Chương
"Hoàng Thúc !"
Đột nhiên , Tuyệt Tình Thủy sát lại gần Huyền Dạ , miệng còn không quên nở một nụ cười lấy lòng.
Cả thiên hạ này có ai không biết , Huyền Hầu Gia tính cách lạnh lùng , giết người như ngóe , chưa từng rủ lòng thương sót bất kỳ kẻ nào chống đối hắn , đặc biệt mặc bệnh sạch sẽ vô cùng nặng và cực chán ghét nữ nhân.
Chỉ cần có nữ nhân nào dám bén mảng tới gần hắn ba bước , không cần biết đối phương có thân phạn gì , Huyền Dạ đều không chút lưu tình mà đánh bay người đó , có khi còn giết luôn !
Nhưng có một nữ nhân là ngoại lệ duy nhất có thể lại gần Huyền Dạ mà không có chuyện gì.
Người đó không ai khác chính là Tuyệt Tình Thủy !
"Bệ Hạ có chuyện gì sao ?"
"Ngươi khiến cho Trác Thiếu Thu kia bị thương , ngày mai lúc thượng triều lão già họ Trác kia chắc chắn sẽ kêu gào khóc lóc đòi công bằng.
Trẫm biết ngươi trước giờ luôn thích tự xử lý những kẻ chống đối mình !"
"Bệ Hạ là đang cảm thấy thần sợ sao ?"
"Hoàng Thúc ngươi thì làm gì có sợ cái gì ! Trẫm là chủ nhân cái hoàng cung này , Trác Thiếu Thu kia không biết xấu hổ khuyến rũ nam nhân ngay trong hoàng cung , truyền ra ngoài người mất mặt không phải là Trẫm hay sao ?! Trẫm muốn đích thân xử lý ! Ngươi không có ý kiến đi !"
"Bệ Hạ cứ tùy ý !"
Nhận được câu trả lời như mong muốn , Tuyệt Tình Thủy hiện lên vẻ thỏa mãn.
Ả tiện nhân chết tiệt Trác Thiếu Thu kia quyến rũ nam nhân nào nàng không quan tâm.
Nhưng tuyệt đối không được dòm ngó tới Huyền Dạ.
Nàng còn chưa khiến hắn động lòng , chưa bỏ cuộc thì làm gì có chuyện tới lượt nữ nhân khác chứ !
Tuyệt Tình Thủy đi vào Ngự Thư Phòng cùng Huyền Dạ.
Cái miệng nhỏ nở một nụ cười thật tươi , miệng nói không ngừng như chú chim nhỏ.
"Hoàng Thúc , Trẫm thấy ngươi đi lại giữa hoàng cung và Hầu Phủ bất tiện quá , hay là ngươi vào ở trong hoàng cung luôn đi chô để xử lý tấu chương !"
"Bệ Hạ nhọc lòng !Thần thấy không bất tiện !"
"Nhưng Trẫm lại thấy tốn thời gian lắm ! Nếu ngươi không đồng ý vào cung ở vậy lát nữa ăn cơm cùng Trẫm đi ! Một mình Trẫm ăn cơm rất buồn chán !"
"Được !"
"Tiểu Ngọc Tử , đi tới Ngự Thiện Phòng kêu người chuẩn bị đi !"
Đây không phải là lần đầu tiên nàng mở lời bảo hắn chuyển vào trong cung ở , nhưng mỗi lần đều bị hắn thẳng thừng từ chối.
Nàng cũng không biết bản thân đã hỏi hắn vấn đề này bao nhiêu lần rồi.
Nàng chỉ biết , mỗi lần nghe lời từ chối của hắn trong lòng đều thoáng chút buồn bã !
Thật muốn Huyền Dạ vào luôn trong cung ở với nàng , nếu được như thế nàng sẽ có cơ hội nhìn thấy hắn nhiều hơn , cũng có nhiều cơ hội lại gần hắn hơn.
Trác Thiếu Thu sau khi bị Huyền Dạ làm bị thương đã được nâng về Trác Phủ.
Nghe Tiểu Ngọc Tử nói , lúc được đưa về nàng ta đã lâm vào hôn mê.
Đại phu nói bàn tay đó của Trác Thiếu Thu đã bị phế bỏ hoàn toàn.
Trác Thiếu Thu tỉnh lại nghe thấy tin này , lần nữa lầm vào hôn mê.
Tuyệt Tình Thủy nghe xong chẳng thấy nàng ta đáng thương chỗ nào , chỉ cảm thấy tiếc vì sao Huyền Dạ lúc đó không giết luôn Trác Thiếu Thu đi !
Sáng hôm sau , vào thời gian thượng triều , đúng như nàng đoán , phụ thân Trác Thiếu Thu Lại Bộ Thương Thư Trác Bái Từ vừa nhìn thấy nàng liền khóc lóc thảm thiết.
"Bệ Hạ , người phải làm chủ cho vi thần !"
"Không biết Trác ái khanh muốn Trẫm làm chủ chuyện gì ?"
Tuyệt Tình Thủy hôm nay tỉnh táo khác thường , không hề có dáng vẻ buồn ngủ như mọi hôm.
Điều này khiến cho mọi người khinh ngạc không thôi.
Bệ Hạ hôm nay là bị gì sao ?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người đổ dồn về phía mình , Tuyệt Tình Thủy trong lòng bất mãn.
Nàng không có ngủ ngật thì sao chứ ? Lạ lắm sao ?
Đúng là lắm chuyện !
Chương
"Trác ái khanh , ngươi nói đi . Không biết là ngươi muốn Trẫm làm chủ chuyện gì ?"
Đám quan lại này bình thường có chuyện quốc gia đại sự gì cũng chỉ đều nói với Hoàng Thúc , chỉ khi mỗi lần xảy ra xích mích với nhau mới chạy tới tìm tới tìm nàng làm chủ.
Nàng thừa nhận , bản thân nàng không hề có hứng thú đối với cái hoàng vị này . Nếu như không phải hoàng thất Tuyệt Thị đã không còn một ai ngoại trừ nàng , thì không đời nào nàng ngồi đây.
Có điều dù sao nàng cũng đã mang cái danh Hoàng Đế , thì ít nhất cũng phải để nàng vào trong mắt , đừng có huyện gì cũng gạt nàng sang một bên bàn bạc với Hoàng Thúc.
"Khởi bẩm Bệ Hạ , hôm qua sau khi nữ nhi của thần là Trác Thiếu Thu từ trong cũng trở lại không biết đã xảy ra xung đột với ai mà đến khi trở về lại mình đầy thương tích . Đến nỗi phế cả bàn tay . Lúc đi thì lạnh lặn , đến lúc về lại thành ra như vậy , người làm cha như thần nhìn thấy nữ nhi thành ra như vậy thấy xót thương vô cùng . Xin Bệ Hạ tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này , trả lại cho nữ nhi thần một công đạo !"
Trác Bái Từ nói với vẻ mặt vô cùng thương tâm , lão già này còn không quên nặn ra vài giọt nước mắt.
"Nếu như tìm ra kẻ đó rồi , không biết Trác ái khanh muốn xử lí như thế nào ?"
"Dĩ nhiên là lôi ra ngoài đánh roi , sau đó phế bỏ bàn tay , lưu đầy biên cương !"
Tuyệt Tình Thủy nghe xong lời này , ánh mắt bí mật liếc sang Huyền Dạ , thấy hắn vẫn chỉ có duy nhất một biểu cảm lạnh nhạt , trong lòng nàng không khỏi cảm thán.
Đúng là Hoàng Thúc !
Cho dù trong hoàn cảnh nào cũng đều vững như núi thái sơn không lay chuyển !
Khâm phục !
Không biết khi Trác Bái Từ biết người làm nữ nhi của hắn bị thương chính là Huyền Dạ thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ.
Tuyệt Tình Thủy có thể chắc chắn một điều là , biểu cảm khi biết được Huyền Dạ chính la thủ phạm của Trác Bái Từ sẽ vô cùng đặc sắc a !
Ánh mắt Tuyệt Tình Thủy khẽ liếc sang Tiểu Ngọc Tử đứng cạnh . Tiểu Ngọc Tử hiểu ý nàng , lập tức chỉ tay xuống Trác Bái Từ quát lớn.
"To gia ! Trác đại nhân , ngươi dám có ý phạm thượng bất kính !"
Trác Bái Từ giật mình sợ hãi , vội quỳ xuống . Ngoại trừ Huyền Dạ mặt không biểu cảm thì không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Bệ Hạ , thần oan uổng ! Thần xưa nay luôn tận trung với Bệ Hạ , sao có thể phạm thượng bất kính !"
"Trác ái khanh , nếu như là chuyện của nữ nhi ngươi thì không cần truy cứu nữa đâu . Bởi vì người ra tay chính là Trẫm !"
"Bệ Hạ ?!"
Trác Bái Từ ngẩn người , không chỉ Trác Bái Từ , những vị quan khác cũng đều có chung một biểu cảm y như hắn.
"Bệ Hạ , người làm vậy là có ý gì ?"
"Có ý gì ? Ngươi còn dám hỏi Trẫm có ý gì ? Nữ nhi của ngươi dám ở ngay trong hoàng cung giở trò dơ bẩn , quyến rũ nam nhân , làm ô uế hoàng cung của Trẫm . Trẫm chưa giết nàng ta đã là may lắm rồi ! Ngươi còn dám tới trước mặt Trẫm đòi công đạo , là muốn tìm chết sao ?"
Nghĩ tới cảnh Trác Thiếu Thu trước mặt nàng quyến rũ Huyền Dạ , sự tức giận trong lòng nàng liền lần nữa bộc phát.
Thoáng chốc , một cỗ tôn quý , khí chất đế vương cao quí bộc phát . Trên nét mặt Tuyệt Tình Thủy không còn dáng vẻ ngây thơ của tiểu cô nương nữa , thay vào đó là một loại uy áp vô hình áp đảo tất cả , khiến cho những người bên dưới cảm thấy sợ hãi không thôi.
Trong thoáng chốc , thời gian như ngưng động . Chưa ai thấy Tuyệt Tình Thủy như vậy.
Trong trí nhớ của bọn họ , Tuyệt Tình Thủy mang danh Hoàng Đế nhưng cả ngày ham chơi , nét ngây thơ còn chưa rút hết . Nào có như lúc này khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Huyền Dạ thoáng chốc ngây người . Trong đầu thoáng hiện lên hình bóng của một nữ tử bạch y , nhưng lại không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Nàng...là ai ?
Nữ tử toàn thân màu trắng đó , xuất hiện trong giấc mơ của hắn rất nhiều . Chỉ là chưa bao giờ hắn nhìn thấy dung mạo của nàng.
Tại sao lúc này nhìn Tuyệt Tình Thủy , trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng của nữ tử bạch y hay xuất hiện trong mơ của hắn ?