Bản dịch được thực hiện bởi: Hyoutei
----------------------------------------------------------
"Nè Shia. Dù hôm nay tôi mới là người ngủ muộn đi nữa, nhưng còn cô thì sao? Cô đấy, có biết thân phận tì nữ của mình không vậy?.”
“E-em, cho em xin lỗi… Hồi nãy em đã gõ cửa đúng giờ như thường lệ, và thấy ngài hồi đáp lại nên…”
“"Rồi rồi. Thế sao cô lại không nghĩ đến trường hợp ta lại ngủ nướng hả?"
“Cô chẳng chịu thay đổi gì cả, đồ vô tích sự. Chắc ta phải thay thế người khác thôi.”
Đó là quá khứ bất công của cô hầu gái Shia.
(K-Không, không. Cái cậu Beret đã làm chuyện gì với Shia thế này.)
Anh rất kinh ngạc trước những lời mà Beret đã bình thản thốt ra với cô.
“À mà… Ngài B-Beret…”
“Hử. À,à ta dậy rồi đây.”
Shia cất giọng hỏi han từ đằng sau cánh cửa thêm một lần nữa, để xác nhận là anh đã thực sự thức dậy hay chưa, giọng cô khiến anh bừng tỉnh. Tuy nhiên, chỉ thông qua giọng nói ấy, anh cũng có thể cảm nhận lấy sự sợ sệt trong cô.
Anh nhận thức được điều đó, nên đã mời gọi Shia bằng giọng dịu dàng, cốt để trấn an cô.
“Shia, em vào đi.”
“V-vâng ạ. Em xin phép.” - Shia nói, rụt rè tiến vào phòng ngủ.
Ngoại hình của cô ấy trông giống như những thông tin tràn vào đầu anh.
Một cô gái mặc đồ hầu gái, tóc vàng hoe kết thành hai bím bởi chiếc ruy băng màu hồng, đôi mắt xanh biếc long lanh, người bé loắt choắt, gương mặt phảng phất nét thơ dại. Nhưng lần này, cô còn bưng theo một cái khay đựng hồng trà.
Thực tế, thì đây là lần đầu tiên gặp mặt Shia, nhưng anh lại không cảm thấy e ngại hay gì cả, rất kỳ lạ.
“X-xin chào buổi sáng, thưa ngài Beret.”
“Ừm, chào buổi sáng.”
“À mà, em chào buổi sáng ngài ạ.”
“H-hử? Chào buổi sáng.”
Có lẽ Shia đã không ngờ rằng mình sẽ được chào hỏi như thế, sau khi lảng tránh ánh nhìn của anh, cô lại một lần nữa cúi đầu xuống.
“À… Em có mang hồng trà đến, ngài có muốn dùng thử không ạ?”
“Ừm, nếu Shia đã cất công làm thì ta sẽ thử. Em tự mình chuẩn bị hồng trà đúng không nhỉ?”
“V-vâng ạ! Vì đó là phần việc của em, nên lúc nào cũng phải tự mình chuẩn bị hết…”
Đột nhiên Shia bụm miệng lại và cụp mắt.
“Hử? Em sao vậy?”
“...Ngài ghét em không ạ?”
“Hả!? Không đâu, em đừng hiểu lầm! Ta không có ý đó tí nào cả.”
Anh trở nên lúng túng, cứ tưởng Shia sẽ nói gì đó nhưng lại nhận được một câu hỏi không ngờ đến.
(H-Hả…. Beret đúng thật là một tên khốn khi bắt nạt một cô gái làm việc cật lực như thế này… Thông thường chẳng ai nói năng kiểu như hắn cả.)
Anh đang trong tình cảnh không biết nên làm gì, nhằm để xua tan đi cái trăn trở ấy, điều duy nhất mà anh có thể làm chính là nở một nụ cười và cúi đầu tạ lỗi.
“Cảm ơn em vì lúc nào cũng chuẩn bị kỹ càng như này, Shia.”
Ăn nói lễ độ đã là một điều hiển nhiên đối với anh.
Khi hiểu được hành động của Beret hiện giờ, sau vài giây tiếp theo, Shia đã mắc phải một sai lầm.
“Ơ….”
“Ấy! C-Chờ đã!”
Shia trở nên hoảng hốt sau khi bị anh nhìn thẳng vào, một cảnh tượng hiện ra trước mắt, khay tuột ra khỏi tay cô và rơi xuống.
Beret bình thường sẽ nghĩ rằng những hành động như công kích và trấn áp cô là điều hiển nhiên. Hắn không bao giờ nói năng lễ độ như thế, vậy mà chàng trai đó giờ lại cúi đầu trước Shia.
Cô hốt hoảng như thể đất trời đảo lộn thì cũng dễ hiểu.
“Choang.”
Tiếng cốc vỡ vang lên, những mảnh thủy tinh bay tứ tung, hồng trà nóng đổ lênh láng khắp sàn.
“...”
“...”
Hai người im thin thít ngay khi vụ tai nạn xảy ra, chỉ cho đến khi Shia mở to mắt nhận ra sai lầm của mình, cả hai mới hoàn hồn lại.
“X-xin lỗi ngại ạ! Em sẽ dọn nó ngay lập tức ạ.”
“Chờ đã!!”
Shia mặt mày tái xanh, ngồi xổm xuống thu gọn những mảnh vỡ rơi ra trên sàn. Cô cần phải nhanh chóng dọn dẹp, dù chỉ một giây trôi qua cũng không thể, và rồi cánh tay đang hấp tấp vươn tới những mảnh thủy tinh bỗng nhiên khựng lại.
Không quá khó để đoán rằng ngón tay của cô đã bị cứa.
Chẳng cần phải nghĩ ngợi, sự lúng túng của cô ấy cho đến bây giờ đều do Beret mà ra.
“Nguy hiểm lắm, ở đây cứ để ta.”
Dù có là hầu gái nhưng Shia vẫn là một cô gái nhỏ tuổi hơn anh. Nếu trong lúc cô ấy bình tĩnh thì không sao, nhưng trong tình huống như này, anh không thể để cô tự dọn dẹp được.
Trước tiên, anh gom những mảnh vụn thủy tinh vào khay rồi dùng giấy lau đi hồng trà trên sàn.
Ngay thời khắc mà anh lén ngước lên nhìn Shia, nước mắt đã chảy dài trên gương mặt cô, toàn thân run rẩy.
(Hoàn cảnh của cô thật đáng thương…)
Đáng buồn thay, đó chính là kết quả cho những việc tồi tệ mà Beret đã làm với Shia.
Để không bị phát hiện chuyện bản thân được chuyển kiếp thì cách an toàn nhất chính là hành xử như ban đầu, thế nhưng, anh không thể vậy. Buồn làm sao khi chỉ mới bày tỏ thành ý nhưng lại khiến cô giật mình, anh hỏi - “Shia này, Em có bị thương hay phỏng chỗ nào không đấy?
“D-dạ vâng, em vẫn ổn ạ. Xin lỗi ngài.”
“...Hử?”
Shia xin lỗi như thể muốn nói “Có lẽ em bị thương hay phỏng gì đó thì sẽ tốt hơn.”
Dù có nghĩ ngợi quá nhiều đi chăng nữa, nhưng khi xem xét cách mà Beret đã đối xử với cô cho đến bây giờ thì đó lại thành một điều hợp lý.
“Em không cần phải xin lỗi đâu, không bị thương đã là tốt lắm rồi.”
“Dạ…”
Shia không nói gì cả, chỉ úp mặt xuống chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Từ lập trường của một hầu gái thì việc chủ nhân đối xử tốt với mình như thế ắt hẳn khiến cô cảm thấy áp lực.
“À mà, Shia.”
“Hử!?”
“Mà, nói sao đây ta. Ai cũng đều mắc phải lỗi lẫm hết Shia ạ, nên lần sao em chỉ cần cẩn thận là được.”
“Hả!?”
“Đừng có mà ‘Hả’ ở đây, lần sau em hãy cẩn thận vào có được không?”
Shia hướng tới khuôn mặt đang hốt hoảng tới anh, muốn xác nhận lại thêm lần nữa.
“Dạ, vâng ạ…”
"Được rồi, vậy thì cái cốc này chính là do ta làm vỡ, mọi chuyện cứ giải quyết như thế đi."
“Hả, sao.. Có thể như thể được.”
“Ổn mà, ổn mà.”
Dù Shia hay Beret là người làm vỡ thì kết quả cũng đều tương tự, suy cho cùng cứ bảo anh làm vỡ là được. nếu bảo như vậy thì chẳng ai dám nói xấu sau lưng cả.
"À mà... Em sẽ bị phạt sao ạ.... Vì em đã làm vỡ cái cốc yêu thích của ngài Beret..."
Shia muốn nói “Bình thường thì ngài sẽ…” nhưng lại lưỡng lự vì sợ. Có thể Beret đang cám dỗ cô lắm.
"À, đúng thật nó là cái cốc yêu thích của ta, nhưng mà đến một lúc nào đó cái cốc ấy sẽ vỡ thì ta cũng phải đành chịu thôi, thế nên không có phạt gì ở đây hết."
“...”
(Hửm, lạ thật đấy. Đó giờ Beret chỉ toàn bắt nạt cô, thế mà giờ lại nói ra những lời này.)
Vì nghĩ như thế nên có một điều mà Shia muốn hỏi, cốt để chóng làm quen với Beret mới này.
"Em không bị thương là tốt lắm rồi. Dù cho cái cốc đó có đáng giá bao nhiêu đi nữa thì so với Shia có là gì."
“...”
Trong khi nhận hết lỗi sai, anh dùng những từ ngữ sao cho đồng nhất với quá khứ để tránh bại lộ chuyện mình được chuyển sinh
"Ngay từ đầu, ta là nguyên nhân em đánh rơi chiếc cốc nhỉ? Do ta đã cư xử khác với thông thường nên mới thành ra vậy.”
“L-làm gì có chuyện đó ạ. Là do em không tập trung chứ…”
"Thành thật mà nói, trong mắt ta thì em không hề thiếu tập trung một tí nào cả.”- Anh nhấn mạnh lời nói khiến nó như thể một câu mệnh lệnh.
“Hơ…” - Tiếng thở dồn dập có thể nghe thấy.
(Không, dù sao cô cũng không nên run rẩy như vậy…)
Tình thế đã đảo ngược, cô giờ đây đã chẳng cần xin lỗi nữa rồi
“...Em thừa nhận là mình đã bị giật mình ạ…”
“Chắc là do ta đã nói ‘cảm ơn’ nhỉ?”
“..... Là nó ạ.”
Shia im lặng một hồi lâu rồi khẽ gật đầu. Nếu bây giờ xảy ra chuyện gì đó, chắc mẩm rằng cô ấy sẽ run lên cùng với ánh mắt e dè cho coi.
Tâm trạng hiện giờ của cô ấy như muốn hỏi rằng “Ngài Beret bị làm sao vậy ạ?”
Đối với anh đây là giây phút hệ trọng, nhằm để tránh bại lộ chuyện bản thân chuyển sinh, anh đã:
“Mà thật ra, ta đã thay đổi so với xưa rồi nhỉ?
“....”
Im lặng chính là khẳng định. Nhìn vào dáng vẻ của anh hiện giờ, cô không thể nào phủ định rằng “Ngài không thay đổi gì cả.”
Hiện giờ, ngay tại đây anh cần phải đưa ra lời giải thích cho việc đã bắt nạt cô…
Nếu nói sự thật thì anh lại không biết dùng lời lẽ như nào cho hợp lý. Vấn đề này không phải cứ xin lỗi là được tha thứ. Anh hiểu bản tính tốt bụng của Shia, thế nên…
“Dù em không tha thứ cho ta đi nữa, nhưng giờ đây ta thành thật xin lỗi em, Shia ạ. Xin lỗi vì đã đối xử tệ với em cho đến tận bây giờ.”
Trên đời này hiếm có người kế vị công tước lại đi xin lỗi một cô hầu gái. Song, đã sai thì phải xin lỗi.
Trên gương mặt anh như viết lên dòng chữ “Phải làm sao đây?, dù muốn nói “Ta đã bị người khác nhập vào mất rồi! Hahaha” nhưng lại không thể.
Não bộ anh hoạt động hết công suất cố viện ra một lý do khác.
“Nói sao đây ta. Dù có thể em không tin… nhưng đến tận bây giờ ta đối xử tệ với Shia vì muốn em một khi rời khỏi gia tộc này rồi thì cũng không gặp trở ngại trong lúc phục vụ cho những gia đình quý tộc khác… Là vậy đó.”
“L-là để em rời khỏi nhà này sao ạ?”
“Ừm, dù cho gia đình Shia đã phục vụ nhà công tước qua nhiều thế hệ, nhưng không biết được khi nào gia tộc ta sẽ suy tàn. Nếu tình huống đó sẽ xảy ra, ta hy vọng em có thể chịu đựng được, thế nên bấy lâu nay ta mới đối xử với em như thế đấy.”
Anh đang giải quyết toàn bộ hậu quả mà tên Beret kia để lại, không còn cách nào khác, kể từ bây giờ anh sẽ sống luôn phần của Beret.
Nếu anh nói sự thật rằng Beret bắt nạt Shia là vì cậu ta “không quan tâm đến cô” thì chắc chắn anh sẽ không thể nào cứu rỗi cô được nữa. Chính vì thế, anh nghĩ rằng mình phải tự đưa ra một giải pháp thích đáng.
“M-mà, ta cũng biết là em được mọi người để ý ở dạ hội, nên em không cần chăm sóc ta nhiều làm gì đâu, một khi được em phục vụ rồi thì ta cũng có trách nhiệm bảo vệ em trong bất kỳ tình huống nào.”
“...”
“Phải, phải rồi ta đã nói chuyện bắt nạt em với người quen và họ cũng đưa ra những lời khuyên là “Cậu quá trớn lắm rồi đấy”, “Về vấn đề này, tốt hơn hết là cậu nên nói thật với cô ấy”... Thế là ta dừng lại chuyện này liền luôn.”
(Đau đớn thật, nói ra những lời bao biện như này như muốn tan nát cõi lòng luôn ấy…)
Shia vừa trầm tư, vừa hướng khuôn mặt nghiêm túc về phía Beret.
“Ngài Beret…”
“Hử?”
“T-tóm lại, những hành động của ngài cho đến bây giờ đều là vì em hả? Chứ không phải là do em bất tài nhỉ?”
“Dĩ nhiên rồi, Shia luôn nỗ lực hết mình mà. So với đám tùy tùng khác, họ còn chẳng bằng một góc của em đấy chứ.”
“Híc..”
Chỉ một lời nói thôi cũng đủ khiến Shia bật khóc rồi, bấy lâu nay cô chưa từng một lần nào được Beret khen ngợi cả.
Shia nắm lấy sợi ruy băng được thắt trên mái tóc vàng. Cô không muốn ai nhìn thấy gương mặt đang mếu máo của mình.
“Aaa… Thật sự xin lỗi vì đã khiến em tiêu cực như thế này. Kể từ bây giờ, ta sẽ nói cho em nghe cảm xúc thật của mình, thế nên liệu em có thể dựa dẫm vào ta có được không…?”
Anh không bắt Shia phải tin tưởng mình. Do đã từng đối xử lạnh nhạt với cô nên cũng không mong rằng bản thân sẽ được tha thứ. Nếu nói dối thêm một tí nữa không chừng sẽ thuyết phục cô thành công.
Anh biết tỏng là nói thật ra thì sẽ không đi đến đâu cả, cơ mà anh muốn trở nên thân thiết với Shia, muốn sống một cuộc đời an lạc, muốn xây dựng mối quan hệ tốt. Đó đều là những suy nghĩ từ tận đáy lòng anh.
Và rồi, với những cảm xúc mà anh đã truyền đạt, Shia cuối cùng cũng gật đầu “đồng ý.”