Tề Phong Bắc sắp xếp một trường học mới cho Bùi Nam, là một trường đại học công lập ở ngay tại thành phố này, trường học hạng trung, phần lớn sinh viên ở đây đều thuộc tầng lớp bình dân, nhưng cũng có một số sinh viên là con em của những gia đình giàu có. Bởi vì thời gian đăng ký nhập học đã trôi qua từ lâu, Bùi Nam không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh cho nên cậu phải thi bù điểm trong kỳ thi chung thì mới có thể đủ điều kiện để đi học.
"Còn một tháng nữa sẽ đến kỳ thi tuyển sinh chung, tháng này tôi sẽ mời giáo viên về dạy kèm và lập kế hoạch học tập cho cậu." Dáng vẻ Tề Phong Bắc như đang giải quyết công việc, "Nếu không đậu thì thời gian học kèm sẽ kếu dài đến tháng hai năm sau, mỗi ngày sẽ học hơn tám tiếng. Cho nên tôi khuyên cậu nên học tập cho nghiêm túc một chút, chỉ cần sống sót qua một tháng này thì có thể bước chân vào đại học."
Bùi Nam sợ ngây người, một hồi lâu mới nói nên lời, "Sao con nhất định phải học lên đại học chứ..." Cậu hơi ủ rũ, "Con ghét học hành, người cũng không phải không biết..." Từ nhỏ cậu đã không thích học tập, chẳng giống với Tề Phong Bắc học hành giỏi giang gì cả, đọc sách cũng không vào, luôn chỉ muốn đi chơi mà thôi, thành tích thi mỗi lần đều đội sổ cả. Khi đó người nhà họ Tề đều nói thầm rằng rốt cuộc cậu giống ai vậy, tuy rằng Bùi Băng mười tám tuổi đã kết hôn rồi trở thành phu nhân nhưng sau khi kết hôn cô cũng hoàn thành ngành học yêu thích của mình và lấy được tấm bằng tốt nghiệp.
Mãi sau này cậu mới chợt nhận ra, cậu vốn dĩ chẳng có tí gen nào của Tề Phong Bắc cả, xét về độ thông minh thì hình như cậu càng giống người cha ruột của mình hơn.
Tề Phong Bắc rất cứng rắn, "Cậu không có lựa chọn khác đâu."
Bùi Nam mím môi, đột nhiên sờ bụng của mình một cái, "Nếu như con có bảo bảo thì sao? Cũng phải đi học sao?"
Tề Phong Bắc nói: "Chờ cậu có thai thì nói tiếp. Khả năng mang thai của cậu chỉ bằng một nửa so với phụ nữ bình thường, muốn mang thai cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì đâu."
"Vậy cũng chưa chắc." Bùi Nam nhìn hắn, "Ngài bắn nhiều vậy mà, nói không chừng con đã có em bé."
Tề Phong Bắc dừng một chút lại nói tiếp: "Dù thế nào cũng phải đi học, chỉ cần cậu muốn ở lại nhà họ Tề thì nhất định phải học cho xong đại học và lấy được chứng chỉ chuyên môn." Hắn thấy Bùi Nam xụ mặt xuống, rất đáng yêu, làm cho người ta nảy sinh ra ý nghĩ bắt nạt cậu nhiều hơn, thế nên đến cùng hắn vẫn nhượng bộ, "Kỳ thi tuyển sinh chung thật ra rất dễ, thời gian một tháng còn có thầy dạy kèm tại nhà vậy là đủ rồi. Dù sao chỉ thi có ba bài thi, hơn nữa đối với bài thi bổ sung thì chấm điểm cũng sẽ nương tay hơn."
Những lời như vậy cũng chả an ủi Bùi Nam được mấy, dù sao cậu cũng tự biết bản lĩnh mình tới đâu. Nhưng mà cậu cũng không dám từ chối nữa.
So với hồi ở khu ổ chuột, việc được học ở nơi này giống như chuyện trong mơ vậy. Hơn nữa trường học cách nhà họ Tề không xa lắm, thậm chí cậu cũng không cần phải ở ký túc xá nữa, có thể học ngoại trú cũng được.
Tề Phong Bắc nhìn cậu ỉu xìu thì liền nói: "Cậu có biết trên thế này còn có rất nhiều đứa trẻ muốn đi học cũng không có cơ hội nào hay không, còn cậu có cơ hội thì phải biết trân trọng nó đi." Hiếm thấy hắn nói nhiều như vậy, chắc khả năng kiên nhẫn của cả đời này đã đặt hết lên một người rồi, dù cho thân phận của đối phương có thay đổi thì hắn vẫn cứ mãi dạy bảo như thói quen ngày xưa. "Chỉ cần vượt qua kỳ thi tuyển sinh thì sau đó cậu có thể tự do lựa chọn chuyên ngành, trong đó có một môn mà tôi nghĩ chắc hẳn cậu sẽ thích."
Bùi Nam tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhưng khi Tề Phong Bắc đẩy tài liệu ra trước mặt cậu, khi nhìn thấy một mục chuyên ngành, đôi mắt nhất thời sáng lên, "Thiết kế thời trang?"
Tề Phong Bắc quả nhiên hiểu rõ cậu, đúng là cậu yêu thích mấy loại trang phục đẹp đẽ. Từ nhỏ Bùi Nam đã biết ăn diện cho bản thân, lúc ba bốn tuổi đã biết tự phối đồ cho phù hợp, đến tuổi thiếu niên thì không còn muốn nhà thiết kế nào đến nhà phối quần áo cho cậu nữa, cũng không muốn mẹ đi mua cho, tất cả đều là do bản thân cậu tự chọn lựa. Mà mắt nhìn của cậu cũng không tệ, mỗi lần phối đồ đều rất bắt mắt và thu hút."Thì ra còn có chuyên ngành này!" Bùi Nam hứng thú, "Con học! Con đi học!" Cậu vui rạo rực, không nhịn được mà chen vào trong lồng ngực của Tề Phong Bắc, thuần thục ngồi lên đùi hắn, rồi hôn lên môi hắn tạo thành một tiếng "moa" thật lớn, cười cong đôi mắt, "Tề Phong Bắc, con còn tưởng ngài sẽ cho con đi học thứ tài chính khô khan muốn chết đó chứ, cái đó con chắc chắn không có học được đâu."
Tề Phong Bắc nói: "Ừ, biết cậu không có sức lực học cái kia."
Hắn đã quen với những hành động thân mật của Bùi Nam, nhưng lại cũng cảm thấy lạ lạ thế nào. Lúc còn là con trai của hắn, Bùi Nam cũng thân thiết với hắn như vậy, tuy rằng không hôn nhưng vẫn rất tình cảm. Lúc đó Tề Phong Bắc thật sự là một người cha yêu thương con trai của mình, chưa bao giờ sản sinh ra bất kỳ ý nghĩ lệch lạc nào cả.
Không giống như bây giờ, khi dùng bàn tay bóp lấy cái mông của cậu thì đã lập tức nghĩ ngay đến xúc cảm lúc không mặc quần, vừa mềm mại vừa co giãn, da dẻ non mềm đến mức chỉ cần tát nhẹ một cái cũng có thể để lại dấu vết ngay. Lúc nó bị đánh nhẹ cũng rung rung lên, nhấp nhô như một làn sóng, đánh càng mạnh thì có khi bướm nhỏ bên dưới sẽ càng bị hút chặt hơn.
Quần đột nhiên hơi căng lên, Tề Phong Bắc ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, bình tĩnh vỗ mông Bùi Nam, "Đi xuống."
Bùi Nam không muốn đi xuống, hai ngày nay cậu muốn thân cận Tề Phong Bắc một xíu nữa nhưng vẫn còn hơi sợ. Buổi tối hôm đó Tề Phong Bắc hung ác quá, làm cậu nhiều lần đến như vậy, làm tới mức cậu chịu không nỗi, bướm non sưng vù cả hai ngày mới chịu thôi. Mỗi khi nảy sinh ham muốn thì cậu lại nghĩ đến cuộc ân ái mãnh liệt đêm đó thì liền muốn bỏ cuộc, vậy nên cho dù đã chuyển lên lầu hai thì từ sáng tới tối cậu cũng không dám chủ động đi gõ cửa phòng hắn.
Ba lần nhiều quá, chỉ làm một lần thôi có được không.
Tuy rằng cậu thật sự rất muốn được Tề Phong Bắc ôm, muốn hôn hôn hắn, muốn làm gì đó thân mật hơn.
Giống như bây giờ vậy, chỉ mới chạm vào đối phương một tí xíu mà cũng khiến tim cậu tan chảy, cả người cũng mềm nhũn khiến nỗi sợ hãi tiêu tan đi bớt phần nào, chỉ một lòng muốn quyến rũ đối phương.
Dù sao bây giờ trời vẫn còn sớm, chú Trung còn đang ở dưới lầu chờ bọn họ xuống ăn cơm tối, Tề Phong Bắc sẽ không lăn lộn cậu đến hừng đông đâu.
"Hôn nhẹ con đi." Thiếu niên muốn hôn hôn, ngẩng đầu lên một chút, tóc mái rơi xuống như muốn che đi đôi mắt, mái tóc màu đen tuyền khiến làn da trông càng trắng như tuyết. Cậu nhìn Tề Phong Bắc, ranh mãnh gọi danh xưng kia, "Ba ba..."
Hô hấp Tề Phong Bắc chợt nặng nề, biểu tình có hơi thay đổi nhưng nhỏ bé đến mức khó có thể nhận, đột nhiên nói: "Sao cậu không cột tóc lại?"
"Ngài có thích con cột tóc lên không?" Bùi Nam vuốt tóc trên trán, trên tay cầm một cọng dây thun, nhanh chóng cột hết tóc mái lên, để lộ ra cả khuôn mặt.
Tề Phong Bắc nói: "Như vậy mới thích hợp để hôn môi." Vừa nói xong đã hôn lên đôi môi hồng hào như hoa anh đào của đối phương.
Hắn hôn rất mạnh bạo, động tác hoàn toàn chẳng phù hợp với vẻ bề ngoài, như muốn nuốt chửng lấy đôi môi của Bùi Nam luôn vậy. Rất nhanh Bùi Nam đã không chống đỡ được, đành mở miệng ra thở dốc thì lại bị đối phương liếm khoang miệng, duỗi đầu lưỡi vào trong rồi móc lấy đầu lưỡi của cậu.
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)
Môi lưỡi quấn lấy nhau, rất nhanh đã vang lên tiếng nước. Bùi Nam chậm rãi nhắm mắt lại, một cơn tê dại xen lẫn khoái cảm đang dần dâng lên, dục vọng bị khơi gợi, máu nóng như đang lan hết toàn thân làm cậu không nhịn được mà ôm chặt lấy Tề Phong Bắc. Hai tay Tề Phong Bắc cũng xấu xa, một tay bóp lấy mông của cậu như đã mơ ước hồi lâu, xoa mạnh một cái khiến mông đột nhiên thắt lại, ngay cả âm đ*o cũng dường như đang co chặt. Một cái tay khác thì chui vào bên trong lớp áo của cậu, thuần thục chạm vào đầu nhũ, dùng lực nhéo một cái làm Bùi Nam run lên, trong cổ họng cũng tràn ra rên rỉ đến.
Một nụ hôn thật thoải mái, mùi vị cũng rất dễ chịu.
Bùi Nam dường như đang bóc trần từng lớp mặt nạ của người đàn ông, không giống như lúc còn là một người cha, Tề Phong Bắc bây giờ với tư cách là một người đàn ông thì rất hung mãnh và thích kiểm soát.
Ham muốn tình dục cũng rất mạnh.
Bùi Nam cho ra kết luận này khi cái đồ dưới mông cậu đang cộm cộm lên.
Nhưng sức tự chủ của hắn cũng rất mạnh.
Rõ ràng đã cương cứng đến như vậy nhưng sau khi nụ hôn kết thúc hắn vẫn có thể rút tay lại, sau đó đẩy cậu một cái, "Trở về phòng đi."
Bùi Nam bị hôn đến mức thở hổn hển, hai má đỏ như hai quả táo tây, đôi mắt như ngập trong màn sương mù mịt, rõ ràng đã động tình. Cậu ngơ ngác hỏi: "Còn ngài thì sao?" Cậu không nghĩ đến Tề Phong Bắc hoàn toàn không muốn làm, một lần cũng không muốn cậu, có vẻ hắn đang rất vội.
Tề Phong Bắc nói: "Tôi có hẹn trước với một người, lát nữa phải ra ngoài."
Bùi Nam cảm thấy có gì đó không đúng lắm, "Là công việc sao? Tây Tân Hải cũng đã tan làm rồi mà."
Tề Phong Bắc nhéo cằm của cậu, "Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi."
Lúc còn là thân phận con trai thì Bùi Nam chắc chắn sẽ truy hỏi đến tận cùng, không phải vì tò mò mà là vì hiếu thắng. Thời gian ba ba ở bên cạnh cậu vốn ít ỏi cho nên mỗi lần Tề Phong Bắc có việc đi ra ngoài thì cậu sẽ hỏi ngay, cũng sẽ xác nhận thời gian mà hắn sẽ về nhà, nếu như vượt quá thời gian thì cậu sẽ cáu kỉnh rồi nhán cơ hội đó vòi vĩnh đòi quà.
Sau khi biết mình không phải con trai của hắn thì giữa hai người liền có một tầng giai cấp rõ ràng, Bùi Nam sợ hắn đuổi mình đi, tự nhiên sẽ không dám hỏi nhiều. Mà giờ khắc này cậu không còn nỗi lo bị đuổi đi nữa bởi vì cậu đã thành "tình nhân" của hắn rồi, lúc này dục vọng độc chiếm liền xông ra. Suy nghĩ cậu chợt loé lên, đột nhiên nói: "Có phải ngài đi hẹn hò với người phụ nữ đó không?"
Khẩu khí cậu không tốt lắm, tựa như đang tra hỏi nhưng Tề Phong Bắc vậy mà không hề tức giận, đưa tay nhéo nhéo cằm của cậu xong tiếp tục hạ tay xuống cào lấy hầu kết nhỏ của cậu, sau đó nhéo lấy eo cậu, "Phụ nữ nào?"
Bùi Nam nói: "Chính là người kia! Người mà hai ngày trước đã đến đó!"
Tề Phong Bắc cũng không phủ nhận, "Có vấn đề gì không?"
Không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận như vậy, Bùi Nam trợn to hai mắt, vừa cảm thấy khó tin lại vừa cảm thấy oan ức, "Sao ngài lại còn muốn đi hẹn hò với cô đó? Ngài, ngài chưa nói rõ với người ta sao?"
"Nói rõ cái gì?"
Bùi Nam cuống lên, "Nói rõ ngài có tôi đó!"
"Cậu là cái gì?"
"Tôi... Tôi..." Bùi Nam gấp đến nỗi nói lắp, trong đầu loạn thành một mớ bòng bong, câu nói kế tiếp cũng chẳng biết phải nói gì. Cậu nhìn chằm chằm Tề Phong Bắc, muốn moi ra tia đùa giỡn từ trên mặt hắn nhưng dù như thế nào cũng không tìm thấy được, nhất thời càng tủi thân hơn. "Tề Phong Bắc, ngài đã ngủ với tôi, ngài không thể, ngài không thể bắt cá hai tay... Ngài đã đồng ý với tôi mà..."
Vốn dĩ Bùi Nam rất sợ nhột, phần eo là chỗ cấm kị không cho ai sờ tới, bất kì ai cũng không được, Tề Phong Bắc trước đây cũng không hề chạm qua, hiện tại mới chỉ sờ một cái mới biết eo của cậu mềm như thế nào.
Hắn tỉnh nơ nắn bóp, lời nói rõ ràng tàn nhẫn, "Tôi đã đồng ý không đuổi cậu ra ngoài cho nên tôi mới sắp xếp cho cậu đi học. Còn những thứ khác, tôi đã nói rồi, nếu cậu sinh ra con trai của tôi thì tôi mới cân nhắc đến chuyện kết hôn với cậu." Hắn nhìn chằm chằm bảo bối trong tầm tay, tầm mắt sắc bén không bỏ qua bất cứ biểu tình nào của cậu, "Nếu như có người nào đó sinh ra trước, vậy thì tôi cũng sẽ chọn người đó."
Nghe chính hắn thoải mái thừa nhận "Tôi đang bắt cá hai tay đấy", Bùi Nam uất ức đến thương tâm, vành mắt thoáng chốc đỏ ửng, thanh âm cũng nghẹn ngào, "Ngài, sao ngài có thể như vậy..."
Tề Phong Bắc cười khuẩy, "Một bài học để rút kinh nghiệm nhé." Hắn ghé sát vào tai Bùi Nam, Bùi Nam đang buồn rầu nên không hề để ý dương v*t ở dưới mông mình đang cương cứng, thậm chí còn mơ hồ nảy lên.
"Giữa em và cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy càng thích hợp làm phu nhân của tôi hơn. Cho nên nếu như em muốn thượng vị thì phải càng cố gắng nhiều hơn đi nhé."