Tiểu thư nhà nòi chỉ quấn quýt mỗi mình tôi

bừng tỉnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bản dịch được thực hiện bởi: Hyoutei

----------------------------------------------------------

Chiếc xe máy tiến tới đoạn đường núi tăm tối không có lấy một ngọn đèn. Chỉ có chút ánh trăng cùng ánh sáng từ hai chiếc đèn pha soi rọi con đường ngay lúc này.

"Chỗ này sao cứ tối mãi thế. Bộ đường này không có ai bảo dưỡng hết à.”

Người đàn ông lái xe máy vừa độc thoại, vừa giữ tốc độ ở một khoảng cố định. Đây là con đường về nhà gần nhất với nơi làm việc. Dù phàn nàn là vậy, nhưng lần nào anh cũng về bằng đoạn đường này hết.

“Hâyy... Nhanh chóng về nhà đánh một giấc mới được.”

Hiện tại, anh sống một mình và đang làm việc cho một công ty khởi nghiệp.

Trong lúc lái xe, anh dự tính những thứ sẽ làm sau khi về nhà. Đối với anh, một ngày bình dị vô lo vô nghĩ chỉ nhiêu đó là đủ.

Thế nhưng, ngày bình dị nào mà chả có lúc tàn.

Còn với anh, hôm nay chính là ngày như thế.

“Hả!?”

Và rồi, đột ngột xảy ra một chuyện khiến anh chết lặng trong vô thức, mắt mở thô lố. Trên đường đi, có một chiếc bóng nhỏ bỗng nhiên bay ra từ trong rừng chắn tầm nhìn anh. Khi đèn pha rọi, anh phát hiện ra đó chỉ là một con mèo.

Khoảnh khắc nhận ra nó cũng là lúc anh đánh lái tránh về phía tay trái.

Anh cố gắng để không cán nó. Thế nhưng, hành động đó đã dẫn đến một cái kết không mấy tốt đẹp.

“Ơoo.”

Tiếng kêu thảng thốt yếu ớt vang lên. Khi anh định hình lại được tình huống thì đã quá muộn màng. Anh không còn thời gian để mơ tưởng, càng không có thì giờ để nghĩ ngợi. Trong đầu anh hiện giờ chỉ liên tưởng đến hai từ; Cái chết.

Đầu xe va chạm khủng khiếp với rào cản, tạo ra một phản lực hất tung đuôi xe khiến cơ thể anh văng ra ngoài và rơi xuống vách núi.

Anh cảm giác như cơ thể đang trôi nổi bồng bềnh ngoài không gian, cảm giác như mình sẽ rơi đồng thời cùng chiếc xe này. Rồi đến khi anh hiểu ra, thì đã muộn mất rồi.

“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!”

Tiếng gào thét thảm thiết vang rền trong vài giây.

“Gộp!!” -

Âm thanh của cơ thể khi va đập mạnh là thứ cuối cùng mà người đàn ông đó có thể nghe thấy.

Tuy nhiên….

“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!”

Anh thét lên thảm thiết như thể cái hiện thực khi nãy vẫn tiếp tục đeo bám mình và rồi khi định thần lại, anh phát hiện ra điều gì đó rất lạ.

“Ể? Ể? Hả?”

Cơ thể rơi từ vách đá xuống thế mà vẫn vẹn toàn. Không đúng, cơ thể mà anh đã quá đỗi quen thuộc không hề mảnh mai, hay cánh tay lại cháy nắng như này.

“....Ể? Chờ đã. Thế này là sao chứ?”

Anh đang nằm hình chữ “đại” [note56550] trên chiếc giường rộng lớn trong một căn phòng rộng lớn cũng không kém, khoác trên người là bộ đồ ngủ có chất vải rất mịn.

"K-không, không thể nào."

Anh chẳng thể nào hiểu được. Rõ ràng là hồi nãy còn đang lái xe thế rồi bất thình lình xảy ra một vụ tai nạn. Anh nhớ rất rõ, nhưng đến lúc tỉnh dậy thì lại phát hiện ra mình đã ở nơi khác rồi.

Nơi anh đang nằm bây giờ là phòng ngủ. Kiến trúc gợi lên cho anh cảm giác như mình đang ở một tòa biệt thự thiết kế theo phong cách Tây Âu .

“Cái này… Chuyện gì đang xảy ra thế này!?”

Chưa hiểu sự tình gì, anh đặt chân xuống nền, rồi đi loanh quanh phòng ngủ rộng thênh thang với cảm giác đề phòng.

Tại thời khắc anh phát hiện mình trước tấm gương được trang trí lộng lẫy.

“....!?”

Ngay khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, anh lặng thinh trong vô thức, đầu óc rỗng tuếch.

(Thế quái nào mình lại đẹp trai như này…)

Trong gương là chàng trai với mái tóc ngắn suôn mượt màu nâu nhạt, đôi mắt xanh lục to tròn, từ sóng mũi đến môi đều toát lên vẻ thanh tú.

Anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt chắc chắn không phải của mình rồi dụi mắt như thể muốn xác nhận lại một lần nữa. Tuy nhiên, chẳng có gì thay đổi cả.

“K-không, không thể nào… Người này…. À là Beret. Ủa? Sao mình lại biết tên của cậu ta?”

Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy anh.

“....”

Anh nhìn mình trong gương với nét mặt đăm chiêu. Vài giây sau, anh cuối cùng đã hiểu ra chuyện. Ký ức của anh khi xảy ra tai nạn xe máy và ký ức của chàng trai Beret đã hợp nhất lại.

(L-là mơ thôi…. Thế quái này là sao…. Đây nên gọi là đoạt xá hay chuyển sinh nhỉ?

Mọi thứ đều là thật.)

Anh không hiểu, càng không biết lý do tại sao xảy ra hiện tượng này. Ấy vậy mà, dù bị đẩy vào cái hiện thực phi thực tế ấy, anh vẫn có thể bình tĩnh đến lạ. Không, có lẽ là do ký ức của Beret đã tác động đến anh, nên anh chỉ gặp một uẩn khúc duy nhất - đó là tại sao mình lại chuyển sinh. Ngoài chuyện đó ra, mọi thứ còn lại anh đều nắm rõ.

Beret, 18 tuổi, hiện tại đang là học viên tại học viện, định cư tại Giselepain, thân sinh là công tước đang đi khai phá lãnh địa, để lại cơ ngơi cho anh quản lý và một cô hầu gái phục vụ mình, Etc… (ETC: Chẳng hiểu tác viết gì?)

“Phù… Trước tiên mình cứ ăn sáng cái đã, xong rồi thì đến học viện.”

Anh dùng ký ức của mình, lặng lẽ lắp ráp lại tình huống hiện tại.

Thật ra anh muốn chậm rãi sắp xếp những mảnh ghép lại với nhau, nhưng những hành động như nghỉ ngơi hay thu hút sự chú ý thì không hay lắm.

“Trước tiên mình cứ thử đã... Sinh hoạt cũng không khó khăn gì mấy. Còn tại sao lại thành như này thì chỉ có trời biết, đất biết, còn mình biết thế quái nào được…”

Đương lúc anh đang tự nhủ với lòng.

“Cốc, cốc.”

“Hử.”

Tiếng động phát ra từ cánh cửa thông với hành lang.

“N-ngài Beret. Bữa sáng đã xong rồi ạ.”

(Giọng nói đó là của cô hầu gái Shia, dù bận đến mấy thì mỗi ngày cô đều đánh thức tôi, ôi thật dịu dàng làm sao.)

Là hầu gái thì chuyện đó là đương nhiên rồi. Anh không nên mơ mộng như vậy.

“C-Có…”

Khi anh định trả lời thì một dòng điện chảy dọc cơ thể.

∮∮∮∮

Một cô gái mặc đồ hầu gái, tóc vàng hoe kết thành hai bím bởi chiếc ruy băng màu hồng, đôi mắt xanh biếc long lanh, người bé loắt choắt, gương mặt phảng phất nét thơ dại đang đối mặt với một Beret gắt gỏng.

"Nè Shia. Dù hôm nay tôi mới là người ngủ muộn đi nữa, nhưng còn cô thì sao? Cô đấy, có biết thân phận tì nữ của mình không vậy?.”

“E-em, cho em xin lỗi… Hồi nãy em đã gõ cửa đúng giờ như thường lệ, và thấy ngài hồi đáp lại nên…”

“"Rồi rồi. Thế sao cô lại không nghĩ đến trường hợp ta lại ngủ nướng hả?"

Beret cau mày lại rồi phun ra những lời độc đoán.

“Cô chẳng chịu thay đổi gì cả, đồ vô tích sự. Chắc ta phải thay thế người khác thôi.”

“X-xin ngài. Hãy tha thứ cho em, chỉ lần này thôi, làm ơi chỉ lần này thôi ạ…”

"Này cô đấy, có biết mình đã nói bao nhiêu lần câu đó chưa? Cô đúng thật là phiền phức mà. Ta không cần lấy một con tì nữ vô dụng như cô nữa.”

“Xin lỗi ngài. Em hứa lần sau mình sẽ cố gắng.”

Cô cúi đầu tạ lỗi trước những lời lẽ vô tội vạ của Beret.

Gia đình Shia có sứ mệnh phục vụ gia tộc cậu qua nhiều thế hệ.

Cô mười sáu tuổi. Tức là kém hơn Beret 2 tuổi, đều là học viên tại học viện

Cô hết lòng hết dạ phục vụ cho đối phương, vậy mà Beret lại tỏ ra thái độ hống hách, khiến cô chỉ dám sống trong sợ hãi.

Beret là con trai của công tước và là người kế vị nên không có mấy ai cùng địa vị với cậu, thói kiêu ngạo cũng từ đó mà sinh ra.

Cậu ta xem thường người khác, công kích những kẻ trái lời mình.

Người ta đồn thổi rằng Beret là con người độc ác.

Những thông tin này, là thứ đột nhiên tràn thẳng vào đầu anh.

Truyện Chữ Hay