Đã đồng ý là nửa tiếng, nhưng Sở Khanh được cho chép chẳng động đậy, sau một chén trà cũng chỉ ôm Sở Yến giống như cứ vậy là thoả mãn rồi.
Sở Yến chơi liều nhận được đãi ngộ như thế cũng há hốc mồm.
Nhưng y làm sư phụ, có vài lời không tiện nói ra, vì vậy chỉ có thể thiện chí nhắc nhở: "Nói trước rồi đó, nửa tiếng, không thể kì kèo."
"Vâng." Tiểu ma vương sáp đến, dán bên má y gật đầu.
Muốn hôn, nhưng không dám hôn, vậy nên chỉ có thể dán.
Muốn dùng sức, nhưng sợ làm Sở Yến đau.
Hắn cẩn thận dè chừng, sợ kinh động người phía trước.
Cảm giác nóng hầm hập đột nhiên biến mất, Sở Yến hơi kinh ngạc, buột miệng: "Xong rồi?"
Bởi vì lo Sở Yến quay đầu qua nên vươn một tay một kia che mắt y lại: "Không, không có... Sư tôn đừng nhìn..."Im lặng vài giây, Sở Yến chợt đến gần phía của tiểu ma vương nhà y: "Con còn đẩy ra ngoài nữa thì đẩy sư tôn xuống giường mất."
Tiểu ma vương chưa kịp phản ứng, chợt cảm thấy Sở Yến lại tựa vào lòng hắn.
Sở Yến dịu dàng xoa đầu tiểu ma vương, an ủi: "Không sao, sư... Ta đã bày kết giới, người khác không nghe thấy."
Là Ma tộc trẻ tuổi sung sức, cộng thêm thuốc kích thích chu kì động dục đẩy vào kì phát tình, lúc Sở Khanh nhận thấy thời gian không còn lại mấy, động tác trở nên nóng nảy thô lỗ hơn.
Sở Yến không phàn nàn, chỉ bảo đảm lần nữa: "Sở Khanh, sư... Ta không chạy."
Thời điểm này y không tài nào mặt dày tự xưng là "sư tôn" được.
Dỗ rồi trì hoãn, nửa tiếng đã hẹn cuối cùng thành gần một tiếng.
Muốn vấy bẩn Sở Yến, cũng muốn làm bẩn y phục của Sở Yến.
Nhưng lại sợ làm đối phương không vui.
"Sư tôn..." Sở Khanh thăm dò gọi người dưới thân.
"..." Sở Yến thật tình không muốn trả lời: xấu hổ quá!
Hơn nữa sâu trong nội tâm, y vẫn luôn tự trách.
Là sư tôn thì thế nào?
Y không chăm sóc Sở Khanh chu đáo, thậm chí đối phương bắt nạt lên tới đầu, tiểu ma vương của y vẫn phải nhẫn nhịn không đánh trả.
Tiếng sư tôn này, y xứng sao?
"Sư tôn...!" Không được trả lời, Sở Khanh liền gọi hết lần này tới lần khác.
Không thắng nổi tiểu ma vương nhà mình, Sở Yến lại lùi bước thỏa hiệp, vươn tay xoa sừng ma nhạy cảm của Ma tộc, muốn giúp hắn nhanh giải thoát: "Ta ở đây."
Kích thích trực tiếp đến từ người yêu dấu khiến Sở Khanh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, làm bẩn chăn của Sở Yến.
Chăn của sư tôn không dùng được nữa, vậy thì hắn có thể đắp chung chăn ngủ với sư tôn rồi!
Tiểu ma vương cảm thấy mình siêu cấp thông minh hí hửng đắp chăn của mình lên cho sư tôn, sau đó cũng chui tọt vào.
"Con cố tình." Sở Yến hơi không vui.
Sở Khanh làm bộ không nghe thấy, ôm eo Sở Yến, kéo y vào lòng mình: "Sư tôn ngủ ngon."
Ôm người ta trong lòng còn chưa chịu, sau khi đưa tay sờ lại bất mãn mà lầm bầm: "Sao sư tôn lại gầy quá vậy?"
Sở Yến đỏ bừng mặt trong bóng tối không thể không bảo tiểu ma vương nhà y im miệng: "Ngủ."