Người bị thương còn bị kì phát tình giày vò là Sở Khanh, nhưng người mất ngủ cả đêm là Sở Yến.
Trời còn chưa sáng y đã mở mắt ra, việc đầu tiên là cầm cái chăn bị làm bẩn đi xử lý.
Y vừa chà sạch, vừa liệt kê một lượt người muốn triệu kiến.
Là tiên tôn quản lý cả một Tiên giới, Sở Khanh không khác gì hoàng đế các triều đại.
Trách nghiệm và uy nghiêm như núi, công kích ngấm ngầm lẫn công khai liên miên.
Ngoại trừ hậu cung không có ba ngàn giai lệ.
Chỉ có một tiểu ma vương bất cứ việc gì cũng khiến y muốn nhọc lòng.
Khi tảo triều, tiên tôn chưa từng đến muộn trốn làm, tiểu cung nữ nhận lệnh đến xem xét.
Không để cô có cơ hội gõ cửa, Sở Yến chỉ kéo ra một khe nhỏ: "Hai ngày nay ta sẽ không ra ngoài, bảo các trưởng lão lui xuống đi."
Nhìn Sở Khanh vẫn còn ngủ say phía sau, y chững lại: "Sở Khanh bệnh rồi, ta phải chăm nom."
Tuy tiểu cung nữ kinh ngạc, nhưng không nói gì, gật đầu hiểu ý.
Nhìn chằm chằm bóng lưng vội vàng rời đi của cô, Sở Yến điềm tĩnh cong khóe môi: đồn ra đi, muốn động thủ thì mau mau động, tiện cho y có thể giải quyết luôn một thể, bớt việc.Mặc dù y không đến đại sảnh gặp mặt trưởng lão, nhưng thầm triệu trợ thủ đắc lực thân cận Nguyên Ý Vi đến nghị sự.
"Điều tra mối quan hệ tới lui của hắn, cửa hàng nhà nào cung cấp thuốc, còn có nguồn thuốc phía sau, tra hết."
"Sư tôn...?"
Lúc Sở Khanh lim dim tìm đến thư phòng, Sở Yến đang ra lệnh cho Nguyên Ý Vi điều tra hành tung của Thượng Viễn.
Quay đầu qua, chỉ thấy tiểu ma vương nhà mình vừa mới ngủ dậy, không chỉ không mặc ngoại y, mái tóc dài hãy còn xõa trên vai.
Cau mày, Sở Yến không chần chừ đứng lên che trước người Sở Khanh, sau khi kéo người về phía sau kéo màn lại.
Không để ý đến Nguyên Ý Vi bị phớt lờ bên ngoài, y sửa sang y sam cho Sở Khanh: "Sao dậy không mặc quần áo tử tế đã chạy ra ngoài?"
Sở Khanh nhìn hành động của y, bĩu môi: đàn ông tồi.
Rõ ràng tối qua hai người còn dây dưa khắng khít, sáng nay vừa mở mắt ra người đã mất bóng, chỉ còn lại hắn và một căn phòng trống.
Sở Yến không được trả lời cũng không giận, chỉ coi như tiểu ma vương nhà y vẫn chưa hết buồn ngủ: "Cơ thể thế nào rồi?"
Cho dù đã sớm bình phục tương đối, nhưng Sở Khanh vẫn chui vào lòng Sở Yến như làm nũng: "Không thoải mái."
Tính nhẩm được năm giây, Sở Yến mới đẩy Sở Khanh ra: "Con đi đánh răng rửa mặt trước đi, lát nữa sư tôn lại bôi thuốc cho con."
Đã hứa với tiểu ma vương nhà y sẽ bôi thuốc cho hắn, chưa được một khắc Nguyên Ý Vi liền bị mời ra.
Lúc Sở Yến về tới phòng ngủ, Sở Khanh đang mặc quần áo.
Không nhìn kĩ không để ý, vóc người mảnh khảnh trước đây của thiếu niên bây giờ mạnh mẽ rắn chắc, cơ ngực và cơ bụng lồi lõm ấn tượng làm người ta ngưỡng mộ.
Sở Yến im lặng một giây: thảo nào tối qua chê y gầy.
Nhưng sự buồn bực trong lòng chẳng mấy chốc bay đi, dẫu sao khung xương và hình thể của Ma tộc vốn khá là cao lớn, so ra thì Tiên tộc thiên cao gầy mảnh mảnh hơn.
Đến khi y lấy thuốc mỡ ra, quay người lần nữa, chỉ thấy Sở Khanh đã áo mũ chỉnh tề ngồi bên giường, nhìn y bằng hai con mắt long lanh, ngập tràn mong đợi.
"Ai không biết còn tưởng con chờ ăn kẹo." Sở Yến bật cười, dịu dàng bôi thuốc lên sừng Ma bắt đầu đóng vảy của Sở Khanh, "Còn đau không?"
Sở Khanh lắc đầu, nhưng nhìn những vết thương bắt mắt ấy, y vẫn đau lòng thấy sợ: những vết thương này vốn không nên do tiểu ma vương của y gánh lấy.
Dưới sự tiếp xúc của Sở Yến, cho dù không đau, tiểu ma vương vẫn nhạy cảm rầm rì mấy tiếng.
"Sau này không được tổn thương bản thân, khó chịu phải nói với sư tôn." Y dừng lại, nhấn mạnh, "Nếu là bởi vì sư tôn, vậy càng phải nói với sư tôn."
Nếu như y khiến tiểu ma vương nhà y khó chịu, nhất định là y có lỗi.
Sở Khanh "ò", lại nghe sư tôn hắn nói: "Qua mấy ngày nữa vết thương lành, theo sư tôn đến các Bộ môn xem thử, trưởng thành rồi, nên chọn đường ra cho mình."
"Không đi được không?" Tiểu ma vương lập tức ỉu xìu.
Hắn không thể ở bên cạnh Sở Yến làm việc cả đời sao?
"Không được, muốn làm nhóc sâu gạo để sư tôn nuôi con cả đời ư?"
"Nếu không làm sâu gạo tối nay có thể ngủ chung với sư tôn không?"
Cũng không biết trên mạch não của tiểu ma vương xoay làm sao, tóm lại hắn chớp chớp hai mắt, trông vừa vô tội lại làm người ta thương xót, chẳng mấy chốc đã nắm được thóp của Sở Yến.
Nhưng nghĩ đến phong cảnh kiều diễm trắng trợn và cái chăn chưa phơi khô ngoài kia, Sở Yến vẫn giữ cho bản thân kiên định, trừng tiểu ma vương nhà mình: "Đang ăn vạ sư tôn?"
Tiểu ma vương bị từ chối cúi thấp đầu, giống như con cún bự bị bỏ rơi, kéo ống tay áo rộng của y: "Sư tôn, bây giờ con siêu khó chịu."