Bùi Nam không có cách nào theo kịp thể lực của Tề Phong Bắc, làm hai lần đã mệt mỏi, cả người thấm đầy mồ hôi, da thịt cũng đỏ lên, đuôi mắt cũng bởi vì khoái cảm mà ửng hồng. Cậu bắt đầu xin tha, không còn dám gọi ba ba nữa, chỉ dám gọi tên Tề Phong Bắc nhưng vẫn bị hắn ôm trên giường làm tiếp lần nữa, làm đến mức nước chảy giàn giụa.
Làm ba lần, Tề Phong Bắc mới chịu bỏ qua cho cậu.
Vốn dĩ Bùi Nam còn lo lắng tối nay mình sẽ ngủ không được, nhưng bị làm nhiều lần như vậy, tất cả áp lực thi cử gì đó đều biến mất sạch bong, chỉ có cả người rã rời mới là chân thật. Cho nên lúc cậu được Tề Phong Bắc tắm rửa sạch sẽ đặt lên giường thì chìm vào mê man ngay lập tức, ngủ thẳng một đêm không mộng không mơ gì cả.
Không biết có phải do nghỉ ngơi tốt hay không mà lúc cậu làm bài thi cảm giác vô cùng tốt, bài thi được phát xuống nhìn qua một cái đều nắm rõ, lúc viết cũng tự tin cực kỳ.
Thậm chí cảm thấy không chừng mình còn có thể thi đậu trường đại học tốt khác ấy chứ!
Trạng thái này kéo dài đến tận lúc thi xong. Những thí sinh tham gia kỳ thi lần này đa phần là thi lại, có một số ít đã nhập học, có một số ít như Bùi Nam phải đợi có kết quả đạt yêu cầu thì mới có thể nhập học, tuổi tác cũng xêm xêm nhau. Bùi Nam lẫn vào trong đám đông, quần áo trên người cậu không có khác biệt quá nhiều so với người khác, ngoại trừ mặt mũi xinh đẹp hơn. Cho nên lúc cậu mới ra khỏi phòng thi thì đã có người đuổi theo phía sau cậu.
Đối phương là một cậu con trai cao hơn cậu nửa cái đầu, mặc một bộ quần áo cầu kỳ, tóc nhuộm vàng, tai trái đeo một hàng khuyên tai, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bạc. Đường nét khuôn mặt của cậu ta không tệ nhưng bởi vì cách ăn mặc nên nhìn có vẻ bất cần. Cậu ta đứng chắn đường Bùi Nam, cười thật tươi lộ ra một hàm răng trắng bóng, "Bạn học này, lúc nãy tôi đã để ý đến cậu rồi đó."
Bùi Nam sững sờ, hơi kinh ngạc.
Trước đây Tề Phong Bắc cho cậu học trường quý tộc, trường học quản lý rất nghiêm ngặt về đồng phục của học sinh, không có ai mặc quần áo khác người như vậy cả.
Cũng không có ai dám đến gần cậu quá, dù sao lúc đó cậu rất nổi tiếng, nổi tiếng nhất chính là tính khí khó chịu, bên người còn có một vòng "chân chó", lúc đó còn nhỏ tuổi cho nên dù cậu có xinh đẹp cỡ nào thì cũng không có ai mang theo mục đích rõ ràng như vậy mà tiếp cận cả.
"Hả?" Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Bùi Nam.
Dáng dấp cậu quá đáng yêu, thiếu niên kia càng cười xán lạn hơn, lắc lắc điện thoại trong tay, "Lần đầu tiên thấy cậu liền cảm thấy cậu rất đáng yêu. Tham gia kỳ thi ở đây thì chắc sau này chúng ta sẽ học chung một trường đúng không? Có muốn kết bạn sớm một chút hay không? Tôi tên là Lộ Tân Kỳ. Cậu tên là gì? Hay là thêm phương thức liên lạc nhé?"
Tầm mắt của đối phương tuy rằng không có ý dâm tà nhưng nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, Bùi Nam cảm thấy không thích lắm, "Tôi không có điện thoại di động."
Lộ Tân Kỳ ngạc nhiên, rất nhanh lại nở nụ cười, "Muốn từ chối người khác cũng không cần phải mượn cái cớ tệ hại như vậy chứ? Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu sớm một chút, hoàn toàn không có tâm tư gì khác đâu, không cần phải sợ tôi như vậy."
Bùi Nam không sợ hắn, "Tôi không có điện thoại thật mà." Bùi Nam vỗ vỗ cái túi trống trơn của mình, cậu chỉ có một cái túi đựng bút, đến cả balo cũng không có, cả người cũng không có túi để bỏ điện thoại di động.
Lộ Tân Kỳ rất nghi hoặc, "Tại sao vậy?""... Không cho dùng." Bùi Nam không thích cùng người xa lạ trò chuyện nhiều, huống chi lại là người xa lạ ăn mặc không đứng đắn như thế, cậu chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.
Lộ Tân Kỳ vẫn còn chặn đường của cậu, "Vậy cậu nói tên cậu cho tôi biết đi, tới lúc đó tôi sẽ đi tìm cậu."
"... Bùi Nam." Bùi Nam nói xong tên của mình thì nhanh chân chạy ra ngoài, không muốn ở lại chỗ này thêm một phút giây nào nữa.
Lúc sáng là Tề Phong Bắc đưa cậu tới, thi xong ba môn đã là bốn giờ chiều, giữa trưa cũng chỉ nghỉ có một tiếng để ăn trưa. Bùi Nam ở lại phòng thi ăn trưa, bây giờ cũng không biết phải làm sao để đi về.
Trong túi của Bùi Nam còn ít tiền, là do Tề Phong Bắc rút ra từ trong ví da đưa cho cậu lúc xuống xe, trừ tiền mua cơm trưa và mua nước uống thì vẫn còn đủ tiền để đón xe về. Nhưng xung quanh là cả một biển người, xe riêng cũng dừng lại rất nhiều nên xe taxi không thể dừng lại ở bên này được. Bùi Nam không bắt được xe, chỉ có thể đi bộ đến trạm xe buýt.
Cậu chưa từng ngồi xe buýt công cộng bao giờ.
Trước kia là không cần thiết, bởi vì nhà họ Tề có hẳn hai người tài xế riêng, một người chuyên đi theo Tề Phong Bắc, còn một người thì chuyên đi theo Bùi Băng và phụ trách đưa đón Bùi Nam đi học hoặc là đi bất kỳ nơi nào, người đó cũng chính là ba ruột của cậu, Hạ Ba.
Sau đó ở khu ổ chuột thì cậu rất ít khi ra ngoài, có đi ra ngoài thì cũng chỉ đi vòng vèo đâu đó trong ngõ nhỏ thì đã bị mấy người đàn ông hung dữ khác hù doạ nên phần lớn thời gian cậu chỉ dám ru rú trong phòng, không dám đi ra ngoài. Lúc cậu trốn ra ngoài rồi trở về nhà họ Tề cũng không phải đi xe buýt công cộng mà là ngồi xe khách, còn đi trung chuyển qua vài tuyến.
Xe buýt sẽ có người bán vé và soát vé, còn sẽ thông báo địa điểm nhưng không có điểm dừng cố định. Bùi Nam cũng biết lúc đi xe công cộng phải tự canh điểm đến, hơn nữa cũng không được ngồi sai hướng.
Mà xui xẻo sao cậu lại là tên mù phương hướng.
Nghiêm túc đứng chờ tại trạm xe nãy giờ, Bùi Nam cũng không rõ giờ mình phải ngồi chuyến nào nữa, không biết nên ngồi ở đây hay là phải sang phía đối diện ngồi. Bùi Nam do dự mãi, lúc quyết định tìm người khác để hỏi thăm thì sau lưng lại vang lên một tiếng còi ô tô.
Mọi người xung quanh đều nghe theo tiếng còi mà nhìn sang, Bùi Nam cũng theo bản năng mà nhìn sang, lại thấy Tề Tân Hải sau cửa sổ xe, còn đang vẫy tay với cậu.
Trong lòng Bùi Nam vui vẻ, vội vã chạy tới, vì chạy quá nhanh nên hơi đau chân một tẹo, câu nói đầu tiên lại chính là: "Tề Phong Bắc cũng tới sao?"
Tây Tân Hải nở nụ cười, "Ông chủ vẫn còn đang họp nên bảo tôi tới đón. Quá nhiều người, thiếu chút nữa là tìm không ra rồi."
Bùi Nam ngồi phía sau xe, còn biết lễ phép nói, "Làm phiền anh rồi."
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)
"Không phiền." Tây Tân Hải giấu sự tò mò sâu trong đáy mắt. Mà Tề Phong Bắc và Bùi Nam cũng không cố gắng che giấu gì cả nhưng đến nay chỉ có chú Trung là người biết rõ mọi chuyện, ngay cả mẹ Hoa cũng chưa hay biết gì. Tây Tân Hải là thư ký bên cạnh Tề Phong Bắc, làm việc chung với hắn trong thời gian dài, ít nhiều gì cũng có thể phỏng đoán ra một chút vui buồn của hắn, cũng có thể từ số ít những việc nhỏ không đáng kể mà phát hiện ra những điều bất thường.
Anh dần đoán ra mối quan hệ của ông chủ và Bùi Nam thông qua những chi tiết nhỏ.
Ví dụ như, thoạt nhìn ông chủ và tiểu thư Mục Hương rõ ràng đang phát triển ổn định, thậm chí còn mời tới nhà làm khách nữa, thế mà sang ngày thứ hai lại chẳng còn liên hệ gì, rồi chẳng bao lâu lại chính thức chia tay, kết thúc "mối tình" ngắn ngủi này.
Lại ví dụ như trước đây Tề Phong Bắc rất hay mang công việc về nhà làm, thế mà từ sau ngày hôm đó lại yêu cầu anh cố gắng sắp xếp những cuộc họp online trong thời gian làm việc thôi.
Trước kia hẹn bác sĩ tâm lý rất nhiều lần, sau này cũng chẳng còn nữa.
Tâm tình nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy càng ngày càng tốt.
Đặc biệt là lúc có Bùi Nam ở đây. Lúc Tề Phong Bắc đem bàn học của Bùi Nam đặt ở trong phòng làm việc của mình, việc này làm Tây Tân Hải khiếp sợ không thôi, dù sao anh cũng đã theo Tề Phong Bắc rất nhiều năm, biết rõ hắn chú trọng đến không gian làm việc của mình như thế nào, ở công ty lúc không có chuyện thì không một ai dám đi vào phòng làm việc của hắn, ở nhà thì lại càng riêng tư hơn nữa.
Nhưng chính hắn là người đem Bùi Nam đặt ở dưới mí mắt, đồng thời lúc làm việc rất hay tình cờ nhìn thoáng qua Bùi Nam. Thật ra mỗi lần chỉ nhìn có một chút thôi, đâu đó cũng chỉ trong tầm một giây nhưng Tây Tân Hải vẫn nhận ra được điều khác thường trong đó.
Trước đây ông chủ sẽ không để ý người khác như vậy.
Quả thật trước đây hắn cũng rất quan tâm người nhà của mình, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi "Người nhà" mà thôi, mà thân phận của Bùi Nam đã không còn như vậy từ lâu rồi.
Vậy bây giờ dùng ánh mắt đó nhìn cậu là sao vậy?
Bùi Nam và Tây Tân Hải cũng không có chủ đề chung gì để nói chuyện, một người tập trung lái xe, một người thì nhìn ra ngoài cửa xe, cái mông như ngồi không yên mà thỉnh thoảng xoay qua xoay lại một chút. Qua mấy phút, Bùi Nam lại thắc mắc: "Đây không phải là đường về nhà." Cậu đột nhiên cảnh giác, trên mặt lộ ra chút hoảng loạn, "Thư ký Tây, anh... anh không phải là muốn đuổi tôi đi đấy chứ?"
Tây Tân Hải ngẩn ra, khó hiểu nói, "Sao tôi lại phải làm như vậy?"
Bùi Nam nói: "Ví dụ như bị cô lớn sai khiến chẳng hạn."
Tây Tân Hải nở nụ cười, nhìn cậu qua gương chiếu hậu, nói: "Tôi vẫn chưa ngu dốt đến mức quên mất ai là người phát lương cho tôi. Bùi thiếu gia, Tề tổng đã đặt bàn trước, nói rằng muốn chúc mừng cậu một chút, ngài ấy còn có cuộc họp nên mới để tôi đưa cậu tới đó trước."
Anh ta nở nụ cười, có vẻ chế nhạo, "Yên tâm đi, không có mệnh lệnh của Tề tổng, bất kỳ ai cũng không dám đưa cậu đi đâu."
Bùi Nam thở một hơi nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Tôi biết ổng không phải là loại người nói rồi không giữ lời mà."
Đã lâu rồi cậu không đi ra ngoài, đường phố quen thuộc trước đây vậy mà giờ lại cảm thấy xa lạ quá, dần dần mới bắt được cảm giác quen thuộc trước kia. Lúc đến nơi mới phát hiện cậu đã từng đến nơi này, là một nhà hàng hải sản tươi rất đắt khách.
Phòng ăn của nhà hàng này rất cao, cao đến mức ngồi ở cạnh cửa sổ là có thể quan sát gần hết nửa thành phố, hình ảnh đô thị phồn hoa lẫn nơi ổ chuột đều có thể thu hết vào trong ánh mắt. Bởi vì có phong cảnh đẹp, vị trí lại tốt nên có rất nhiều cặp tình nhân tới nơi này ăn cơm.
Nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới chỗ ngồi, Tây Tân Hải nói: "Bùi thiếu gia, nếu cậu đói bụng thì có thể ăn trước một ít." Anh lại nói thêm một câu, "Tề tổng đã nói vậy."
Bùi Nam cũng không khách khí, cậu thành thục gọi món, trong lúc đợi đồ ăn lên thì buồn chán mà nhìn loạn xung quanh, đột nhiên lại bắt gặp một bóng người quen mắt.
Người kia ngồi cách bọn họ khoảng 3 cái bàn, mỗi chỗ ngồi ở đây đều được ngăn cách bởi bồn hoa, không quá cao nhưng có thể đảm bảo được không gian riêng tư, mà muốn nhìn lén người khác cũng rất thuận tiện. Bùi Nam ngẩn người, tim đập nhanh hẳn lên, thấy rõ động tác của người kia thì càng xác định mình không bị hoa mắt rồi mới gọi Tây Tân Hải và nói: "Thư ký Tây, anh nhìn xem người kia có phải là Mục tiểu thư không?"
Tây Tân Hải đang quay lưng về phía bên kia, nghe vậy liền quay đầu lại nhìn, sửng sốt một chút rồi sau đó mới gật đầu, "Là tiểu thư Mục Hương."
Hai mắt Bùi Nam toả sáng, như là người sắp chết bắt được một tia hi vọng sống, "Cô đó đang hẹn hò với người khác à? Đang hẹn hò với người khác đúng không? Bó hoa bên cạnh chắc chắn do người đàn ông đối diện tặng đúng không? Cổ cười như vậy hẳn quan hệ không hề đơn giản đâu, thư ký Tây, anh có thể cho tôi mượn điện thoại chút được không?" Bùi Nam vô cùng kích động, lại còn biết hạ âm thanh để người ta không phát hiện ra cậu đang nhìn trộm rồi làm thập thò làm chuyện gì.
Tây Tân Hải sững sờ, không hiểu vì sao, "Cần điện thoại di động để làm gì vậy?"
Bùi Nam lập tức nói: "Đương nhiên là chụp hết tất cả những thứ này rồi đưa cho Tề Phong Bắc coi! Nếu ngài ấy coi xong thì nhất định sẽ chia tay với cô Mục ngay!" Bọn họ chia tay thì mình mới chân chính có cơ hội.
Tây Tân Hải nghệch ra rồi lại bật cười, "Bùi thiếu gia không cần làm vậy đâu."
"Tại sao?"
Tây Tân Hải chỉ do dự một giây xong vẫn nói ra, "Tề tổng và tiểu thư Mục Hương đã sớm chia tay vào một tháng trước rồi."