Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

quyển 1 chương 67-2: bắt được linh hồ (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ừ" Mộ Dung Ý không muốn tốn nhiều lời với điều này, ừ một tiếng, vừa định nói chuyện, thì nghe cách vách truyền tới tiếng bất mãn khiển trách của một thiếu niên: "Món ăn này mà các ngươi cũng gọi là thịt heo cuộn sao? Thịt bị nát như bã, màu sắc lại không đúng, còn mùi vị này... rốt cuộc các ngươi có thể làm hay không, gọi nhóm đầu bếp của các ngươi đến đây, ta phải hỏi hắn học kiểu gì, mà một món ăn ngon như vậy bị làm hỏng như vậy!"

"Công tử, món ăn này đúng là món thịt heo cuộn, cả kinh thành chỉ có độc nhất tửu lâu Như Ý làm món này, mọi người ăn rồi đều trở lại gọi món ăn." Tiểu nhị ở bên cạnh giải thích.

"Đó là bọn họ chưa từng ăn món thịt heo cuộn chân chính! Cái này kém xa món Hàn Hàn làm! Ta mặc kệ, đầu bếp của các ngươi phải làm món thịt heo cuộn chân chính cho ta ăn, nếu không bây giờ bổn công tử sẽ không đi!"

Nghe giọng nói ăn vạ của tiểu hài tử khóe miệng Ám Nhất giật giật, len lén nhìn chủ tử nhà mình một cái, quả nhiên, mặt Nhiếp Chính Vương đại nhân đã đen kịt rồi.

Vu Thanh không rõ cho nên nghe được động tĩnh cách vách cười nói: "Tiếu công tử này là ăn hàng nổi danh kinh thành, thức ăn ở tửu lâu Như Ý đã cực kì ngon mà hắn còn nhìn không được, không biết Hàn Hàn trong miệng hắn là người phương nào lại có thể khiến hắn sùng bái như thế."

Lúc này cách vách lại truyền tới giọng nói: "Ta đã nói là nãi nãi gạt ta trở về rồi, nãi nãi một chút nhiễm bệnh cũng không có! Không được, ta nhất định phải đi tìm Hàn Hàn, để nàng làm đồ ăn ngon cho ta, nếu ta không đi tìm nàng nữa, không chừng nàng liền quên mất ta."

Mày kiếm Mộ Dung Ý hơi nhíu lên: "Ầm ĩ!"

Trán Ám Nhất trượt xuống một hàng hắc tuyến, ra cửa làm ám hiệu, ngay sau đó cách vách truyền đến kháng nghị bất mãn của Tiếu Nguyên Bồi: "Này này, các ngươi là ai, sao lại đuổi bổn công tử ra ngoài..." Một lát sau không còn tiếng.

Vu Thanh kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ý, ăn cơm trong tửu lâu dĩ nhiên không tránh được tiếng ồn ào, chủ tử trước kia không như thế nào, sao hôm nay đột nhiên cảm thấy ầm ĩ rồi hả?

"Hương vị mấy món ăn này bổn vương thấy rất ngon, tìm xem người nghiên cứu làm mấy món ăn này là ai, mời về vương phủ làm đầu bếp riêng cho bổn vương." Bình tĩnh phân phó xong, Mộ Dung Ý nhẹ nhàng bước ra khỏi nhã gian.

"... ." Vu Thanh há hốc mồm, tự nhiên cảm giác mấy lời nói của mình không có ích gì, chủ tử chưa bao giờ so đo ăn uống với người khác, hôm nay sao lại đột nhiên muốn một đầu bếp, còn là đầu bếp riêng? Bằng trí thông minh của hắn cũng không nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó. Nghiêng đầu nhìn Ám Nhất, "Chủ tử thật sự đã bình phục?" Chẳng lẽ độc tố chưa được loại bỏ hết nên có một ít hành động thất thường?

Khóe miệng Ám Nhất kéo ra: "Vấn đề này ngài nên đi hỏi Mộc Phong." Hắn có thể nói hắn đã quen rồi sao? Lắc đầu một cái, làm bộ hỏi thăm lão bản tửu lâu một lần, rồi tìm chủ tử nhà mình báo cáo kết quả.

Vào đêm, Hàn Hàn ôm chăn nằm trên đình, nhờ ánh trăng nhìn chằm chằm vào cây cà chua trong ruộng thí nghiệm.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ không biết con dế trong góc nào không ngừng phiền toái kêu to, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng của một hai con ếch.

Chờ đợi là một chuyện cực kì nhàm chán.

Nhìn chòng chọc hồi lâu, một chút động tĩnh trong ruộng thí nghiệm cũng không có, Hàn Hàn buồn ngủ ngáp dài, theo lượng thuốc nàng bỏ, thì một người ăn phải cũng hôn mê cả ngày mới tỉnh, nên nàng hoàn toàn không cần thiết chờ như vậy.

Nhưng nếu không nhìn chằm chằm, trong lòng nàng lại cảm thấy không nỡ, chẳng may nàng suy đoán sai hoặc không phải một con, mà là rất nhiều thì sao đây? Nếu không nhìn chút, thì một ít cây con này làm giống này, nàng tìm đâu ra mầm cây cà chua thứ hai đây?

Mặc dù buồn ngủ, Hàn Hàn vẫn cố gắng mở to hai mắt, chỉ sợ mình không cẩn thận ngủ mất thì khi tỉnh lại cây lại bị làm hỏng.

Rốt cục, đến lúc nàng chờ hầu như đã mất hết kiên nhẫn, chỉ thấy một bóng dáng mau lẹ bóng dáng lướt qua hàng rào trúc, chạy đến trong vùng trồng cà chua.

Bởi vì trời tối lại cách xa, cho nên nhìn qua không rõ ràng lắm, nên nhìn cái đầu nhỏ kia loáng thoáng có cảm giác giống con thỏ nhỏ.

Thỏ? Hàn Hàn nhướn mi, dấu chân thỏ không phải như thế mà, hơn nữa, nàng chưa từng nghe qua có thỏ lông đỏ? Nghi ngời trong lòng, nàng càng cẩn thận nhìn chằm chằm vật nhỏ đó.

Chỉ thấy kia vật nhỏ rất cảnh giác bốn phía một chút, không phát hiện nguy hiểm, !!dd,l,q,d yên lòng, nhảy xa mấy cái đến bên cạnh cây cà chua bị đánh thuốc.

Tinh thần Hàn Hàn nhất thời tỉnh táo, ánh mắt khóa chặt vật nhỏ, chờ nó ăn cà chua.

Vật nhỏ hình như cũng không nóng nảy, đi dạo quanh cây cà chua con, gẩy gẩy quả một cái, nhìn nhìn, xác định không có vấn đề, mới nhẹ nhàng nhảy lên, thành thục chui lên trên cành cây cà chua kia.

Cành cây mảnh khảnh không chịu nổi trọng lực, lập tức bị bẻ gảy, vật nhỏ nhanh nhẹn đưa móng trước ra ôm lấy cà chua, lăn xuống theo cành cây bị bẻ gãy, cà chua được nó ôm vào trong ngực chắc chắn.

Khóe miệng Hàn Hàn giãn ra, thì ra... cành cây này bị bẻ gảy như vậy, vật nhỏ này thật thông minh!

Nhảy xuống đất, vật nhỏ đứng lên, lông trên người run run, móng vuốt nhấn một cái trên quả cà chua, bắt đầu ăn.

Ăn hai miếng, như đã phát giác có chỗ không bình thường, móng vuốt gẩy gẩy đẩy cà chua sang bên cạnh, ngồi thẳng lên cảnh giác nhìn chung quanh, lập tức vọt chạy.

Hàn Hàn cả kinh, đây là đồ quỷ gì, còn quá cảnh giác như vậy, nàng cách xa ruộng thí nghiệm như vậy, một tiếng vang cũng không phát ra, sẽ không bị phát hiện như vậy chứ? Đang lo lắng không bắt được vật nhỏ này thì thấy vật nhỏ vọt chạy hai bướt, đột nhiên ngã xuống đất không có động tĩnh.

Hàn Hàn vui mừng, vội vàng đi xuống theo cái thang, mở cửa chạy ra.

"Hàn Hàn, con đi ra làm gì?" Ngô Mạc thị vẫn không yên lòng nhìn Hàn Hàn ngây ngô ở góc phòng, cho nên không nỡ ngủ, nghe thấy tiếng động, hỏi.

"Không có gì, bắt được một con thỏ, con đi lấy đây, nãi nãi ngủ trước đi, không cần chờ đâu." Đáp lời một tiếng, bóng Hàn Hàn đã sớm biến mất ở trong sân.

Đến ruộng thí nghiệm, quả nhiên có một vật nho nhỏ nằm ở chỗ trồng cà chua.

Hàn Hàn đưa tay thọt thọt, vật nhỏ không nhúc nhích, chắc chắn đã bị thuốc mê trong cà chua làm hôn mê.

Hàn Hàn đắc ý nhướn mi: "Hừ, thuốc này của ta có thể đánh ngất cả một con voi, ngươi có cảnh giác nữa cũng không phải là bị ta chộp được sao!"

Cầm cái đuôi vật nhỏ nhấc lên, qua ánh trăng nhìn thử, quả nhiên không ngoài dự đoán, là một con hồ ly.

Chẳng qua cái đầu con hồ ly này nhỏ hơn rất nhiều so với những con hồ ly bình thường, thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ mới vừa đầy tháng, thảo nào nàng lại nhận nhầm nó. d~Sd`lS^q'd^

Chỉ có điều Hàn Hàn ghét bỏ nhìn bộ lông đầy bụi bẩn của vật nhỏ trong tay, một cái tay sờ sờ, khi rút tay về, trên tay đầy bụi, bĩu môi, hồ ly không phải thích sạch sẽ sao, sao con này lại bẩn như vậy?

Ưm, bẩn thì bẩn, nhưng bộ lông xù này rất mềm mại, cảm xúc rất tốt, hơn nữa hồ ly nhỏ màu đỏ như vậy không thấy nhiều, mặc dù hơi bẩn, nhưng chắc là vì hoang dại, chờ mình nuôi lớn lên, sẽ sạch sẽ thôi. Quyết định như vậy, nàng chấp nhận nuôi nó thành sủng vật đi, tên gì đây, gọi là Tiểu Phong Phong đi, hài tử kia đi rồi, thì dùng tiểu hồ ly này thay thế cũng được.

Vì vậy, về sau một cái tên làm cho Nhiếp Chính Vương đại nhân phát điên cứ vui vẻ sinh ra như vậy.

Có sủng vật mới, chuyện Hàn Hàn thất vọng đau khổ cũng bớt đi, mang theo tiểu hồ ly về nhà, tìm cái lồng nhốt tiểu hồ ly lại, sau đó lên giường ngủ, nhìn chăm chú đến nửa đêm!

Trong màn sương mù bị một âm thanh kinh khủng phá tan, Hàn Hàn xoa xoa mắt, sắc trời bên ngoài đã sáng, tiếng kia cứ tiếp tục phát ra nhìn sang phía giọng nói, chỉ thấy tiểu hồ ly trong lồng tre không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang giơ móng vuốt liều mạng lay cái nắp gỗ của lồng.

Thấy Hàn Hàn nhìn sang, vật nhỏ trừng đôi mắt tròn trịa nhìn sang, gọi hai tiếng "Chi chi". Khốn kiếp, để ta đi ra ngoài!

Đáng tiếc, Hàn Hàn nghe nữa cũng không hiểu nó nói gì, nhăn mặt cau mày: "Kêu như con chuột vậy, khó nghe muốn chết!"

Con chuột? Tiểu hồ ly nháy mắt mấy cái, càng bi phẫn bắt đầu lay cái lồng tre, khốn kiếp, ngươi mới phải con chuột, còn là con chuột ghê tởm!

Nhìn thấy động tác của tiểu hồ ly, ánh mắt Hàn Hàn sáng lên: "Ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì?" Quá thần kỳ, vật nhỏ này cũng quá có linh tính rồi?

Tiểu hồ ly không thèm để ý, vung móng vuốt tiếp tục đẩy nắp lồng tre: Để ta đi ra ngoài, ta muốn thải ra, ta muốn đi tiểu!

Hàn Hàn hứng thú, bò dậy từ trên giường, giơ lồng tre lên xem một chút, cười nói cong cong mày: "Ngươi nói gì, lặp lại lần nữa." Vật nhỏ này nếu thật sự có thể nghe hiểu lời của nàng, chắc chắn sẽ lập lại một lần nữa.

Quả nhiên, "Chi chi" tiểu hồ ly chuyển động loạn xạ trong lồng: Để ta đi ra ngoài, ta muốn thải, ta muốn đi tiểu!

"Ngươi muốn ta thả ngươi ra ngoài?" Hàn Hàn nhướn mi.

"Chi chi" Tiểu hồ ly ôm lồng tre có động tác suy nghĩ nho nhỏ.

"Ha ha, ta thả ngươi ra ngoài, nếu ngươi chạy mất thì làm sao bây giờ?" Hàn Hàn lắc đầu, "Vẫn là bắt giam ngươi trong lồng tre thì yên tâm hơn."

"Chi chi" Tiểu hồ ly giơ chân. Không nhịn nổi, ta muốn thải, ta muốn đi tiểu!

"Nói lầm bầm cái gì, ngươi vẫn nên ngây ngô ở trong lồng đi, ta sẽ không thả ngươi ra ngoài." Điểm một cái lên mũi tiểu hồ ly qua lồng tre, đặt lồng tre ở trên hộc tủ. Hàn vui vẻ đi ra ngoài.

Vừa mới di chuyển đã ngửi thấy mùi nước tiểu truyền đến, quay đầu nhìn lại, hồ ly đi tiểu từ trên hộc tủ chảy xuống.

"Nằm cái rãnh, ngươi thật đúng là huynh đệ ruột với đứa trẻ Thanh Phong kia!" Trán Hàn Hàn trượt xuống một hàng hắc tuyến, không nhịn được cắn răng, sao người nào đến nhà nàng đều làm chuyện thứ nhất chính là đi tiểu không phân biệt địa điểm vậy!

Không cảm giác được hơi thở nguy hiểm trên người trước mắt này, tiểu hồ ly thanh tĩnh lại, "Chi chi" gọi hai tiếng, đáng đời, ai bảo ngươi không thả ta ra ngoài!

Hàn Hàn cắn răng: "Ta cho ngươi ra ngoài!"

Từ bên trong rương lấy ra một bình sứ, vét miệng bình, đưa tới phía dưới lỗ mũi của tiểu hồ ly, tiểu hồ ly không hiểu tưởng là cho ăn, cúi đầu đi lên ngửi ngửi, nhất thời thân thể lùi về phía sau, bộ lông thẳng lên, mặt đầy đề phòng nhìn Hàn Hàn chằm chằm.

Đầu Hàn Hàn động đậy, nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua tiểu hồ ly này ăn hai miếng cà chua liền chạy, mắt sáng lên, chẳng lẽ tiểu hồ ly này còn có thể phân biệt dược tính?

Ha ha! Không nhịn được ngửa mặt lên trời cười hai tiếng, không ngờ nàng đánh bậy đánh bạ lại nhặt được bảo vật, tiểu hồ ly có thể phân biệt dược tính lại thông minh linh tính, có lẽ toàn thế giới cũng chỉ có một con này đi.

Thu lại nụ cười cười: "Ngươi không nghe thấy cũng được, chai này thuốc là ta đặc chế, dược tính sẽ theo da thâm nhập vào cơ thể ngươi, chờ ngươi không có sức lực chạy trốn, ta sẽ để ngươi ra ngoài."

Nói xong, tâm tình vui vẻ ra cửa rửa mặt.

Thấy Hàn Hàn cứ bỏ lại nó đi như vậy, tiểu hồ ly tức giận "Chi chi" kêu trong lồng tre: Khốn kiếp, để ta đi ra ngoài! Để ta đi ra ngoài!

"Ừ, có thể kháng dược tính cơ thể còn rất mạnh." Hàn Hàn cười híp mắt vén rèm đi vào, đưa tay nhấc lồng tre, "Xem ngươi cả người đầy bụi này, không biết trước kia chui vào cái ổ chuột nào. Hôm nay ta sẽ phát thiện tâm tắm cho ngươi một chút, không cần rất cảm tạ ta đâu."

Tắm? Lỗ tai tiểu hồ ly vừa động, vội vàng hướng bên ngoài lồng tre chạy, đáng tiếc có vòng vây ngăn cản, không chạy ra được.

Hàn Hàn nhướn mi: "Ngươi sợ tắm?" Không thể nào, không phải hồ ly không sợ nước sao?

Tiểu hồ ly không để ý, chuyên chú đẩy nắp của lồng.

Đáng tiếc, lồng tre quá chắc chắn, đẩy nửa ngày, trừ đẩy ra một ít đầu gỗ, cũng không có hiểu quả gì.

Hàn Hàn lười để ý nó, dù sao ở một bên nhìn cũng không chết nó, nhưng nó sợ tắm cũng phải cho nó tắm, nàng không muốn muốn có một con hồ ly bẩn thỉu làm sủng vật. d~Sd`lS^q'd^

Tìm gáo gỗ múc hơn phân nửa chậu nước, trực tiếp ném cả lồng lẫn tiểu hồ ly vào trong nước: "Tự mình rửa sạch sẻ đi, tắm không sạch thì không thả ngươi ra ngoài."

Mực nước đủ cao, tiểu hồ ly rơi vào vừa vặn lộ cái đầu ra ngoài.

"Chi chi" Tiểu hồ ly cả kinh, bám lồng tre vọt lên, muốn tận lực tránh nước ra, đáng tiếc, lồng tre làm quá thấp, vọt lên nữa cũng còn nửa người trong nước.

Hàn Hàn vừa rửa mặt, vừa nhìn động tác của tiểu hồ ly, trong lòng không nhịn được buồn cười, xem ra vật nhỏ này thật sự rất sợ tắm nha!

Rửa mặt xong, ngồi xỗm bên cạnh chậu nước nhìn tiểu hồ ly, bởi vì rơi phịch một phát vào nước, những thứ tro đen kia trên cơ thể tiểu hồ ly bị trôi xuống không ít, lộ ra màu đỏ sáng rõ bên trong, chỉ có cái đầu lộ ở bên ngoài chưa dính nước nên vẫn mang đầy bụi.

"Ngươi cứ định ngây ngô trong nước như vậy, không ra ngoài sao?" Hàn Hàn nhướn mi, nhìn tiểu hồ ly.

"Chi chi" Ngươi mới không định ra ngoài thì có! Ánh mắt như bảo thạch vô cùng bi phẫn của tiểu hồ ly nhìn Hàn Hàn chằm chằm.

"Vậy ngươi cũng không có ý định ăn cái gì?" Hàn Hàn tiếp tục hỏi.

"Chi chi" Đồ của ngươi có độc, ta không ăn!

Hàn Hàn liếc mắt, mặc dù vật nhỏ này có linh tính, nhưng "Chi chi" nửa ngày mà nàng không nghe hiểu câu nào, nhìn ánh mắt kia phải không định phối hợp với nàng, vỗ vỗ tay đứng lên: "Ngươi thích ngâm như vậy, thì cứ ngâm đi, ta đi ăn cơm trước."

Không thuần phục vật nhỏ này trước, nàng sẽ không để nó rời khỏi cái lồng này.

"Chi chi" Trở lại, để ta ra ngoài, ta không muốn ngâm nước! Tiểu hồ ly nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Hàn Hàn vô cùng phẫn hận, móng vuốt dùng sức cào cào cái lồng, nhưng không cẩn thận trượt xuống, "Ừng ực" Uống vào không ít nước mới luống cuống, chui đầu ra khỏi mặt nước gắt gao ôm lấy lồng, "Chi chi" Nữ nhân ghê tởm, mau trở lại, ta không muốn tắm!

"Nha đầu, tối hôm qua ngươi bắt được một con thỏ?" Đang ăn cơm, Ngô Mạc thị hỏi.

"Không phải là thỏ, là tiểu hồ ly, ta nhìn lầm thôi." Nhớ tới tiểu hồ ly kia, lòng Hàn Hàn tràn đầy vui mừng, "Hiện tại con đang cho nó tắm, chờ rửa sạch xong sẽ mang sang cho người nhìn."

"Ngươi lại cho con hồ ly đó tắm?" Ngô Mạc thị kinh ngạc nhìn Hàn Hàn, không phải mọi người săn được hồ ly đều lột da dùng làm y phục sao, lần đầu tiên nghe được có người tắm cho hồ ly đó.

"Là một con tiểu hồ ly mới vừa đầy tháng, ta thấy nó rất khả ái nên để lại làm sủng vật." Hàn Hàn cười giải thích, không dám nói lời sự thật, cổ nhân mê tín, chẳng may bà nội coi tiểu hồ ly thành hồ ly tinh thì làm sao bây giờ?

"Nhưng nó lớn lên sẽ đi trộm gà." Nhớ đến lời đồn đãi về hồ ly lời, Ngô Mạc thị hơi không yên lòng, dù sao người nuôi gà trong thôn cũng không ít, nếu như bị hồ ly này trộm ăn, đến lúc đó người trong thôn tìm tới sẽ ảnh hưởng đến hòa khí giữa quê nhà thì làm sao bây giờ?

"Không đâu con tiểu hồ ly này ta thấy nó rất tốt, ta sẽ không để nó ăn trộm gà." Hàn Hàn cười an ủi Ngô Mạc thị, nhớ tới gà, trong lòng lại có thêm một chủ ý, "Bà nội, ta muốn ăn cháo gà, hay hầm cách thủy hai con gà trên đi."

"Được, gần đây con bận rộn, nên bồi bổ thật tốt, mẹ ngươi còn có thì tốt rồi, cũng sẽ bồi bổ tốt hơn, nhìn bộ dáng gầy như vậy."

"Con cũng cảm thấy người nên bồi bổ thật tốt." Mi Nương cười hì hì nhìn Ngô Mạc thị nói.

"Nào có, ta dạo này ăn rất tốt rồi." Ngô Mạc thị cười cười, biết đối phương thật tâm quan tâm mình, mơ hồ có chút cảm động.

"Nhưng chỉ là một ít cơm rau dưa, ngươi không ngại ăn là được." Ngô Mạc thị cười ha hả không ngừng, "Hàn Hàn còn nhỏ cũng ít gặp chuyện, trước kia ngươi thường đi theo phụ thân buôn bán, đã quen vào nam ra bắc ra mắt, bình thường không thấy Hàn Hàn chăm sóc, dd lqd thì ngươi liền tốn tâm tư nghĩ ở đây không được đầy đủ, bây giờ cũng nên chăm sóc cho nàng một chút."

Mi Nương gật đầu một cái, biết Ngô Mạc thị lo lắng cho Hàn Hàn, vội vàng đáp ứng.

Trải qua mấy ngày chung sống, nàng phát hiện Ngô Mạc thị cũng không thật sự xua Hàn Hàn, ở trong mắt Ngô Mạc thị, Hàn Hàn là một cô thôn nữ chưa từng trải việc. Mà ở trước mặt Ngô Mạc thị Hàn Hàn cũng có điều giữ kín, càng thêm nhiều thời gian, thì càng đưa truyện đẩy lên đầu nàng, tựa như Hàn Hàn sợ Ngô Mạc thị biết nhiều sẽ lo lắng, vì vậy, khi nghe Ngô Mạc thị nói như thế, Mi Nương lập tức đáp ứng, mặc dù trong lòng nàng biết, Hàn Hàn hoàn toàn không cần nàng chỉ điểm. d~Sd`lS^q'd^

Hàn hàn không muốn để cho Ngô Mạc thị biết quá nhiều, một là sợ Ngô Mạc thị sẽ đoán mò rồi lo lắng, một là bởi vì Ngô Mạc thị mà hiểu rõ nguyên nhân, nếu như nàng không báo trước tí nào, đột nhiên trở nên thông minh, cơ trí chồng chất, nhất định sẽ khiến Ngô Mạc thị hoài nghi, cho nên mới đẩy một ít chuyện lên đầu Mi Nương, để trong mắt Ngô Mạc thị nàng từ từ thay đổi, theo tự nhiên mà tiếp nhận sự càng ngày càng thông minh của nàng.

Vì vậy, thấy Mi Nương gật đầu đáp ứng, trong lòng càng thêm tán thưởng Mi Nương một chút. Quả nhiên là người thông minh, không cần mình nói ra cũng biết nên làm như thế nào.

Một bữa cơm được ăn xong rất nhanh, tán gẫu với Ngô Mạc thị một lúc, cũng dặn dò Mi Nương những việc cần làm, trong lòng nhớ đến tiểu hồ ly, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

Mới vừa tới cửa, đã nghe trong nhà truyền đến "Bùm", Hàn Hàn cả kinh, vội vàng vén rèm cửa đi vào...

Truyện Chữ Hay