịnh Tuyết Như còn chưa có cái bản lĩnh xuyên qua thân thể để nhìn thấu linh hồn, nàng đoạt lấy chiếc đồng hồ, nhẹ buông tay, Trịnh Tố Nhã bị nàng quăng ngã xuống dưới đất không chút lưu tình.
Cô xoa xoa cái mông đau nhói vì bị quăng xuống, yên lặng chĩa ngón giữa lên trời, có cần phải an bài cho cô cách gặp mặt bết bát thế này hay không hả, như vậy tiếp theo cô phải làm thế nào để đảm đương thân phận mới, an ổn đi tiếp cận Trịnh Tuyết Như đây a?
Nhìn Trịnh Tuyết Như như nhặt được chân bảo, dưới đáy lòng Tố Nhã có chút bất thường, chính mình đã hại đại tỷ thiếu chút nữa phải biến thành tang thi, vậy mà đại tỷ lại...
Ha ha, Trịnh Tố Nhã, rốt cuộc mày có tài đức gì, sao mà đời này lại có thể gặp được một hảo tỷ tỷ hết lòng vì mày như vậy cơ chứ?
Đầu ngón tay vuốt nhẹ lên phần hoa văn được điêu khắc tỉ mỉ, ẩn dấu thích thú bao hàm một ý tứ sâu xa.
Không sai, đây đúng là đồ của Tiểu Nhã rồi.
Trịnh Tuyết Như híp mắt lại, nàng chợt phát hiện ra mình đã không chú ý đến một chuyện rất quan trọng, người này, làm sao có thể tìm được đồ của Tiểu Nhã? Nói cách khác, làm sao mà cô ta biết được đồ của Tiểu Nhã nằm bên dưới kệ hàng?
Thấy Trịnh Tuyết Như chuyển đường nhìn lạnh băng về phía mình, nhất thời đáy lòng Trịnh Tố Nhã lộp bộp một cái, theo bản năng lui về sau hai bước, vừa vặn rúc vào phía sau kệ hàng.
Cô theo bản năng dùng dư quang liếc nhìn bày trí bốn phía chung quanh, âm thầm tính toán, nếu một lát nữa Trịnh Tuyết Như chất vấn, tỷ lệ mình chạy thoát được sẽ có bao nhiêu phần trăm ha?
Mới vừa rồi, Tố Nhã mới kịp nhận ra rằng, mình đã không còn là Trịnh Tố Nhã nữa, mà Trịnh Tuyết Như, thật sự muốn bóp chết cô a, đờ mờ!
Không thể quen biết nhau còn chưa tính, thật khó khăn lắm mới được trọng sinh, có thể đừng để cho cô chết oan uổng như vậy có được hay không?
Vốn dĩ cô vẫn mang chút tâm lý may mắn, dựa vào cái đồng hồ này để chứng minh thân phận của mình, nhưng khi thấy bộ dáng hiện tại của đại tỷ....nếu như không có bằng chứng chính xác trăm phần trăm, cô cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa.
Lỡ như, bị Trịnh Tuyết Như cho rằng mình đang lừa gạt nàng, như vậy tuyệt đối cái viễn cảnh đó sẽ rất là thê thảm đó!
Tố Nhã rũ mắt xuống, dưới đáy mắt hiện lên một mảnh tâm tình phức tạp, theo tình hình hiện tại của đại tỷ, đúng là không hề có chút ý tứ muốn quở trách cô, mà cô cũng biết từ nhỏ đại tỷ đã tương đối cưng chiều mình, nhưng cũng chính bởi vì phần yêu chiều này, khiến cô không biết lo sợ, do đó thiếu chút nữa đã tạo thành kết cục không thể vãn hồi.
Như vậy, thật sự là mình có đủ tư cách để tiếp tục ở lại bên cạnh đại tỷ nữa không đây?
"Bước ra" Trịnh Tuyết Như ra lệnh.
Trịnh Tố Nhã muốn há mồm phản bác theo bản năng, dù gì thì cô cũng là nhị tiểu thư của Trịnh gia, có bao giờ bị người khác quát lớn như vậy đâu cơ chứ? bất quá cũng còn may là, cô phản ứng kịp thời, hiện tại bọn họ hoàn toàn là hai người xa lạ của nhau.
Tố Nhã suy nghĩ một chút, vẫn là bước tới trước mặt Trịnh Tuyết Như.
"Làm sao cô biết, nơi đồng hồ bị rơi xuống?" Trịnh Tuyết Như lạnh lùng liếc nhìn cô, một bộ biểu tình nếu cô dám nói dối, tôi sẽ lập tức phát một tia sấm sét đánh chết cô.
Trịnh Tố Nhã ấp a ấp úng, thận trọng nói: "Vừa nãy, tôi thấy một cái vòng bạc lóe sáng lên, liền kéo ra xem một chút."
Không có khả năng! Trịnh Tuyết Như nhíu lại mày đẹp, nheo mắt lại.
Người này, đang nói dối, thần thái, ngữ khí của cô ta, thậm chí còn có một khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi, khiến nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc, cho nên, đủ để cho nàng lập tức đoán được, người này, đang nói dối.
Kỳ quái là, nàng cũng không chán ghét cảm giác như vậy, biết rõ ràng biết đó là một lời nói dối, nhưng lại không có bất luận ác ý nào ở bên trong.
Tiểu Nhã đã qua đời ở chỗ này, từ đó trở đi, Trịnh Tuyết Như đã từng tới nơi này ba lần.
Lần đầu tiên, nàng mang thi thể của Tiểu Nhã đi.
Lần thứ hai, đến tìm xem có thể phát hiện ra di vật nào của cô không, cho dù là một góc áo giống như đã từng quen biết, nàng cũng không bỏ sót.
Lần thứ ba, cũng là lần này đây, nàng chỉ là đến xem...
Nàng không tìm được đồng hồ, bởi vì nàng không biết, cũng không nghĩ tới, Tiểu Nhã đã đánh rơi nó dưới kệ hàng, thế nhưng, vì sao người này lại không chút do dự mà mò chuẩn xác ngay nó.
Chẳng lẽ lúc đó co ta có mặt ở nơi này, chứng kiến tận mắt Tiểu Nhã...
Không! Không có khả năng.
Nếu như lúc đó người này ở đây, cô ta cũng sẽ không để qua hơn tuần, mới cố ý đến thu thập nhiều vật tư như vậy.
_______
P/s: Thấy tui tốt không một ngày chương