Bụng dưới bị bắn đến mức căng tròn, đôi mắt Bùi Nam vẫn mờ nhoè, trên khuôn mặt tràn đầy sự thoả mãn, nghiêng đầu đón lấy nụ hôn dịu dàng của Tề Phong Bắc. Những ngón tay của người đàn ông di chuyển giữa hai cánh mông của cậu, lúc dương được rút ra bỗng có một vật tròn tròn được đưa vào, chặn toàn bộ hỗn hợp tinh và nước dâm sắp tràn ra.
Là phích cắm hậu môn.
Cái này vốn dĩ được nhét vào hậu môn nhưng nhét vào bướm nhỏ vẫn vừa vặn.
Mặc dù trước đó Bùi Nam đã từng nói những lời mĩ như "dùng phích cắm hậu môn để chặn tinh không cho chảy ra ngoài" nhưng thực tế thì bướm nhỏ vẫn chưa từng được nhét qua lần nào. Bây giờ cậu mới thấy xấu hổ, hàng lông mi run run, "Ngài làm gì thế?"
Tề Phong Bắc nhặt quần lót lên mặc lại cho cậu, khoác lại lớp da đàng hoàng nghiêm túc, "Váy mượn thì không nên làm bẩn."
Bùi Nam giờ mới hiểu ra, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng lên, "Em, em còn phải trở lại thay quần áo... Lỡ bị người ta phát hiện ra thì làm sao bây giờ..."
"Chậc, chẳng lẽ em lại thay đồ trước mặt người khác sao?" Tề Phong Bắc ghé sát lỗ tai của cậu, thấp giọng nói: "Em cẩn thận một chút, đừng làm rớt phích cắm, nếu không ai cũng sẽ biết em bị đàn ông bắn đầy một bụng tinh ."
Thanh âm hắn như dòng điện truyền qua khiến cả người Bùi Nam ngứa râm ran. Tề Phong Bắc sửa sang làn váy cho cậu, cũng chỉnh lại mái tóc giả rối loạn xong rồi nói: "Được rồi, đi thay quần áo đi."
Người đàn ông cũng lại quay về dáng vẻ như bình thường. Trên âu phục vẫn không có bất kì một nếp nhăn nào, khắp người cũng chẳng nhìn ra một chút khuyết điểm nào, giống như người móc dương ra ** thật mạnh vào bướm non của cậu lúc nãy không phải là hắn vậy. Cảm giác có vật thể lạ trong bướm nhỏ rất rõ ràng, bướm nhỏ co rút chặt lại như thể đang hút lấy dương của đàn ông vậy. Điều này khiến Bùi Nam dấy lên cảm giác quyến luyến, cầm lấy vạt áo đối phương không nỡ buông ra, muốn sà vào vòng tay hắn, muốn được bao bọc bởi hơi ấm của hắn, muốn ngửi thấy mùi hương của hắn nhiều hơn, giọng điệu mềm nhũn có hơi làm nũng: "Bao giờ thì chúng ta về?"
"Chờ em thay quần áo xong thì về." Tề Phong Bắc nhéo mặt cậu, "Đừng để người khác nhìn thấy."
Chuyện này thực sự có chút khó khăn, trên đường trở về hội trường, Bùi Nam đã cố gắng khống chế biểu tình trên mặt mình, cũng tạm thời xoá nhoà đi cảnh tượng cuồng hoan lúc nãy. Nhưng mỗi bước đi của cậu đều khiến cảm giác bị cắm bởi phích cắm bên trong bướm nhỏ càng rõ ràng hơn, người đàn ông bắn quá nhiều khiến cậu thậm chí còn sinh ra cảm giác dường như tinh đang chảy quanh bướm nhỏ của mình.
Thật chẳng muốn xa Tề Phong Bắc chút nào.
Hầu hết sinh viên còn đang chơi đùa điên cuồng trong hội trường, dù chỉ có âm nhạc nhưng những sinh viên vốn chẳng tuân theo nội quy này bắt đầu quậy phá, thậm chí còn có đội âm nhạc trong trường còn tổ chức "buổi hoà nhạc" ngay trên sân khấu.
Phía sau hậu đài không đông người lắm, Bùi Nam tránh vào chỗ vắng thay đồ, kiểm tra tỉ mỉ váy lại một lần, bảo đảm không dính phải cái gì không nên dính thì mới yên tâm đem nó trả cho giáo viên.
Cậu vội vã muốn đi thật nhanh nhưng ra đến cửa lại đụng phải Chu Ấu nên không thể không đứng lại chào một tiếng. Chu Ấu còn lo lắng hỏi, "Nam Nam, lúc nãy cậu đi đâu thế? Mình tìm cậu từ nãy giờ không thấy cậu đâu cả."
Bùi Nam chột dạ, "Dẫn Tề tiên sinh đi nhà vệ sinh ấy mà... Ngài ấy hơi lâu..."
Tâm tư Chu Ấu đơn thuần nên rất dễ lừa."Giờ cậu đi về sao? Trễ thế này chắc hết xe buýt rồi? Nếu không thể về nhà thì có thể về ký túc xá của mình ngủ một đêm cũng được, hai đứa tụi mình chen chúc một chút."
"Không cần đâu." Bùi Nam nở nụ cười, nhỏ giọng nói, "Bạn trai mình đến đón rồi."Đây là lần đầu tiên Bùi Nam dùng danh xưng "Bạn trai" để gọi Tề Phong Bắc, rõ ràng chỉ có ba chữ(*) này nhưng trong lòng cậu đã thấy ngọt ngào như mật, trên gương mặt cũng dâng lên một mảng đỏ bừng.
(*) Bạn trai trong tiếng Trung là 男朋友 (Nán péngyǒu).
Biểu cảm này vừa vặn bị Lộ Tân Kỳ đang đi tới bắt gặp.
Cậu ta ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ u ám, khi đến gần thì giọng điệu có chút cứng ngắc: "Chuyện gì mà cậu lại cười vui vẻ thế?"
Chu Ấu vừa nhìn thấy cậu ta, liền vội vàng nhích sát lại bên người Bùi Nam, nhìn qua như là sợ Lộ Tân Kỳ nhưng thực ra chỉ bởi vì ngại ngùng mà thôi.
Bùi Nam ngừng cười, nói: "Không có gì, Lộ Tân Kỳ sao cậu lại ở đây? Không phải cậu học nhạc cụ à? Sao không lên đài chơi mấy bài?"
Đôi môi cậu lúc nói đóng mở liên hồi, màu môi không đều bởi vì lúc nãy thợ trang điểm đã tô son cho cậu nhưng qua một lúc lâu đã trôi hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút xíu ở trên môi. Nếu như quan sát tỉ mỉ thì còn có thể nhận ra được môi cậu còn hơi sưng lên một chút với lúc trước.
Rất gợi tình.
Lộ Tân Kỳ xiết chặt ngón tay, sắc mặt có chút khó coi, "Không đi."
"À, vậy tôi về đây, hẹn gặp lại sau kì nghỉ nhé." Bùi Nam vội vã muốn về cùng Tề Phong Bắc, vẫy tay rồi muốn đi, lúc đi ngang qua Lộ Tân Kỳ thì cậu ta đột nhiên bắt lấy tay cậu. Bùi Nam khó hiểu, cau mày nhìn cậu ta, "Còn có việc gì sao?"
Giọng nói của Lộ Tân Kỳ bỗng trầm thấp hơn so với bình thường, "Ừ, muốn nói với cậu mấy câu."
"Nói chuyện gì thế? Cậu nói thẳng là được."
"Đến chỗ vắng người đi, có được không?"
Bùi Nam chẳng muốn đi chút nào, cậu cực kỳ muốn đem cơ hội này trao lại cho Chu Ấu, nhưng nhìn Lộ Tân Kỳ cố chấp như vậy, lúc cười cũng không vui vẻ như ngày thường. Bùi Nam do dự theo sát hắn đi tới góc vắng người, xoa nhẹ tay bị nắm đau lúc nãy, nói: "Cậu muốn nói gì thì nói ở đây luôn đi."
Thanh niên tóc vàng đứng trước mặt cậu, rũ mắt nhìn cậu thật sâu, không cười nên có vẻ hơi nghiêm túc.
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)
Đến lúc này Bùi Nam mới phát hiện vẻ ngoài của cậu ta cũng không tệ lắm, nhan sắc ở trong trường học cũng có thể xếp vào hàng đầu.
Nhưng mà cũng không sánh được với Tề Phong Bắc đâu.
Vừa nghĩ đến Tề Phong Bắc, trong lòng Bùi Nam đã thấy ngọt ngào, vô thức nở nụ cười, lúc hối thúc cũng lộ ra nét vui vẻ, "Rốt cuộc là cậu muốn nói chuyện gì? Cậu nói nhanh đi."
Lộ Tân Kỳ cũng mở miệng: "Tôi thích cậu."
Bùi Nam bàng hoàng, "Hả?" Tới lúc cậu hoàn hồn lại mới vội vã hỏi dồn, "Vậy A Ấu phải làm sao bây giờ? Cậu không thích A Ấu sao?"
Lộ Tân Kỳ nhíu mày, "Chu Ấu thì liên quan gì? Bùi Nam, người tôi thích chính là cậu, tôi muốn theo đuổi cậu, từ trước đến giờ vẫn luôn quan tâm đến chuyện của cậu, cậu không cảm giác được gì sao?"
"Không có mà."
Lộ Tân Kỳ tức muốn chết.
Bùi Nam nói: "Hơn nữa tôi đã có người yêu rồi, cậu không nên thích tôi, giữa chúng ta không có kết quả đâu. Chuyện cậu muốn nói chính là chuyện này sao? Vậy tôi đã nghe xong rồi, tôi đi về trước nha." Bùi Nam vẫy tay với cậu ta, lúc muốn rời đi thì Lộ Tân Kỳ đột nhiên nắm chặt tay cậu, đồng thời ép sát cậu vào tường.
Lưng Bùi Nam bị đụng vào tường đau điếng, tức giận nói, "Cậu làm cái quái gì vậy?"
Lộ Tân Kỳ nhăn mày, yên lặng nhìn Bùi Nam, "Cậu thật sự có người yêu sao?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Lộ Tân Kỳ đột nhiên cười lạnh, "Rốt cuộc là cậu thích tên kia? Hay là thích tiền của tên kia?"
Bùi Nam khó hiểu, "Cậu bị mê sảng hả?"
"Thích tiền đến vậy ư? Đến mức cậu tình nguyện bán thân luôn sao?"
"Cậu bị điên thật rồi..." Bùi Nam rất chán ghét cậu ta lúc này, dùng sức đẩy cậu ta ra, "Lộ Tân Kỳ, những gì cậu nói tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy, sau này nếu cậu còn sỉ nhục tôi như vậy thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" Cậu mạnh mẽ trừng đối phương một cái, gạt phắt bàn tay đang kiềm chế cậu rồi đi phăm phăm.
Ánh mắt Lộ Tân Kỳ loé qua một tia tàn nhẫn, đưa tay muốn bắt lấy tay cậu nhưng chỉ bắt được một mảnh tay áo. Cậu ta nhìn chằm chằm người đã ngúng nguẩy đi xa, ngực như bị một tản đá lớn nện vào, cảm giác ghen tỵ và xấu hổ bao trùm dần dần biến thành sự căm ghét. Qua hồi lâu, cậu ta nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Tôi đã chụp được..."
Bùi Nam đi đến cửa trường học, vừa liếc mắt đã thấy được xe của Tề Phong Bắc, cậu nhẹ nhàng đi tới, mở cửa sau xe ra rồi chui tọt vào bên trong.
Tề Phong Bắc đang dùng di động, cửa xe vừa vang lên tiếng thì hắn đã tắt di động rồi bỏ vào túi áo, tiện tay kéo tấm ngăn cách trong xe xuống, để tài xế không thấy hình ảnh phía sau xe.
Mặc dù tài xế không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh.
Cho nên Tề Phong Bắc làm động tác suỵt một cái thì Bùi Nam đã hiểu rõ, cởi ba lô ra rồi dụi người vào trong lồng ngực của người đàn ông, ôm lấy cổ của hắn rồi ghé sát tai hắn nói: "Rất nhớ ba ba..."
Mềm vô cùng, như một chiếc bánh ngọt mới ra lò vậy.
Cậu đã thay quần áo, tóc giả cũng đã tháo ra nhưng lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa kịp chùi, lông mày cũng được vẽ lại một chút, mảnh hơn so với bình thường, cũng đầy sức sống hơn. Trên mí mắt còn vương ít phấn mắt, mùi mỹ phẩm trên mặt vẫn chưa bay hết.
Tề Phong Bắc dùng ngón tay lau môi cậu, sau đó hé miệng ngậm, vừa hôn vừa sờ mông của cậu.
Quần đã bị cởi ra trong lúc triền miên, quần lót cũng đã bị cởi ra từ lúc nào, chỉ còn một đôi tất ở lại trên chân. Không biết Tề Phong Bắc lấy từ đâu ra một tuýp gel bôi trơn, bắt đầu mở rộng cho Bùi Nam. Hắn bóp mông Bùi Nam, ngón tay thon dài dính gel bôi trơn nhét vào lỗ đít của cậu, vừa hôn môi cậu, vừa mút gốc lưỡi của cậu khiến Bùi Nam phải thở hổn hển.
Mở rộng đã làm xong, Tề Phong Bắc móc bao cao su đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu nhét vào trong tay Bùi Nam, thấp giọng nói: "Mang vào."
Hai người vẫn là lần đầu tiên chơi xe chấn, Bùi Nam có chút choáng, nhưng xấu hổ thì kệ xấu hổ, vẫn không nỡ lòng buông tha cơ hội như này. Cậu dùng hàm răng xé áo mưa ra, kéo phéc mơ tuya quần của Tề Phong Bắc xuống rồi móc dương đang cương cứng ra ngoài.
Lớn quá đi.
Bùi Nam không nhịn được quỳ ở trong xe, hai má để sát vào, xoang mũi có thể ngửi thấy mùi dương của đối phương, hình như vẫn còn vương mùi của bản thân đâu đó. Cậu dùng cái tư thế này vụng về trùm áo mưa lên dương của người đàn ông, đeo xong rồi thì hôn một cái lên đầu.
Lần này khiến Tề Phong Bắc mất khống chế thật sự, vội vàng đem cậu ôm vào trong lồng ngực, đầu nấm khổng lồ đâm vào trong lỗ đít của cậu.
Bùi Nam đã thích ứng với việc chơi hậu môn, bên trong bướm nhỏ của cậu còn nhét phích cắm, lỗ đít lại được nhồi đầy, cảm giác căng tràn cả người khiến cậu sướng không thôi, trong cổ họng tràn ra mấy tiếng rên rỉ, hai má ửng đỏ, lúc muốn hét lên thì Tề Phong Bắc đã chặn đôi môi cậu lại.
Tiếng bánh xe di chuyển trên đường, tài xế mở tin tức ở trên xe, tấm ngăn cách không thể ngăn hết được âm thanh nên vẫn có thể nghe tiếng đứt quãng của người dẫn chương trình truyền ra đằng sau. Nhưng hai người ai nấy cũng không thèm đoái hoài tới việc nghiêm túc ngồi nghe, chỉ muốn chìm đắm vào trong cơn hoan ái sung sướng khó kiềm chế lại được.
Cả người được Tề Phong Bắc đỡ lên, dương vừa dài vừa to như một điểm trung gian ở giữa. Bao cao su đã được thấm đẫm chất lỏng màu trắng sữa, trong quá trình đưa đẩy lại trở thành màu dịch trong suốt, chất lỏng dính nhớp lúc kéo ra còn kéo thành một sợi chỉ bạc rất mảnh. Nơi hợp hiện ra dâm mĩ cực kỳ. Bùi Nam có cảm giác như đang cưỡi ngựa vậy, toàn thân nảy lên theo chuyển động của người đàn ông, mỗi cú đẩy của dương đều khiến cậu sướng như lên mây vậy.
Thật thoải mái, làm tình sao mà thoải mái vậy ta.
Bùi Nam sướng đến ứa nước mắt, nằm nhoài lên bả vai của Tề Phong Bắc nhỏ giọng nói: "Con muốn bị ba ba chơi hư..."
Cậu nức nở, đuôi mắt cũng đỏ hơn, lại nhỏ giọng nói: "Thích lắm..."