Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

chương 35: làm nũng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nồi hải sản tươi bốc khói nóng hôi hổi khiến người ta thèm nhỏ dãi giữa cái tiết đầu mùa thu hơi se lạnh này. Khẩu vị của Bùi Nam thiên mặn, cậu thích đồ vừa thơm vừa cay, hải sản cũng không ngoại lệ. So với những món hải sản tươi nguyên vị đắt đỏ thì cậu thích ăn đồ đã được nấu chín hơn, ngay cả lúc còn là tiểu thiếu gia cậu cũng không quen ăn sashimi chút nào.

Huống hồ gì bây giờ cậu chẳng còn là tiểu thiếu gia nữa thì lại càng muốn làm theo ý mình hơn.

Tây Tân Hải rời đi trước, trước khi rời đi thì đã nghe Bùi Nam nhắc đi nhắc lại: "Đừng nói với Tề Phong Bắc chuyện tôi đã biết hai người họ chia tay, anh nhớ nha!" Cậu vẫn chưa yên tâm, còn muốn ngoéo tay với Tây Tân Hải. Chờ Tây Tâ Hải đi rồi, cậu liền ngóng trông Mục Hương và đối tượng của cô cũng rời đi nhanh một chút, tuyệt đối đừng đụng mặt Tề Phong Bắc.

Sau đó bọn họ cũng rời đi, Bùi Nam liền thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đói bụng nhưng tâm tình rất tốt, nồi hải sản tươi vừa bưng lên đã bắt đầu khởi động ngay. Cuộc họp của Tề Phong Bắc kéo dài nửa tiếng, lúc hắn đến nơi đã nhìn thấy Bùi Nam đang lột tôm.

Những con tôm hùm được nấu chín hoàn toàn trong nước sốt, thậm chí cả vỏ cũng đẫm đầy dầu ớt. Mười ngón tay trắng trẻo của Bùi Nam đều dính đầy dầu nhưng trông không hề bẩn mà ngược lại còn khá hấp dẫn. Cậu nghiêm túc lột vỏ tôm, bỏ óc tôm rồi sau đó đưa vào miệng rồi cắn một miếng lớn, đôi môi dính đầy dầu mỡ, hai má đang nhai cũng phồng lên, nhìn không khác gì một con thỏ nhỏ.

Tôm ăn rất ngon, Bùi Nam ăn no căng bụng, đôi mắt to hơi nheo lại, sau khi nuốt hết thức ăn, cậu liền nhét luôn nửa con tôm còn lại vào trong miệng.

Sau đó chợt nhìn thấy Tề Phong Bắc không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.

Người đàn ông đi từ công ty sang, trên người mặc một bộ âu phục công sở, còn thắt cà vạt và mang cả kính mắt nhìn rất nghiêm nghị. Thế nhưng biểu tình trên mặt hắn không hề lạnh lùng, khoé miệng hơi nhếch lên như đang cười, sắc mặt cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

Như đang chế nhạo cậu vậy đó!

Bùi Nam xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, "Ngài đứng đó xem bao lâu rồi? Sao lại không lên tiếng? Thật xấu xa."

Tề Phong Bắc bước vào ngồi xuống trước mặt cậu, nhướng mày hỏi, "Sao tôi lại thành người xấu rồi?"

Thanh âm hắn trầm thấp, âm lượng không lớn nên chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy.

Chỗ nào cũng xấu hết! Hư hỏng!

Bùi Nam chửi thầm trong lòng.

Rõ ràng đã chia tay thế mà lại giả vờ nói chưa chia tay để ghẹo cậu, mỗi lần đều chọc cậu khóc lên mới chịu thôi, còn không thèm dỗ, không thèm nói ra sự thật, còn để cho cậu phải xấu hổ rồi áy náy về đạo đức nữa chứ.

Sao mà ổng lại trở nên xấu xa như vậy chứ?

Bùi Nam trừng mắt nhìn hắn nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ.

Thì ra sau khi phát sinh quan hệ với cậu thì bọn họ đã chia tay rồi, nhất định là do Tề Phong Bắc muốn chịu trách nhiệm với cậu nên mới làm như vậy.Nhân viên phục vụ lại mang đến một bộ chén đũa mới, Tề Phong Bắc lật menu, "Chỉ gọi một phần hải sản tươi thôi sao? Không muốn ăn gì nữa à?"

Bùi Nam lắc đầu, "Không muốn."

Nhưng Tề Phong Bắc vẫn gọi thêm một phần tôm hùm lớn vận chuyển bằng được hàng không, còn gọi thêm một chai rượu nữa.

Nghe đến rượu, Bùi Nam liếm liếm môi, đôi mắt cũng sáng lên, "Con có thể uống rượu không?"

Tề Phong Bắc nhìn hắn, "Thứ lần trước mà em uống là cái gì?"

Bùi Nam lè lưỡi với hắn, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc đó thì mặt càng đỏ hơn.

Nồi hải sản tươi có rất nhiều nguyên liệu, Tề Phong Bắc cởi áo khoác, gỡ nút tay áo sơ mi rồi xắn lên đến tận khuỷu tay. Hai người ngồi đối diện nhau nên Bùi Nam có thể nhin thấy hết động tác của hắn. Xuyên qua làn khói mịt mờ, Bùi Nam luôn cảm thấy người đàn ông này vô cùng đẹp trai, mỗi hành động của hắn dường như đều câu dẫn lấy trái tim cậu, như thể có một chiếc lông vũ đang quét qua khiến cho cả người cậu trở nên tê dại.

Người đàn ông này là của cậu!

Ý nghĩ này khiến Bùi Nam càng khó nhịn hơn, có hơi muốn ngã vào ngực hắn, muốn được hắn xoa xoa rồi hôn môi, sau đó lại làm chuyện thân mật hơn.

Rõ ràng đêm qua mới bị làm ba lần, làm đến mức huyệt nhỏ cũng sưng lên, thế mà đến hôm nay cậu vẫn cứ khao khát như vậy.

Tề Phong Bắc dường như không phát hiện ra ánh mắt của cậu, hắn đeo bao tay dùng một lần lên bắt đầu lột cua. Cua biển mùa này rất béo, gạch nhiều thịt cũng nhiều, trong quá trình nấu nướng cũng đã làm mất mùi tanh, chỉ còn lại mùi rất thơm. Tề Phong Bắc vừa gỡ thịt bỏ vào đĩa nhỏ, vừa nói: "Thi thế nào?"

Bùi Nam tỉnh táo lại trong cơn mơ mộng, hứng thú dâng cao, "Cực kỳ tốt! Từ trước đến nay con chưa bao giờ làm bài thi tốt như vậy, chỉ cần nhìn qua một cái là đã biết làm hết tất cả." Cậu rất tự tin, "Tề Phong Bắc, nói không chừng con còn có thể học đại học chính quy được đó."

Tề Phong Bắc cười, một nụ cười đầy ý xấu.

Bùi Nam bất mãn nhìn hắn chằm chằm, "Ngài lại chế giễu con à?"

"Thì sao nào?"

Hắn chế giễu trắng trợn như thế, không giống trước đây, dù cho con trai làm bài không tốt thì hắn vẫn sẽ cẩn thận dỗ dành, nhỏ giọng dỗ, chưa bao giờ nói nặng lời, cũng không bao giờ có chuyện cười nhạo như vậy. Bùi Nam nhưng cũng không khó chịu, so với hình thức ở chung trước kia thì cậu càng thích cách ở chung với Tề Phong Bắc như bây giờ hơn.

Vẫn thân mật nhưng lại khác nhau hoàn toàn.

Bùi Nam bĩu môi, "Con thật sự cảm thấy mình thi rất tốt."

"Có thể đậu là được." Tề Phong Bắc đẩy đĩa thịt cua ra trước mặt Bùi Nam, rượu cũng được đưa tới, hắn không để nhân viên phục vụ rót mà tự tay rót hai ly, một ly chỉ xâm xấp ở đáy ly, ly kia cũng không rót đầy.

Bùi Nam nâng ly lên lắc lắc, nhíu mày lại, "Con cũng chỉ có thể uống chừng này thôi sao?"

Tề Phong Bắc "Ừ" một tiếng, thái độ không được cãi lại, còn nói thêm một câu, "Tửu lượng không tốt."

Bùi Nam dơ tay, cái ly bị cậu bôi đầy dầu ớt, cậu chỉ uống một lần đã uống cạn, "Nếu uống nhiều thì không phải tiện cho ngài sao?"

Tề Phong Bắc nhìn cậu.

Bùi Nam đang học cách dụ dỗ người ta, nhìn thẳng vào mắt hắn, bởi vì ăn cay mà đôi môi trở nên đỏ hồng, vành môi còn dính lại một ít dầu ớt. Cậu đưa lưỡi ra liếm, đầu lưỡi màu hồng phấn vươn ra một ít, cố ý liếm quanh môi một vòng rồi hếch cằm về phía Tề Phong Bắc.

(WordPress: )

(Wattpad: caudocmoc1823)

Tề Phong Bắc vẫn bất động, thấp giọng nói: "Sao em biết tối nay tôi không có hẹn?" Hắn rũ mi mắt, "Muốn học người khác mê hoặc đàn ông thì đầu tiên cũng nên lau chùi sạch sẽ đã, lem nhem như con mèo mướp nhỏ vậy."

Bùi Nam bị hắn chế nhạo đã có hơi ủ rủ, nhưng cũng không chịu thua mà còn cố ý nói: "Chẳng lẽ ngài có hẹn với người khác sao? Là Mục tiểu thư à?"

Tới giờ cậu mới nhận ra Tề Phong Bắc xấu xa tới mức nào. Nếu cậu không biết hai bọn họ đã chia tay thì sẽ đau lòng và tủi thân biết bao nhiêu?

Tề Phong Bắc không hề phủ nhận, như là ngầm thừa nhận.

Bùi Nam trừng hắn, còn chưa kịp nói gì thì tôm hùm lớn đã được bưng ra.

Một con tôm hùm rất to, một nửa nướng than còn một nửa thì rang muối rồi bày ra đĩa. Vỏ tôm hùm vẫn còn nguyên vẹn, chia thành hai nửa, bên trên chứa đầy thịt, mùi hương cũng lan toả ngào ngạt trong không khí. Sự chú ý của Bùi Nam liền bị đồ ăn thu hút, trên mặt lộ ra vẻ tham ăn y như mèo.

Tề Phong Bắc tập thể hình nên có nhiều yêu cầu khắt khe về vóc dáng, buổi tối ăn rất ít và dành phần lớn thời gian để nhấm nháp rượu vang. Hắn thỉnh thoảng lột cua, tôm cho Bùi Nam, cực kỳ giống một người cha đang chăm sóc cho con trai nhỏ của mình. Nhưng bầu không khí giữa bọn họ rất kỳ quái, lúc ánh mắt chạm phải nhau nhìn giống hệt một đôi tình nhân.

Bùi Nam cuối cùng cũng uống được thêm nửa ly rượu, là dành từ ly của Tề Phong Bắc lúc hắn đang lơ đãng, sau khi uống xong liền lộ ra vẻ khoái chí lắm. Tề Phong Bắc lạnh mặt muốn dạy dỗ cậu nhưng chỉ vừa nhìn thấy cậu cười với hắn là những lời dạy dỗ không có cách nào nói ra khỏi miệng được.

Sau khi ăn xong, Bùi Nam duỗi chân ra ở dưới bàn móc lấy chân người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Tề Phong Bắc, chúng ta thuê phòng đi?"

Cậu không say nhưng hai má lại đỏ bừng, những lời nói ra rất quyến rũ nhưng bởi vì con ngươi đen láy kia nên lại trông có mấy phần ngây thơ.

Tề Phong Bắc như không bị mê hoặc, ngữ khí rất bình tĩnh, "Tôi đã nói với em có lẽ tôi sẽ có hẹn."

Có cái cục cức á!

Bùi Nam lúc này mới phát hiện ra hắn giả vờ, giả vờ như thật, như thể thật sự có một người phụ nữ đang đợi hắn đến cuộc hẹn vậy.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Mục Hương hẹn hò với người khác thì chắc Bùi Nam cũng sẽ tin thật. Sau đó cậu sẽ đau lòng, buồn bã rồi tủi thân, rồi sau khi Tề Phong Bắc xem đủ rồi lại giả vờ như miễn cưỡng mà ** cậu ác liệt, còn ra vẻ như "là do em chủ động dâng lên mà" nữa chứ.

Đúng là tên xấu xa!

Nhưng nếu hắn thích như vậy thì Bùi Nam cũng không thèm vạch trần.

Cậu đành phải diễn trò, lộ ra vẻ đáng thương, đôi mắt ngấn nước, "Nhưng ngày hôm nay con thi tốt như vậy, ngài không thể ở cùng với con sao?"

Tề Phong Bắc nói: "Kết quả còn chưa có, em tự tin là em thi tốt sao?"

"Nói chung là con đã cố gắng hết sức." Bùi Nam nhìn hắn, "Tề Phong Bắc, ngài nên chúc mừng con."

"Bữa cơm này không phải à?"

"Không đủ." Bùi Nam hít hít mũi, đuôi mắt ửng hồng, "Con muốn thuê phòng với ngài, muốn làm tình với ngài cơ." Bùi Nam sử dụng con át chủ bài của cậu, "Ba ba ơi."

Mí mắt của người đàn ông giật nảy lên, khoé môi hơi mím lại, những chi tiết nhỏ này lúc trước Bùi Nam không hề để tâm đến. Lúc này Bùi Nam mới biết thì ra tất cả những biểu cảm này đều nói lên Tề Phong Bắc đang hưng phấn.

Tề Phong Bắc rốt cục cũng nhìn cậu, lạnh lùng nói, so với bình thường còn trầm hơn, "Thuê phòng ở đâu?"

Bùi Nam vươn ngón tay chỉ chỉ lên trên, "Tầng trên."

Tầng trên nhà hàng có một dãy phòng giá cực kỳ đắt đỏ, người bình thường đều không đủ tiền thuê. Bùi Nam cũng chưa từng thuê qua, cậu biết được là do trước kia đi cùng một nhóm phú nhị đại tới nơi này ăn cơm, một người trong số họ đã nói: "Chờ sau này tôi có bạn gái thì nhất định sẽ đem tới đây phá trinh, muốn trải qua cảm giác vừa nhìn ánh đèn của vạn nhà vừa chơi nhau, loại cảm giác đó khẳng định sướng chết đi được."

Chú Trung quản Bùi Nam rất nghiêm, ngay cả bạn bè cũng được sàng lọc rất nhiều lần, đảm bảo không làm hư tiểu thiếu gia của nhà họ Tề. Nhưng ở tuổi của bọn họ, dù cho có quản nghiêm tới đâu thì cũng không thể nào tránh khỏi có lòng tò mò về "tình dục" được, người nói ra câu này là đã tìm hiểu được một chút ít.

Lúc đó Bùi Nam không hiểu lắm, "phá trinh" còn có thể hiểu chút chút, nhưng cái gọi là "vừa nhìn ánh đèn của vạn nhà vừa chơi nhau" là có nghĩa gì, nhưng câu nói này in dấu rất sâu trong lòng cậu, hôm nay tới đây liền nhớ ra, khiến cho ham muốn dâng tràn không thể kiềm chế được.

Cậu muốn thử làm tình với Tề Phong Bắc trên căn phòng ở tầng cao nhất này.

Truyện Chữ Hay