Những cuộc hẹn trước đó của Tề Phong Bắc cũng rất đều đặn, dường như mỗi tuần đều sẽ gặp nhau một lần, lần nào cũng là do hắn hẹn cả, thân sĩ cực kỳ. Mỗi lần đến hẹn thì Mục Hương đều vui vẻ, dù cho trong tay có còn bao nhiêu việc đi chăng nữa thì cũng sẽ dành lại để xử lý sau.
Sau khi yêu đương, tinh thần của cô khá hơn rất nhiều, cười cũng nhiều hơn, cũng ăn diện hơn trước, những người trong phòng làm việc đánh hơi thấy tình hình của cô liền dồn dập trêu ghẹo: "Chị Mục đang nói chuyện yêu đương phải không ta?"
Mục Hương không phủ nhận.
Tuy rằng cô và Tề Phong Bắc vẫn chưa chính thức xác nhận quan hệ yêu đương nhưng theo tình hình của bọn họ bây giờ thì khác gì đang nói chuyện yêu đương đâu, hẹn hò, nắm tay, hôn môi, thậm chí có hai lần Mục Hương thấy có thể tiến thêm một bước nữa nhưng Tề Phong Bắc đều không có thêm hành động gì. Lúc hắn dừng lại, rõ ràng Mục Hương biết là không nên nhưng cũng không thể nào không có chút thất vọng nho nhỏ.
Chồng cô đã qua đời ba năm rồi, trong thời gian đó cô cũng chưa từng tiếp xúc riêng với người đàn ông nào, tự dựng một vách ngăn cho mình, đến tận bây giờ mới nhận ra rằng mình thật sự rất cô đơn. Nhưng Tề Phong Bắc lại xuất hiện vừa đúng lúc, làm cho cô cảm thấy dường như đây chính là ý trời.
Người đàn ông này rất ưu tú, so với người chồng mà cô yêu tha thiết còn ưu tú hơn vài phần. Trong ký ức của cô vì chồng bị bệnh nên cả người dường như cũng mất đi sức sống, còn Tề Phong Bắc mặc dù lớn hơn vài tuổi nhưng vẻ ngoài rất cao to, ngũ quan rất anh tuấn, đẹp đến mức làm người ta mê muội.
Mục Hương rất nhanh đã phải lòng hắn, lúc được Tề Phong Bắc mời tới nhà làm khách, đồng thời được hưởng thụ kiểu cách chiêu đãi của nữ chủ nhân tương lai thì cô cảm thấy tối nay chính là một thời cơ rất thích hợp.
Vì thế cô đã chuẩn bị một bộ trang phục tỉ mỉ, một bộ váy màu đó có thêm thắt lưng làm điểm nhấn, làn váy dài đến mắt cá chân, phần trên khéo léo làm lộ ra bờ lưng xinh đẹp và xương quai xanh tinh xảo, thậm chí còn lộ ra non nửa bộ ngực mềm. Trang điểm cũng không theo phong cách thanh lịch thường ngày, mà là vừa quyến nhưng không thô tục, không chỉ vừa nổi bật khí chất mà cũng thập phần gợi cảm. Cô còn xịt ít nước hoa, mùi hương lay động lòng người. Ở chỗ bí mật mà người ta không thể thấy thì cô cũng ăn mặc cẩn thận một phen, còn tỉa bớt phần lông mu hơi dài, thậm chí còn cẩn thận lựa chọn đồ lót.
Bầu không khí trong nhà hàng rất tốt, vừa yên tĩnh vừa ám muội, rất thích hợp cho các cặp tình nhân hẹn hò.
Mục Hương đến sớm, vốn dĩ cô nghĩ là mình đến sớm hơn nhưng không ngờ Tề Phong Bắc còn đến sớm hơn cô. Điều này làm cho Mục Hương rất kinh ngạc nhưng cũng rất phấn khởi, cô biết Tề Phong Bắc rất bận rộn, hẹn hò chỉ đến đúng giờ chứ không bao giờ đến sớm như vậy, nếu hôm nay hắn có thể đến sớm như vậy, nhất định là rất coi trọng cô.
"Xin lỗi, em đến trễ." Mục Hương nở nụ cười, đôi khuyên bạc rên vành tai lay động, khiến cổ cô trông thon dài hơn.
Cô rất đẹp, lúc vào cửa khiến không ít ánh mắt của những người đàn ông khác rơi vào trên người cô.
Tề Phong Bắc ngẩng đầu nhìn cô, "Là do tôi đến sớm."
Trong khoảnh khắc Mục Hương đối diện với hắn, tâm lý đang vui mừng đột nhiên như bị dội nửa xô nước lạnh vậy. Cô rất nhạy cảm, có thể từ một việc nhỏ không đáng kể mà có thể phát giác được cảm xúc của đối phương, biểu hiện và cảm xúc của Tề Phong Bắc không khác gì mọi ngày, cách nói chuyện cũng rất ôn hoà nhưng chính là bởi vì như vậy cho nên Mục Hương mới mơ hồ nhận ra dường như Tề Phong Bắc cũng không có cảm giác quá mãnh liệt với cô.
Bởi vì cô đã mặc một chiếc váy lộng lẫy như vậy thế nhưng lúc hắn nhìn cô thì trong ánh mắt của hắn không có nửa phần kinh ngạc, đến cả tầm mắt cũng chỉ đặt trên mặt cô chứ không hề nhìn xuống nửa dưới một chút nào cả.
Nếu đúng là một người có hứng thú, tuyệt đối sẽ không giữ lễ như vậy.
Chậm rãi ngồi xuống, Mục Hương cảm thấy tối nay không phải là một khởi đầu mới, mà chính là kết thúc.Cô có hơi khó chịu, lúc dùng bữa cũng mất tập trung, hai người chỉ hàn huyên những chuyện nhỏ nhặt, lúc có một khoảng giữa im lặng, quả nhiên Tề Phong Bắc đã nói đến việc kết thúc. Hắn đem ra một cái hộp nhỏ, từ logo ở trên có thể nhìn ra đó là một chiếc đồng hồ đeo tay hàng hiệu, giá cả rất đắt đỏ. Tề Phong Bắc nói: "Rất xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian của em, đây là một món quà bồi thường nho nhỏ, rất hi vọng em có thể nhận lấy."
Mục Hương không nhận, trong lòng cô chẳng hiểu tại sao, biết rõ vẫn nên giữ lại chút thể diện để hạ màn nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tề tiên sinh, là do em biểu hiện chưa đủ tốt hay sao? Hay là em... Cũng không phù hợp với sự yêu thích của anh?"
Cô rất thích người đàn ông này, dù là vẻ ngoài anh tuấn hay là gia thế của hắn đều khiến cho Mục Hương cảm thấy nếu bỏ lỡ hắn thì sẽ là một chuyện đáng tiếc tới cỡ nào.
Tề Phong Bắc im lặng trong chốc lát, "Em rất tốt, là nguyên nhân từ tôi."
Giọng điệu Mục Hương rối loạn, "Em, em có thể biết không?"
Tề Phong Bắc nói: "Xin lỗi."
Món quà hắn tặng cuối cùng cũng không được đối phương nhận lấy, Mục Hương cũng từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của hắn. Thú thật Tề Phong Bắc không cảm thấy áy náy quá nhiều nhưng hắn vẫn cân nhắc sau này sẽ dùng một ít hợp đồng công việc để bồi thường cho đối phương.
Thành thật mà nói, Mục Hương đúng là một đối tượng kết hôn rất thích hợp. Ngoại hình, khí chất, tính cách của cô, cho dù có con trai đi chăng nữa thì đó cũng không thể xem là khuyết điểm của cô được. Sau nhiều ngày tiếp xúc, Tề Phong Bắc cũng có thể cảm nhận được tình cảm dần dần sinh sôi nảy nở mà đối phương dành cho mình.
Nhưng hắn lại không có.
Trước mặt Bùi Nam còn có thể kim thương không ngã thì đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp lại càng chẳng có lấy một chút phản ứng gì.
Bùi Nam là "thuốc đặc trị" của hắn, và loại thuốc này cũng chỉ có thể sử dụng ở trên người của hắn.
Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến miệng lưỡi hắn khô khốc.
Tề Phong Bắc chưa bao giờ nghĩ tới thế mà lại có một ngày hắn ngồi ở ghế sau mà lòng thì thèm muốn đứa con trai cũ vô hạn, trong đầu không ngừng hiện lên thân thể mảnh dẻ của cậu. Rõ ràng trông rất ốm nhưng cặp mông lại lớn như vậy, rất đầy đặn, phần bụng bằng phẳng mềm mại, vòng eo dường như chỉ cần bóp một cái là có thể bị bẻ gãy.
Không thể bẻ gãy, nhưng lại rất dễ ửng hồng, chỉ cần hơi dùng sức một tí thì sẽ lưu lại dấu tay ngay, vệt đỏ hiện hữu ngay trên làn da trắng sứ lại khiến nó càng thêm quyến rũ hơn. Cậu vẫn cứ thích khóc như vậy, đêm đó lúc làm tình nước mắt cũng rơi không ngừng, khóc mãi nên mặt lem nhem hệt như một con mèo mướp, rất đáng yêu mà cũng rất dụ người, khiến người ta càng muốn dùng sức bắt nạt cậu hơn.
Muốn bắn tinh khắp mặt cậu, sau đó để cậu há miệng rồi dùng đầu lưỡi nhỏ xinh liếm sạch sẽ dương v*t rồi đút dương v*t cương cứng vào sâu trong miệng cậu, nghe cậu nói ú ớ "Không ăn được nữa đâu" hoặc những lời gì đó giống như vậy.
Tề Phong Bắc rất nhanh đã cứng rồi, vì thế hắn phải bắt chéo chân lên để tránh cho tài xế nhìn thấy. Về đến nhà, cơn khô nóng trong người cũng không hề tiêu tan, chỗ đó của hắn cương cứng quá rõ ràng đến mức không có cách nào xuống xe, chỉ có thể lấy cớ để tài xế xuống xe đi về, còn hắn thì ngồi bên trong xe hồi lâu mãi đến tận khi cơn khô nóng dịu xuống.
Tề Phong Bắc chưa từng trải qua chuyện xấu hổ đến như vậy, những năm này hắn luôn là người nắm quyền khống chế, ở trước mặt người khác chưa bao giờ mất thể diện, thất bại lớn nhất trong cuộc đời của hắn chỉ có lần kết hôn kia mà thôi.
Hắn cũng không ngờ rằng cuộc hôn nhân thất bại lần đó lại mang đến những thay đổi khôn lường mà chính hắn cũng không thể phòng bị kịp.
Chú Trung rất tận trách trong chức vụ quản gia của mình, lúc đón người vào cửa còn ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, chú liền vội vàng hỏi: "Pha cho ngài một chén trà giải rượu nhé?"
Tề Phong Bắc nói: "Không có chuyện gì, cũng không uống bao nhiêu."
Không gian của căn nhà rất lớn, ngày xưa đông người ở nên rất ầm ĩ náo nhiệt, bây giờ vắng người nên hơi có phần yên lặng, yên tĩnh tới mức thoạt nhìn cả căn nhà có hơi trống trải. Tề Phong Bắc vô thức nhìn lên cầu thang, chú Trung thấy vậy liền nói: "Để tôi đi pha nước tắm cho ngài."
Tề Phong Bắc ngăn cản chú, "Không cần, để tôi tự làm."
Chú Trung hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, chú khẽ nhíu mày lại, nhưng vẫn nhịn xuống không nói gì cả.
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)
Tề Phong Bắc thay dép lê, đế mềm nên đi lại rất nhẹ nhàng. Hắn lên lầu hai rồi nhìn về phía phòng ngủ của Bùi Nam, cửa phòng đóng chặt, cũng không hề có ánh sáng lọt ra từ khe hở, điều này khiến hắn có chút không vui nhưng vẫn kiềm chế không đi tới gõ cửa.
Hắn thích con mồi tự sa vào người hắn hơn.
Một người đã quen mạnh mẽ, cho dù bên ngoài có lịch thiệp đến đâu thì trong xương cốt vẫn luôn mang theo vẻ kiêu ngạo.
Sự kiêu ngạo này rất dễ dàng hiện hữu trong mối quan hệ tình cảm, khiến bọn họ không hề chủ động theo đuổi ai cả mà chỉ chờ đợi đối phương tự mình vượt qua ranh giới.
Mở cửa phòng ngủ ra, khi nhìn thấy tia sáng trong phòng thì sự bất mãn trong lòng Tề Phong Bắc lập tức bay biến sạch sành sanh, hắn lại đột nhiên cảm thấy đắc ý lắm. Hắn ngừng lại một chút, cố ý thả chậm bước chân, trên mặt không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào nhưng trong đầu hắn đã có đây chừng mười bảy mười tám ý nghĩ, nghĩ muốn dùng phương thức gì để bắt nạt Bùi Nam.
Bùi Nam rất dễ bị bắt nạt, chỉ cần một lời nói đã có thể khiến nước mắt cậu tràn bờ mi và cũng có thể làm cho hắn cứng lên.
Ngọn lửa vừa mới tan đi đã tập hợp một chở ở dưới bụng, nơi đã từng cương cứng lại một lần nữa sống dậy, cứng đến nỗi quần cũng bị bó chặt. Ánh sáng trong phòng hơi mờ mờ, giống hệt như khi làm tình vào tối hôm đó, Tề Phong Bắc đi về phía trước vài bước thì đã nhìn thấy người trên giường.
Sau khi hắn đi rồi Bùi Nam vẫn cứ lo được lo mất, mấy câu nói của Tề Phong Bắc thực sự đã kích thích cậu quá nhiều, làm cho cậu cứ lo âu và sợ sệt mãi. Hắn còn có người phụ nữ khác, người phụ nữ kia còn rất ưu tú nữa, còn là người mà Tề Tịnh Tịnh giới thiệu, đến cả người cổ hủ như chú Trung mà vẫn rất thích và đồng ý, rõ ràng cậu chẳng có chút ưu thế nào trong cuộc đấu này cả.
Quan hệ phát sinh của hai người chỉ có một mình chú Trung biết, nếu cả nhà họ Tề mà biết đến thì Bùi Nam cũng không biết phải làm sao mới qua được cửa của bọn họ nữa.
Cho nên cậu phải chủ động một chút, chủ động lăn đến trên giường của Tề Phong Bắc, chủ động bé ngoan mở chân ra cho hắn làm, hắn muốn làm bao nhiêu thì phải cho hắn làm bấy nhiêu, mãi đến khi nào mang thai rồi sinh ra bảo bảo mới thôi, lúc đó thì người đàn ông này mới vĩnh viễn trở thành người của cậu.
Lúc còn là con trai của hắn, Bùi Nam luôn ngang ngược đem Tề Phong Bắc thành tài sản của mình, nhưng sao bây giờ lại khó khăn như vậy chứ?
Bùi Nam ấm ức lắm, lúc tắm rửa đều luôn nghĩ không biết có phải Tề Phong Bắc đang làm tình với người phụ nữ kia hay không, có phải hắn cũng đang dùng sức mà hôn đối phương không, hút đầu lưỡi đối phương, còn liếm huyệt cho đối phương nữa...
Cậu chỉ mới nghĩ thế thôi mà đã cảm thấy ghen tị, lồnh ngực thắt lại, còn muốn giận Tề Phong Bắc, không muốn cho hắn ** thêm lần nào nữa.
Nhưng cậu không có tư cách.
Cho nên Bùi Nam vẫn tự mình tắm rửa sạch sẽ, chỉ quấn mỗi một cái khăn rồi bước vào phòng ngủ của Tề Phong Bắc, sau đó cậu lấy một cái áo sơ mi trắng từ trong tủ quần áo của hắn rồi mặc lên người. Trong video phim con heo đã chỉ cậu rất nhiều cách để quyến rũ đàn ông, đây chính là cách đơn giản nhất, hơn nữa cậu cũng không có tiền để mà đi mua những thứ "đạo cụ" khác.
Cố ý mở hẳn hai cái nút áo, không mặc quần lót mà nằm lên trên giường tràn ngập mùi hương của Tề Phong Bắc. Bùi Nam lăn mãi từ đầu giường đến cuối giường nhưng lại chẳng thấy Tề Phong Bắc quay về.
Có thể Tề Phong Bắc đang làm tình với người phụ nữ kia rồi.
Ý nghĩ này càng ngày càng sâu, Bùi Nam không khỏi muốn khóc, cậu lén lau nước mắt một hồi, cuối cùng lại vì buồn ngủ mà thiếp đi.
Cậu ngủ không ngon lắm, theo thói quen cứ muốn ôm thứ gì đó trong tay. Cậu ôm lấy chiếc chăn mỏng của Tề Phong Bắc rồi nằm nghiêng sang một bên, một chân gác lên chăn, che đi chim nhỏ của cậu nhưng vô tình lại để lộ toàn bộ bướm nhỏ phía dưới.
Béo múp, nó có màu hồng nhạt, khe hở mềm mại theo từng nhịp thở của cậu mà khẽ run lên, như thể nó cũng đang hé mở.
Dụ đàn ông cưỡng hiếp.
Hơi thở của Tề Phong Bắc rối loạn, cơ bắp trên người căng cứng không thể kiểm soát, lúc hắn vừa đưa tay ra thăm dò thì cũng ra quyết định không thể cho chú Trung tuỳ ý đi vào phòng ngủ của hắn nữa.