Ánh đèn soi sáng hội trường, lúc Tề Phong Bắc đi lên bục giảng thì có một chùm sáng đuổi theo từng bước chân của hắn. Cho đến lúc hắn đứng đối diện với hàng ghế sinh viên ở phía dưới thì Bùi Nam nghe được rất nhiều âm thanh trầm trồ khe khẽ.
Đẹp trai quá!
Rất đẹp trai, âu phục màu xanh lam phẳng phiu, không có một nếp nhăn nào cả, kích cỡ vừa vặn tôn lên vóc người hoàn mỹ của hắn. Ngũ quan hoàn hảo và hàng lông mày sắc sảo, sự sắc bén trên khuôn mặt bị cặp kính giấu đi mất mấy phần, thoạt nhìn vừa có khí chất của bậc anh tài và còn có khí thế của bậc bề trên. So sánh với vị hiệu trưởng mang bụng bia đứng bên cạnh thì trông hắn đẹp trai đến mức không chân thật chút nào.
Hắn mặc âu phục màu xanh làm nên chiếc kẹp cà vạt có một hạt cườm màu đỏ kia tự nhiên nổi bần bật. Lúc này Bùi Nam lại cảm thấy cái kẹp cà vạt này sao lại đẹp như vậy, trang sức giá rẻ như vậy ở trên người Tề Phong Bắc không lạc quẻ chút nào mà còn trông rất quý phái, như thể cũng là một mặt hàng xa xỉ được đặt làm vậy.
Quả nhiên người đẹp vì lụa cũng không sai nhưng cũng có nhiều người là lụa đẹp vì người, mà Tề Phong Bắc chắn chắn là trường hợp hai rồi.
Hầu hết các sinh viên trong hội trường đều nhốn nháo cả lên, tin tức "có một anh chàng đẹp trai" nhanh chóng lan đến đám nữ sinh ở phía sau khu vực chờ, mọi người đều chen chúc nhau để nhìn thấy người kia. Bùi Nam bị ép tới mức chiếc váy trên người gần tuột xuống nên đành phải hét nhỏ: "Kiềm chế nào! Các cậu dè dặt chút đi!"
"Có anh đẹp trai đứng đó thì ai muốn dè dặt chớ? Bùi Nam, cậu muốn dè dặt thì xê ra chỗ khác coi, á à, cậu cứ đứng mãi chỗ góc nhìn tốt nhất mà không xê dịch chút nào là sao nha?"
Người nói chuyện là Khúc Vân Phương, ai cũng tưởng cô là hoa khôi trường lạnh lùng nhưng thật ra tính cách của cô khá dễ gần và hoạt bát. Bùi Nam và Chu Ấu bị các bạn học chung ngành cô lập nhưng lại được các nữ sinh này chào đón nồng nhiệt, không mấy ngày đã quen nhau.
"Đúng đó đúng đó, cậu đã xem lâu thế rồi, nhường tí đi mà!"
Bùi Nam cũng không muốn nhường, người trên bục là người của cậu mà, còn cố ý đeo cả quà mà cậu tặng nữa, ngay cả nháy mắt cậu cũng không cam lòng nữa là nhường? Nhưng những bạn nữ ở đây "hung hăng" quá đi, vài bàn tay nho nhỏ kéo cậu ra rồi chiếm lấy vị trí của cậu, sau đó trầm trồ ồ lên, "Đẹp trai quá đi!"
"Mẹ ơi, nhìn trẻ quá, chắc cỡ ba mươi tuổi?"
"Bốn mươi tuổi á? Chăm sóc bản thân tốt ghê đó."
"Quả nhiên rượu ngon nhất là rượu ủ lâu, đàn ông hấp dẫn nhất vẫn là đàn ông lớn tuổi, đẹp trai đến mức tim tớ đập bịch bịch bịch rồi nè."
"..."
Bùi Nam nghe mà không vui chút nào, Tề Phong Bắc già chỗ nào? Đã tới bốn mươi đâu, chỉ mới bước qua sinh nhật ba mười bảy tuổi thôi à nha?
Tề Phong Bắc bắt đầu phát biểu, giọng nói trầm ấm từ tính của hắn vừa vang lên thì dưới hội trường lại dấy lên một làn sóng cảm thán khác, các cô gái thì thầm với nhau: "Giọng hay quá đi! Rốt cuộc người đàn ông này có khuyết điểm gì không thế?"
Không có không có không có, khuyết điểm gì cũng không có!
Bùi Nam trả lời thầm ở trong lòng, ngày nào cậu cũng nhìn thấy Tề Phong Bắc nhưng không hiểu sao bây giờ tâm tư vẫn nhộn nhạo muốn nhìn nữa, nhưng chen mãi vẫn không thể chen lên được. Ngay lúc đang gấp thì sau lưng lại có một tiếng gọi nhỏ, "Nam Nam."
Là Chu Ấu, phía sau còn có Lộ Tân Kỳ.Bùi Nam bước tới, nhưng cho đến khi cậu đã đứng ở trước mặt nhưng Chu Ấu vẫn mãi không để ý đến cậu, ánh mắt vẫn cứ đảo qua đảo lại như tìm kiếm bóng dáng của Bùi Nam, ngược lại thì Lục Tân Kỳ đã sớm khoá chặt ánh mắt trên mặt cậu. Càng đến gần thì cậu ta càng ngơ ngác. Bùi Nam hoàn toàn không thèm quan tâm tới Lộ Tân Kỳ, nhảy nhót tới trước mặt Chu Ấu, xua xua tay: "Này, cậu đang nhìn đi đâu thế?"
Chu Ấu nhìn cậu, mặt nghệch ra, chờ một lát mới hoàn hồn, đôi mắt trợn to lên, nói lắp bắp, "Nam, Nam Nam?"
"Không nhận ra được à?" Bùi Nam nhìn Chu Ấu rồi cười ngặt nghẽo.
Chu Ấu hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói, "Không nhận ra được thật mà, sao cậu lại... Mặc váy?"
"Thầy nói mượn nhầm trang phục nên đồ đưa tới đều là váy cả." Trong thời gian ngắn mà Bùi Nam đã thấy hơi quen quen với chiếc váy hồng nhạt mà cậu đang mặc, với cả lúc ra ngoài biểu diễn đông người như vậy ai rảnh mà chú ý tới cậu đâu. "Còn cậu? Tìm được chỗ ngồi chưa?"
"Tìm được rồi, là Lộ Tân Kỳ tìm đó, còn để cho cậu một chỗ nữa, cậu có muốn ngồi xem biểu diễn không? À, lát nữa Lộ Tân Kỳ sẽ biểu diễn tiết mục độc tấu piano á."
Lúc này Bùi Nam mới chú ý đến Lộ Tân Kỳ và phát hiện ra cậu ta đã thay quần áo, không còn màu mè như thường lệ mà chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng và quần đen rất giản dị. Cậu có chút nghi ngờ: "Cậu hả? Độc tấu piano?"
Lộ Tân Kỳ nhe răng nhìn cậu, "Làm sao? Không tin à?"
Chu Ấu kéo tay Bùi Nam, nói: "Tiết mục của các cậu cũng ở cuối cùng mà, chúng mình đi xem biểu diễn trước nha."
Bùi Nam còn đang rất muốn ngắm Tề Phong Bắc nên liền gật đầu. Nhưng lúc bọn họ ngồi an ổn thì Tề Phong Bắc đã xuống bục từ lâu rồi, hắn ngồi cùng với hiệu trưởng ở hàng thứ nhất, từ góc độ của Bùi Nam chỉ có thể thấy non nửa cái gáy của hắn làm cậu thất vọng vô cùng.
Buổi diễn bắt đầu, trường học muốn tạo ra một buổi lễ sang trọng nhưng thực tế thì có hơi tẻ nhạt, dù sao thì độc tấu piano hay độc tấu violin đều chẳng thú vị mấy, chỉ khi tiết mục nhạc kịch lên sàn mới dấy lên một tràn tiếng cười mà thôi.
Bởi vì vở diễn này có hơi quá sức.
Những người này dường như được đưa vào cho đủ số, chưa nói tới màu tóc nổi bần bật thì lúc hát nhạc cũng bị hụt hơi, còn có nhiều chỗ quên mất chữ, thậm chí lúc di chuyển còn vô tình va phải nhau... Nói chung là ngoại trừ lãnh đạo trường không hài lòng thì ai nấy cũng đều được một trận cười vui vẻ.
Bùi Nam cũng cười chảy cả nước mắt, lúc kết thúc chợt cảm thấy Chu Ấu bấu chặt lấy tay mình. Cậu khó hiểu nhưng rất nhanh đã nhận ra, "Sắp tới Lộ Tân Kỳ à?"
Chu Ấu gật gật đầu, "Ừ."
"Trường học tự nhiên bày ra hẳn hai tiết mục độc tấu piano, có điên không vậy trời."
"Không phải đâu, tiết múc trước là nhạc đương đại, còn lát nữa Tân Kỳ sẽ biểu diễn nhạc cổ điển á, bản nhạc đó tên là ."
Bùi Nam khiếp sợ, "Cậu ta mà còn có thể đàn cổ điển á?"
Sau khi người dẫn chương trình lên giới thiệu thì Lộ Tân Kỳ bước lên sân khấu. Vẻ ngoài cậu ta thật ra cũng không tệ lắm, ở trường cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng, đã có rất nhiều nữ sinh bắt đầu vỗ tay rần rần. Chu Ấu đỏ mặt, nhìn chằm chằm Lộ Tân Kỳ trên đài, cố gắng kiềm chế sự kích động lại.
Lộ Tân Kỳ thường ngày ăn mặc loè loẹt nhưng hôm nay tự nhiên lại hoá thành sinh viên ngoan ngoãn, ngay cả bông tai cũng tháo ra, chỉ có một đầu tóc vàng vẫn sặc sỡ như cũ, nhưng tóm lại vẫn có chút khác biệt với thường ngày. Chu Ấu không nhịn được nhỏ giọng nói: "Cậu ấy đẹp trai quá..."
Thẩm mỹ rất có vấn đề.
Bùi Nam muốn trả lời lại bạn tốt một câu như vậy nhưng vẫn nhịn kịp, "Cũng...Cũng được."
Chu Ấu đã tiến vào trạng thái si mê, đôi mắt nhỏ tràn đầy năng lượng, thân thể khẽ run lên. Bùi Nam không muốn nhìn Lộ Tân Kỳ, chỉ nhìn chằm chằm vào cái gáy của Tề Phong Bắc, không lâu sau chợt cậu nghe thấy Chu Ấu đột nhiên nói: "Chuyện gì vậy..."
Bùi Nam không rõ chuyện gì, "Sao vậy?"
Chu Ấu nhỏ giọng nói: "Cậu ấy nên bắt đầu biểu diễn nhưng mà không hiểu sao chưa có động tĩnh gì hết... Giống như đang nhìn cái gì á..."
Cậu ta trông cực kỳ căng thẳng và lắng, vì vậy Bùi Nam cũng nhìn cậu ta và thấy sắc mặt của Lộ Tân Kỳ quả thực rất tệ, hình như đôi mắt của cậu ta đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó. Sự im lặng gần hai mươi giây khiến giáo viên chỉ đạo buổi lễ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không nhịn được mà nhắc nhở thì cuối cùng Lộ Tân Kỳ cũng động đậy.
Ngón tay ấn xuống phím đàn, những nốt nhạc trôi nổi lan toả khắp mỗi một góc trong hội trường. Bản nhạc đúng như tên gọi của nó, tự do tuỳ ý nhưng độ khó của nó không hề thấp. Bùi Nam cảm thấy nhìn Lộ Tân Kỳ cà lơ phất phơ vậy mà năng lực chuyên môn cũng không tệ lắm. Cậu ta có thể chơi toàn bộ bản nhạc một cách trôi chảy.
Nhưng sắc mặt lại rất tệ, hoàn toàn không hề tự tại như gió một chút nào.
Khi bản nhạc kết thúc thì Chu Ấu hào hứng vỗ tay không ngớt, còn nhỏ giọng nói: "Thật là lợi hại..."
Bùi Nam vẫn còn đang ngó chừng cái gáy kia.
Mãi đến khi Lộ Tân Kỳ chen vào bên cạnh thì cậu mới miễn cưỡng không nhìn nữa. Chu Ấu không dám ngồi gần Lộ Tân Kỳ nên trong ba người thì Bùi Nam ngồi ở giữa. Bùi Nam muốn đổi vị trí nhưng Chu Ấu đã ôm chặt lấy cậu, đỏ mặt từ chối, Bùi Nam ghé sát vào tai Chu Ấu thì thầm: "Cậu nhát gan quá đi."
Chu Ấu rụt rè như chim cút, chỉ có lúc Lộ Tân Kỳ hỏi bọn họ màn biểu diễn của cậu ta thế nào thì Chu Ấu mới lấy hết dũng khí khen ngợi: "Tuyệt lắm! Nghe rất hay."
Lộ Tân Kỳ chuyển tầm mắt về phía Bùi Nam, muốn nghe đánh giá của cậu.
Vậy mà Bùi Nam lại nghi ngờ nói: "Lúc nãy trên bục cậu bị ma nhập hả? Tự nhiên im re làm thầy giáo thiếu chút nữa đã làm lễ gọi hồn cho cậu rồi đó."
Lộ Tân Kỳ nhìn cậu thật lâu, muốn nói lại thôi.
"Tuy cậu chơi đàn rất hay nhưng sao trông cậu vừa cay đắng vừa oán hận thế?" Bùi Nam cũng không tò mò lắm nên sau khi hỏi xong thì cậu lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái gáy nào đó.
Lộ Tân Kỳ nhìn cậu chằm chằm, biểu tình có chút khó coi.
Chỉ còn một tiết mục cuối cùng là kết thúc chương trình nên hiệu trưởng lại lên sân khấu phát biểu. Những chiếc ghế ở giữa nhanh chóng được dọn đi, nhường chỗ rộng rãi các bạn học nhảy khiêu vũ. Bùi Nam và một nhóm các cô gái tập luyện khiêu vũ trong mười ngày đã sẵn sàng và vào sân hoành tráng.
Bọn họ đều mặc váy dài có kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc thì khác. Tất cả đều trang điểm và đội ít tóc giả. Dưới ánh đèn rực rỡ, trông bọn họ ngẩng cao đầu ưỡn ngực rất nghiêm túc.
Hơn nữa đều rất xinh đẹp.
Bùi Nam là người cuối cùng ra sân khấu. Phần lớn ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào khuôn mặt của Khúc Vân Phương, tiếng vỗ tay cho cô cũng to nhất nhưng vì Bùi Nam cao hơn những người khác một chút nên cậu vừa xuất hiện đã thu hút được sự chú ý của mọi người.
Rất nhiều người đang nhìn cậu, cũng có rất nhiều người đã biết cậu là nam sinh nên đều muốn chọc ghẹo cậu nhưng tất cả đều bị ánh mắt của thầy hiệu trưởng ngăn lại.
Bùi Nam lúc này cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cậu chỉ quan tâm đến Tề Phong Bắc mà thôi.
Mắng "sếp lớn" nào đó ngay trước mặt hắn lâu như vậy, kết quả "sếp lớn" lại chính là hắn, chuyện như vậy thật quá xấu hổ.
Mặc váy của con gái ở trước mặt hắn, lại trang điểm đậm như vậy lại xấu hổ gấp đôi.
Nhưng những điều này đều không ngăn được cảm giác ngọt ngào khi cậu nhìn thấy đối phương đeo cà vạt và cả kẹp cà vạt của mình tặng.
Trong dịp quan trọng thì thật ra không nên đeo hàng giá rẻ như vậy.
Nhưng hắn vẫn đeo, hạt cườm màu đỏ đính ở giữa kia cực kỳ nổi bật, người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy ngay.
Bùi Nam nhìn hắn gần ngay trước mắt, càng nhìn thì tim càng đập mạnh, tầm mắt vừa dời từ hạt cườm màu đỏ lên thì vừa vặn cũng đối mắt với ánh mắt đang theo sát của đối phương.
Dưới ánh đèn rực rỡ, sự hấp dẫn trên người Tề Phong Bắc càng được khuếch đại, lúc nãy không ít nữ sinh cảm thán Lộ Tân Kỳ quá đẹp trai, nhưng bây giờ nếu so với Tề Phong Bắc thì Lộ Tân Kỳ cũng chỉ có thể xếp sau làm "em trai" mà thôi.
"Tiếp đó, nhờ Tề tiên sinh mời ra một bạn học trong nhóm học sinh để nhảy một điệu khiêu vũ mở màn, hi vọng trường học của chúng ta với sự giúp đỡ của Tề tiên sinh sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn!"
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, những nữ sinh xinh đẹp xếp thành một hàng, ai nấy cũng đều mong ngóng lời mời của Tề Phong Bắc.
Người đàn ông nhếch môi, cười một nụ cười rất tự nhiên, tuy vẫn không thể xoá nhoà được khí chất khốc liệt trên mặt nhưng vẫn gây ra một trận nháo nhào. Tất cả mọi người nhìn theo hắn, Bùi Nam cũng nhìn hắn, nhìn hắn từng bước từng bước tới trước mặt mình, sau đó đưa tay ra làm một động tác thay cho lời mời rất tao nhã.
Hai má Bùi Nam đỏ ửng, thậm chí còn đỏ hơn lúc đánh má hồng. Sau đó trong ánh mắt hâm mộ của mọi người mà đặt tay vào trong lòng bàn tay của đối phương.