Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Gặp Lại

...

...

Mở cửa sổ ra, nhún người khẽ nhảy xuống, thân ảnh thon dài của Trịnh Tố Nhã vững vàng rơi xuống đầu tường, cô đè thấp thân người, cảnh giác quét mắt liếc nhìn xung quanh bốn phía, sau đó thu hết tình huống phân bố của tang thi trong hẻm vào đáy mắt.

Cô lần theo đầu tường đi tới đầu hẻm, liền lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai tang thi, bọn chúng kêu ngao ngao đuổi theo, nhưng bất đắc dĩ là đầu tường lại cao hơn một đoạn so với thân hình của chúng nó, cứ như vậy liền trơ mắt nhìn thức ăn lắc lư trước mặt mà lại với không tới.

Trịnh Tố Nhã không chút lo lắng, thời điểm không có tang thi cấp cao dẫn dắt, mấy con tang thi cấp thấp này thậm chí đến cả ngôn ngữ đồng loại cũng đều nghe không hiểu, vừa ngu vừa ngốc.

Cô ban tặng cho chúng nó một ánh mắt khinh bỉ, sau đó nhanh chóng kéo ra khoảng cách, nhóm con tang thi không còn ngửi thấy mùi vị hấp dẫn, rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái nguyên thủy, tiếp tục trên con đường du đãng suốt ngày đêm của chúng nó.

Khóe miệng Tố Nhã hơi giật giật, nhìn cửa lớn của cái siêu thị nhỏ trước mắt bị đập bể nát bét, nếu như trí nhớ của cô không sai thì nơi này chính là địa điểm mà cô đã 'tử vong', cách đó không xa hẳn là còn một cái phòng nghỉ không có nước nữa.

Ông trời ơi!! không phải người đang trêu đùa con đó chớ!? (='.'=)

Thì ra cái bệnh viện này trước mạt thế đang được bộ phận trùng tu thi công, vừa có bác sĩ, vừa đủ bệnh nhân, vừa công nhân, trách không được lúc đó cô lỗ mãng hấp tấp xông vào liền chạm mặt với nhiều tang thi như vậy.

Thiệt tốt quá, thì ra cô trọng sinh ở chỗ gần thế này đây!

Chẳng lẽ là công thành thất bại, nên hồi sinh ở vùng phụ cận? Chờ một chút, loại giả thiết mang phong cách võng du này là cái quái gì vậy?

Không biết có phải là do cửa chính đã bị phá hư triệt để, dẫn đến tang thi trong siêu thị đều du đãng ra ngoài hết rồi, số còn dư lại rất ít, ít đến một loại trình độ quỷ dị, cơ bản chính là...

Hừm~cứ như hai ba con mèo nhỏ vậy.

Căn cứ vào kinh nghiệm mạt thế, loại tình huống này căn bản là sẽ có hai loại nguyên nhân, một, gần đây có tang thi cấp cao khống chế tang thi cấp thấp bố trí gài bẫy, bất quá khả năng này rất nhỏ, trước không nói cùng lắm thì mới chỉ qua một tháng, đã xuất hiện tang thi cấp cao hay chưa vẫn còn là một ẩn số, chỉ với cái siêu thị nhỏ này, căn bản là sẽ không hấp dẫn được một đoàn đội cỡ lớn nào, cho nên cái chỗ này cũng không đáng để tang thi cấp cao lãng phí đầu óc.

Loại khả năng thứ hai sao... Chính là vừa mới có người đến đây thu thập vật tư, cho nên đã thanh lý qua.

Bất quá... Tố Nhã ước chừng dao gọt trái cây trong tay, nhìn đồ ăn vặt rơi đầy đất cách đó không xa, đáy mắt hiện lên một mảnh hàn quang, cô cảm thấy vật tư nơi này chưa từng bị người động qua.

Chuyện không bình thường tất có nguy hiểm.

Tố Nhã sẽ không dùng mạng sống thứ vất vả lắm mình mới có được ra để đùa giỡn. Cô lấy ra hai thanh đao từ trên kệ, đặt một thanh ở bên hông, một thanh thì cầm trong tay, còn lại thì gom hết toàn bộ vào trong không gian.

Cô cúi sấp người xuống, mượn hàng hóa trong siêu thị để ẩn nấp, một bên thận trọng chuyển bước chân, quan sát những chỗ khả nghi khắp bốn phía, một bên ném toàn bộ những thứ lướt qua mắt mình vào trong không gian.

Tố Nhã phát hiện vài vết tích chiến đấu rất nhỏ, nói rõ rằng cách đây không lâu, quả thật nơi này đã từng có một trận tranh đấu với động tĩnh không lớn.

Bất tri bất giác, cô đã thâm nhập vào trong siêu thị, đi tới khu đồ uống ở tận cùng bên trong, cô đã 'chết', cũng là ở chỗ này đây.

Không nhìn thấy thi thể như trong tưởng tượng, đại khái là đã bị chúng nó chia nhau ra ăn rồi đi... Tuy rằng đã sớm ngờ tới kết cục sẽ là như vậy, thế nhưng Tố Nhã cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút thương cảm, bất quá cô nghĩ tới nghĩ lui, cái cảnh tượng tự mình đi nhặt xác cho chính mình... Uầy, dù sao thì cũng cảm thấy như vậy rất là kỳ quái rất là quỷ dị ha?

Lại nói tiếp, vòng cổ của cô đâu rồi, đừng nói là cũng bị tang thi đại ca nuốt mất rồi nhe? Ê ê, tang thi ca ca a, ngươi cũng quá không kén ăn hen.

Quên đi, vốn dĩ cô cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng.

Sau đó, cước bộ của Tố Nhã đột ngột thay đổi, cô ngồi xỗm xuống dưới kệ hàng, thò một tay xuống dưới chậm rãi lần tìm, nếu cô nhớ không sai, ở đây hẳn là phải có... A, tìm được rồi!

Một cái vòng bạc tinh xảo ánh vào mi mắt, trên vòng bạc có móc một cái đồng hồ quả quýt màu đồng cổ, trên đồng hồ có khắc huy hiệu của gia tộc Trịnh gia, bởi vì nằm ở dưới kệ hàng, nên mặt trên đã dính đầy bụi bặm.

Tố Nhã nhớ rõ thời điểm bản thân mình lỗ mãng hấp tấp xông tới nơi này, khẩn trương đến mức ngã lộn nhào một cái, chính là lúc đó chiếc đồng hồ này đã trượt đến đây đi.

Chỉ là khi đó tình huống quá gấp gáp, cô ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì mà còn nhớ tới chuyện nhặt lại vật này chứ!

Lúc mỗi đứa nhỏ của Trịnh gia chào đời, sẽ có riêng một chiếc đồng hồ, kim đồng hồ ở bên trong không chạy, bởi vì nó sẽ vĩnh viễn ghi khắc thời điểm đứa nhỏ này ra đời, cho nên, chiếc đồng hồ này cũng được coi là đồng hồ sinh nhật đi.

Nói như thế nào thì, đây cũng là một thứ có thể chứng minh thân phận của cô, nên Tố Nhã cũng không muốn cứ như vậy mà để mất nó.

Mặt ngoài của chiếc đồng hồ, còn khắc lên tên tiếng Anh của cô.

Trong mỗi chiếc đồng hồ của chị em nhà họ Trịnh, ba mẹ đều sẽ đặt vào một tấm ảnh "ba trấm" nhất của bọn họ khi còn bé, đồng thời cũng uy hiếp nếu như bọn họ dám cả gan hủy tấm ảnh đó, nhất định người sẽ sao chép tấm ảnh đó ra với số lượng lớn để công bố với bàn dân thiên hạ.

Cũng bởi nguyên do đó, đồng hồ của mỗi người bọn họ đều chỉ có tự mình bảo quản, mật mã để mở đồng hồ, tuyệt đối sẽ không để cho người thứ hai biết được.

Trịnh Tố Nhã còn đang suy nghĩ, nếu như cô cầm theo chiếc đồng hồ này trở về tìm đại tỷ, sau đó lại mở ra ngay trước mặt nàng, như vậy thì tỉ lệ tin cậy sẽ tăng lên được bao nhiêu phần trăm?

Cái đồ giả mạo! Cô che mặt, tuyệt đối Đường Văn Triết sẽ lập tức vứt ra bốn chữ này, đồng hồ này cũng không phải là hàng hiếm, đồ vật bên trong khi được mở ra thì đã bị lấy ra trước rồi, dựa vào cái gì mà bọn họ phải tin tưởng cô chứ?

Hầy... Quên đi! Sau này lại nói tiếp.

Tố Nhã đang chuẩn bị cho thứ kia vào trong túi, bỗng nhiên, phần sau cổ của cô bị một lực mạnh nâng lên, thân thể không tự chủ được mà lơ lững giữa không trung, một cái bóng mờ thon dài hiện ra trước mắt, cô ngước mắt thoáng nhìn qua.

Thế nhưng lại chính là... Trịnh Tuyết Như!!

"Cái đó, đưa đây." Thanh âm trầm thấp từ tính đã từng quen thuộc, lúc này đây lại tràn đầy băng lãnh, nhất thời Tố Nhã như rơi vào hầm băng, thoáng rùng mình, tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ.

-----+-+-----

Thứ , ngày // ( : )

Truyện Chữ Hay