Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

quyển 1 chương 67-1: bắt được linh hồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hàn Hàn nhướn mi, chỉ thấy Đại Tráng mang bộ mặt lo lắng đang chạy vào từ bên ngoài.

"Đại Tráng ca làm sao vậy, đừng vội, từ từ rồi nói." Chẳng lẽ lại có người đến tìm phiền toái?

"Muội mau đi xem một chút, những cây cà chua con kia không biết bị cái gì đạp hỏng hết rồi!" Đại Tráng vội la lên.

Những cây kia vẫn là do tự Hàn Hàn chăm sóc, không để cho người khác nhúng tay vào, nếu không phải hai ngày này Hàn Hàn phải lo chuyện phân xưởng không thể phân thân ra làm cả hai việc, nàng cũng không đưa những cây non kia cho hắn xử lý, còn dặn dò đi dặn dò lại nhiều lần. Mặc dù hắn không biết những cái cây kia dùng làm gì, nhưng nhìn Hàn Hàn coi những cây này như bảo bối thì có thể nhìn ra nàng rất chú trọng những cái cây này, hiện tại nó đã xảy ra chuyện... Chỉ cần nhớ đến lòng hắn liền căng lên, nếu để hắn biết ai cố ý đạp hỏng những cây non kia, tuyệt đối hắn sẽ không tha cho người đó!

"Cái gì!" Hàn Hàn cả kinh, vội vàng chạy ra bên ngoài, "Chuyện gì đã xảy ra, buổi sáng không phải vẫn tốt sao?"

"Ta cũng không biết, một canh giờ trước ta đi xem qua thì không có chuyện gì, sau khi vào bên trong một chút lúc trở lại thì đã bị đạp hỏng rồi" Đại Tráng vừa chạy theo ra ngoài, vừa giải thích. Trong lòng cực kì ảo não, nếu biết như vậy thì hắn cũng không đi vào trong làm gì!

Hàn Hàn nhíu mi, bước nhanh hơn.

Hai người rất nhanh đã tới thửa ruộng, đẩy hàng rào ra thì thấy hai gốc cây cà chua mọc tốt nhất thì xiêu xiêu vẹo vẹo sang một bên, ngọn cây cũng bị bẻ gãy, rơi trên mặt đất. Ngược lại những cây cà chua khác không bị tổn hại.

Hàn Hàn thở ra, hù chết nàng rồi, còn tưởng rằng tất cả các cây cà chua con đều bị phá hoại chứ!

Tâm tình thoải mái hơn, lúc này Hàn Hàn mới chú ý tình hình thực tế trên luống rau, mặc dù trên đất nhiều dấu chân nhưng lại ra vào có trật tự, đi thẳng dọc theo bờ ruộng, cố ý tránh không đạp đến những cây con này, nhìn kỹ thì có thể phân biệt ra được dấu chân trên đất đều là của nàng và Đại Tráng, rõ ràng trừ bọn họ ra không có ai đã tới nơi này.

"Hàn Hàn muội tử?" Thấy Hàn Hàn đứng trước hàng rào không đi vào, Đại Tráng nghi hoặc gọi một tiếng.

"Huynh ở đây chờ một chút, một mình muội đi vào là được." Hàn Hàn khoát khoát tay, đi thẳng đến hai cây bị phá hư, quan sát.

Phía trên hai cây này đã có ba quả cà chua chín, vì là đợt thứ nhất nên quả đầu tiên cũng lớn hơn bình thường một chút. Hàn Hàn định đợi thêm để nó chín hơn nữa để giữ lại hạt làm giống cho đợt tiếp theo nhưng hiện tại ba quả cà chua này chỉ còn lại một, hai quả kia đã biến mất không thấy đâu.

Hàn Hàn cau mày, cúi đầu quan sát cây cà chua phía dưới chân mình, mặt đất bởi vì hay tưới nước nên bề mặt không khô ráo, phía trên có thể loáng thoáng thấy mấy dấu chân nho nhỏ hình hoa mai, bên cạnh một gốc cây cà chua còn nhìn thấy dấu vết bị nén, phía trên lá cây còn dính mấy sợi lông màu tro. d~Sd`lS^q'd^

"Mèo?" Đây là phản ứng đầu tiên của Hàn Hàn, dấu móng chân này hình như giống với dấu móng chân mèo. Mặc dù trong thôn có nuôi mèo, nhưng giờ này những con mèo đó sẽ lui về nhà ngủ, sẽ không chạy đến đây đi bộ, hơn nữa, nếu như đúng là mèo sao lại không đụng tới những cây khác, hết lần này tới lần khác chọn hai cây cà chua này? Còn hai quả cà chua biến mất kia là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có mèo hoang chạy tới đây ăn trộm cà chua? Điều này cũng không chắc chắn!

Hàn Hàn nhăn mi, vân vê bộ lông trong tay, một lớp bụi rơi ra phía ngoài, lộ ra màu đỏ.

Màu đỏ? Hàn Hàn càng xác định đây không phải là mèo, lại cúi đầu nhìn kỹ mấy cái dấu chân này một chút mới phát hiện ở phía cuối dấu chân bốn đóa hoa mai còn có một dấu móng chân nho nhỏ khác.

Thấy dấu móng chân này, Hàn Hàn suy đoán, nơi này gần núi, cũng có thể nói là loài động vật này đã từng đi qua. Chẳng qua dấu chân này sao lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ còn chưa trưởng thành sao?

Mặc kệ như thế nào, Hàn Hàn đã có tính toán, đứng dậy đi ra, "Đại Tráng nhờ huynh khổ cực chút trông hộ muội nơi này, muội đi một lúc rồi trở lại."

"Mặc kệ hai cây con kia như vậy sao?" Đại Tráng hơi mơ hồ, không phải Hàn Hàn luôn coi những cây này như bảo bối sao? Sao sau kia nhìn thấy hai cây kia không dựng cũng không buộc, chỉ nhìn rồi đi ra?

Hàn Hàn phẩy phẩy tay: "Trước cứ để như vậy đã, đợi ta quay lại rồi nói." Nếu không bắt được thứ kia, nếu biết cây đã chỉnh lại xong thì nó sẽ tiếp tục gây họa!

Lát sau, Hàn Hàn cầm một bọc giấy trong tay tới đây: "Đại Tráng ca, huynh giúp ta rắc thuốc này qua chỗ kia một chút, không cần nhiều qua, một chút là được."

Đại Tráng nghe xong nhận lấy gói thuốc, một mùi ngải nồng nặc truyền tới, nghi hoặc hỏi: "Đây là cỏ ngải?"

Trong thôn Hạ Thiên có rất nhiều muỗi, người trong thôn thường hái ít cỏ ngải từ ven đường hoặc trong núi về phơi, để xua muỗi trong phòng lúc trời tối, cho nên Đại Tráng vừa ngửi cũng biết thứ này là bột cỏ ngải.

Hàn Hàn gật đầu một cái: "Ừ, để xua muỗi trong nhà."

Đại Tráng hơi không hiểu: "Vậy muội để ta rắc vào bên trong?"

Hàn Hàn cười cười: "Dĩ nhiên là muội để huynh làm, Đại Tráng ca huynh không cần hỏi, chỉ cần làm theo lời muội nói là được."

"Ừm." Biết Hàn Hàn không muốn nhiều lời, Đại Tráng thức thời ngậm miệng, rắc thuốc ở xung quanh như Hàn Hàn yêu cầu.

Lúc này Hàn Hàn mới đi đến cây cà chua bị đạp hỏng bên cạnh, móc ra một cây châm rỗng ruột từ trong lòng ngực, cắm châm vào quả cà chua còn sót lại.

Nhìn thuốc bên trong châm đã phân tán vào hết trong, lúc này Hàn Hàn mới rút châm ra, thu về.

Đại Tráng cũng rắc xong thuốc bột rồi.

"Được rồi Đại Tráng ca, chúng ta đi ra ngoài thôi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, không cần canh chừng nơi này nữa."

Dặn dò Đại Tráng xong, Hàn Hàn mới đi ra ngoài thửa ruộng, thì thấy Liễu Trường Sinh đi tới.

"Liễu thúc thúc, thúc phải đi làm việc ạ?" Hàn Hàn cười híp mắt chào hỏi.

Liễu Trường Sinh là nhi tử Liễu Tam Gia, nói về thân phận, Liễu Tam Gia là người cùng lứa với ông nội Hàn Hàn, nếu Hàn Hàn gặp mặt cũng phải gọi một tiếng Liễu gia gia.

Ban đầu lúc Hàn Hàn quy hoạch hai ngọn núi, thì gặp phải Liễu Tam Gia tự mình tới đây cầu xin Hàn Hàn cho con trưởng hắn làm chuyện này, thái độ khá khách khí.

Thấy đối phương khách khí, Hàn Hàn cũng sẽ không cố ý làm khó, huống chi, dù sao nàng cũng là người trong thôn, sau này muốn phát triển thì phải lấy hai ngọn núi ở thôn Lưu làm cơ sở để mở rộng ra xung quanh, gây ầm ĩ với người trong thôn tóm lại cũng không tốt. Liễu Tam Gia có thể tự mình đến cửa, khách khí nói chuyện như vậy, cũng cho đối phương thấy rõ, phụ thân như vậy, nhi tử chắc chắn không quá kém. Có người thông minh lại thức thời như vậy làm việc cho mình, Hàn Hàn rất hài lòng. Huống chi, ở thôn Lưu Liễu gia cũng được coi là một đại gia tộc, có bọn họ làm trụ, người muốn đến tìm nàng gây phiền toái thì cũng phải cân nhắc một chút.

Vì vậy, nghe Liễu Tam Gia nói xong, Hàn Hàn không chút do dự, lập tức giao quyền quản lí Bắc Sơn cho Liễu Trường Sinh.

Liễu Trường Sinh làm quản sự Bắc Sơn, cả nhà Liễu gia gần như coi Hàn Hàn như tổ tông. Thấy Hàn Hàn thì chào hỏi, Liễu Trường Sinh vội cười nói: "Là Hàn Hàn à, nhờ phúc của ngươi, ta làm gì có gì mà bận rộn, nhưng đã lên núi xem xét chút xong rồi. Có hai ngọn núi này của ngươi, người trong thôn cũng không cần đi ra bên ngoài tìm việc, trong lòng mọi người ai cũng cảm ơn ngươi đó." d~Sd`lS^q'd^

"Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chính họ, nếu không phải bọn họ làm việc chăm chỉ, ta dù muốn giúp cũng không giúp được bọn họ, dù sao chỉ khi đỉnh núi được làm tốt, ta mới có thể kiếm tiền chia cho bọn họ không phải sao?" Hàn Hàn cười híp mắt nói, "Dĩ nhiên, có câu nói ''Nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài”, chỉ cần mọi người vẫn làm việc thật tốt, không có âm mưu tính toán khiến cho ta thất vọng, thì có cái tốt tự nhiên ta sẽ nghĩ đến mọi người đầu tiên, chắc chắn sẽ không bạc đãi người nào."

"Được, được, lời này của ngươi khi ta trở về sẽ nói cho mọi người, hiện tại bọn họ đều hiểu, cũng toàn tâm toàn ý làm việc, sẽ không để ngươi thất vọng." Biết lời này của Hàn Hàn cũng có một phần là nói cho mình nghe, Liễu Trường Sinh vội nói.

"Ừ." Hàn Hàn gật đầu một cái, cười nói, "Ta còn có chuyện phải làm phiền thúc thúc một chút."

"Chuyện gì, ngươi cứ nói."

"Ta muốn xây một trang viên ở bên này của ngọn núi, tầm ba mươi mẫu đất là được, nhưng không tìm ra nơi thích hợp, Liễu thúc thúc quen thuộc trong thôn hơn, có thể tìm hộ ta một chút hay không?"

"Được, không thành vấn đề, chuyện này cứ để ta lo." Liễu Trường Sinh vỗ ngực bảo đảm, chỉ là tìm một mảnh đất thôi, đất trống trong thôn còn rất nhiều, hắn ra mặt giúp đở mua một mảnh là được, chỉ bằng danh tiếng của Liễu gia thì không ai dám cố ý làm khó lừa gạt hắn.

"Vậy thì làm phiền Liễu thúc thúc." Hàn Hàn cười híp mắt nói, " Trước hết Liễu thúc thúc cứ đi làm đi, có chuyện thì tới tìm ta."

"Được, vậy ta đi trước, có tin ta sẽ nói cho ngươi biết." Liễu Trường Sinh gật đầu một cái rồi rời đi.

Kinh thành. Tửu lâu Như Ý.

"Ta đã nói chỉ trong tửu lâu Như Ý này mới có món ăn ngon, các ngươi còn không tin, hiện tại tin chưa?" Mộc Phong ngồi ở cái bàn gỗ khắc lê hoa khuôn mặt cười đắc ý nói.

"Ừ, so sánh này không sai, lão tử ở biên cương ăn những thứ đơn giản kia đã thành heo ăn rồi." Mộ Dung Lân gật đầu phụ họa, kiếm để một bên, hé ra khuôn mặt xinh đẹp như mỹ nhân đang ăn uống vui vẻ.

Mộc Phong liếc mắt: "Ta nói này dầu gì ngươi cũng là công tử thế gia, lúc ăn có thể nhã nhặn một chút hay không?"

"Công tử thế gia cái gì, lão tử mới vừa ghi danh thì bị ném cho hai lão biến thái kia, nếu không phải tại hai lão biến thái kia thì về phần ta... Dù sao lão tử không là cái công tử thế gia chó má kia, người nào thích thì đi mà làm!" Hung hăng cắn miệng giò kho tương thơm ngon, ăn càng thô bạo hơn.

"Còn một tháng nữa là đến ngày sinh của hoàng thượng, Vân quốc và Kiền quốc nhất định sẽ phái người tới chúc mừng, không biết năm nay sẽ phái người nào tới đây." Vu Thanh phe phẩy cái quạt trong tay, bộ dáng phong lưu nho nhã, dù ai cũng không nhìn ra hắn là thủ lĩnh thuộc hạ thương bộ của Nhiếp Chính Vương, trông coi một phần mười của cải của đất nước.

"Ai tới cũng giống nhau thôi." Giọng nói Mộ Dung Ý lãnh mị trầm thấp vang lên, xen lẫn một tia khinh thường. Cho dù ai tới, cũng sẽ không ảnh hưởng điều gì. Hoàng thượng nghĩ muốn mượn viện trợ từ nước ngoài gây áp lực cho hắn, quả thực nằm mơ!

"Vậy cũng được." Vu Thanh cười cười, nhìn Mộ Dung Lân đang ăn như hổ đói ở bên cạnh, trong mắt xẹt qua tia buồn cười, "Mấy năm không thấy, phong thái Lân công tử vẫn không giảm như cũ, Công Tôn tiểu thư thấy được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng."

"Phụt ——" Mộ Dung Lân phun ra một miếng cơm, phun thẳng đến mặt Mộc Phong ngồi đối diện hắn đang gắp trân châu tế phẩm.

"Nằm cái rãnh, Mộ Dung Lân ngươi muốn chết có phải hay không! Ngươi có tin bổn công tử một kim châm chiết ngươi không hả! Đừng tưởng rằng võ công của ngươi cao thì bổn công tử không dám đánh ngươi!" Mộc Phong ngay lập tức bùng nổ, lau sạch cơm còn mang theo nước miếng trên mặt sắc mặt thay đổi, ghê tởm đến muốn ói, hắn trêu ai ghẹo ai, cơm cũng không thể ăn một bữa thật ngon hả.

Mộ Dung Lân không thèm nghe hắn nói gì, mắt xếch quyến rũ trừng Vu Thanh, mặt Mộ mỹ nhân lập tức đỏ lên: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì, Công Tôn Văn là muội muội của ta, muội muội nhìn thấy ca ca vui vẻ là đương nhiên!" d~Sd`lS^q'd^

"Ta dĩ nhiên biết Công Tôn tiểu thư là muội muội ngươi —— còn là biểu muội... Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì?" Vu Thanh phe phẩy cái quạt, khóe miệng xuất hiện nụ cười thản nhiên, mặt không hiểu nhìn Mộ Dung Lân.

"Ta. . . . lão tử mới không có khẩn trương đấy, lão tử khẩn trương cái gì!" Mộ Dung Lân nghẹn lời, khuôn mặt mỹ nhân hồng lên.

"Không khẩn trương là được. Thật ra ta muốn nói cho ngươi biết, bởi vì sau khi ngươi trở lại kinh thành thì thanh danh được lan truyền, nghe nói Công Tôn tiểu thư biết được tin tức thì rất lo lắng, sợ ngươi bị khi dễ, cho nên muốn chạy tới làm trợ thủ cho ngươi, ngươi có muội muội này, thì tương lai lúc đánh người tình hình sẽ càng thuận buồm xuôi gió."

"Chó má, ta mà bị khi dễ? Tên khốn nào nói cho nàng biết tin tức này, ta phải cần nàng tới giúp một tay sao..." Đôi mắt xếch quyến rũ phong lưu của Mộ Dung Lân nhìn chằm chằm, không đợi hắn nói xong thì một giọng nói trầm thấp lãnh mị vang lên, "Bổn vương bảo người khác nói cho, ngươi không đồng ý?"

"Lão tử dĩ nhiên. . . ." Nói được nửa, Mộ Dung Lân mới phản ứng được, nhìn về phía Mộ Dung Ý ở bên cạnh đang híp con ngươi hẹp dài lại nhìn mình chằm chằm, nhất thời đau khổ nói tiếp, "Đại ca, ngươi để cho nàng đến làm gì?"

"Có nàng chăm sóc ngươi, thì ngươi sẽ không đến nỗi quá mức nhàm chán tìm người đánh nhau." Giọng nói lạnh lùng từ từ vang lên, mang theo chất vấn quyết đoán.

"..." Mộ Dung Lân nghẹn lời, người trước mắt là đại ca hắn kính trọng nhất, dù có đổi người, chắc chắn cha mẹ hắn cũng không nhận ra! Khẽ cắn răng, "Sau này đệ không đánh nhau là được, huynh đừng để nàng tới."

"Được." Mộ Dung Ý thu lại ánh mắt, có người này quản lí, kinh thành có thể trở mình, hắn cũng không muốn bắt hắn ngày ngày dọn dẹp những cục diện rối rắm kia!

"Hay ta trở về Tây Bắc đi!" Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Lân vẫn cảm thấy chủ ý này khá được.

"Ngươi muốn nhắc nhở Bổn vương thanh toán chuyện ngươi tự tiện chạy về từ Tây Bắc?" Con ngươi lãnh mị quét tới, Mộ Dung Lân rụt cổ, biết mình tự tiện chạy về đây là không đúng, nên nhất thời không biết nói như thế nào.

Mộc Phong nháy mắt mấy cái, đưa tay thọt Vu Thanh ngồi một bên xem náo nhiệt: "Này, vị Công Tôn tiểu thư đó là ai vậy?" Tại sao nhắc tới nàng cái tên ma vương Mộ Dung Lân không sợ trời không sợ đất sợ thành như vậy?

Vu Thanh khép cây quạt lại, khẽ mỉm cười, ánh mắt trong veo nhìn Mộc Phong: "Ngươi không cần đổi y phục?"

"Á..." Bị giọng nói này nhắc nhở, Mộc Phong đột nhiên nhớ đến vừa rồi mình bị phun thức ăn lên trên người, da mặt trắng nõn thanh tú nhất thời đen mịt, "Ta đi về thay quần áo trước!" Nhanh chóng đứng lên vọt ra ngoài cửa.

Thức ăn bị Mộ Dung Lân phun đầy một bàn, không có cách nào lại ăn tiếp, Vu Thanh ngoắc ngoắc tay, gọi tiểu nhị tới đây thu dọn món ăn trên bàn xuống, đổi một bầu trà ngon đưa tới.

Biết tiểu ma nữ kia muốn đi qua, Mộ Dung Lân lập tức không có tâm tình, cái mông đặt ở trên ghế dịch bên trái dịch bên phải, trong lòng đắn đo không biết đi nơi nào tránh mới được.

Vu Thanh nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của hắn, trong mắt xẹt qua tia vui vẻ: "Lân công tử ngươi không phải đang sợ chứ?"

"Đánh rắm! Lão tử sợ cái gì... lão tử mới không sợ!" Mộ Dung Lân bị một kích, nhìn chằm chằm nói.

"Không sợ là tốt rồi." Vu Thanh gõ cái quạt trong tay hai cái, cười như không cười nhìn sang, "Ta còn tưởng rằng trong lòng Lân công tử đang suy nghĩ cách để né tránh Công Tôn tiểu thư đấy." d~Sd`lS^q'd^

"... ." Mộ Dung Lân nghẹn lời, ảo não trừng Vu Thanh một cái, biết mình nói không lại tên hồ ly này, dứt khoát quay mặt không để ý tới nữa.

"Gần đây kinh thành thế nào?" Uống một ngụm trà, con ngươi hẹp dài lãnh mị của Mộ Dung Ý nhìn về phía Vu Thanh.

Cầm cây quạt trong tay, trên khuôn mặt nho nhã của Vu Thanh lộ ra nụ cười miễn cưỡng: "Nửa tháng lỗ gần năm vạn lượng." Mặc dù năm vạn lượng không nhiều lắm, nhưng trơ mắt nhìn mình buôn bán lỗ vốn, cảm giác kia thật đúng là không phải khó chịu bình thường! Nhưng chủ tử đã lên tiếng, thua lỗ thì hắn cũng phải tiếp tục làm tiếp.

"Ừ, cửa hàng Lâm gia như thế nào?" Mộ Dung Ý nhàn nhạt ừ một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý mình lỗ bao nhiêu.

Nhắc tới đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình —— Cửa hàng tơ lụa Lâm thị, nụ cười trên mặt Vu Thanh cuối cùng cũng đẹp mắt một chút: "Bồi thường còn thảm hơn chúng ta —— bạc là chuyện nhỏ, dù sao thua lỗ thì còn có thể kiếm lại, mấu chốt là thanh danh của cửa hàng xuống dốc không phanh, rất nhiều khách của Lâm gia cũng chuyển đến cửa hàng chúng ta." Cuối cùng hơi vui mừng nói.

"Chúng ta là đánh bất ngờ nên Lâm thị mới chưa tỉnh mộng, chờ hắn phản ứng kịp, sẽ phản kích rất nhanh, ngươi chuẩn bị sẵn sàng, phải để Lâm thị trong vòng một tháng này mệt mỏi ứng phó mới được."

Để cho Lâm thị trong vòng một tháng mệt mỏi ứng phó, đồng nghĩa còn phải lỗ vốn một tháng nữa.

Vu Thanh không sợ thua lỗ tiền, dù sao tay hắn cầm nhiều tài phú như vậy, dù là một năm hắn cũng có thể ứng phó được, mấu chốt là chủ tử chưa bao giờ là hành động theo cảm tính như vậy, hiện tại lại không có lý do nào để lỗ vốn cũng muốn chèn ép Lâm thị, ngược lại còn khiến đầu óc hắn không hiểu được, dù sao sản nghiệp Lâm thị và Nhiếp Chính vương từ trước đến nay là nước giếng không phạm nước sông, không biết Lâm thị sao lại đắc tội với vương gia, để cho vương gia hạ mệnh lệnh như vậy.

Nghĩ như vậy, Vu Thanh cũng hỏi sự nghi ngờ của mình: "Chủ tử, trong lúc ngài 'Trúng độc hôn mê', người Lâm thị có tác động nhỏ đến người sao?" Đây là lý do duy nhất hắn có thể nghĩ ra được.

Mộ Dung Ý mân mân môi, "Ừ" một tiếng trong mũi, coi như trả lời.

Trong lúc độc phát tán, Lâm Vũ Dương lại có thể thiết kế, nghĩ muốn Hàn Hàn, cái động tác nhỏ gì, đơn giản chính là ý định xấu xa! Chỉ là những thứ này không cần cho Vũ Thanh biết.

"Hả, gia tộc Lâm thị không phải là không tham gia vào tranh đấu hoàng quyền sao, lại dám bỏ đá xuống giếng, lão tử phải đi đến đấy dạy dỗ bọn họ một bữa!" Mộ Dung Lân chính bởi vì chuyện tiểu ma nữ muốn đi qua mà nén giận trong bụng không có nơi phát tác, hiện tại vừa nghe lời này, lập tức nổi trận lôi đình, cầm kiếm lên đi ra ngoài.

"Xem ra Bổn vương phải mau để cho người đón Công Tôn Văn tới đây mới được!"

Mộ Dung Lân đang muốn đi ra ngoài thì thân hình chợt cứng đờ, khuôn mặt mỹ nhân quyến rũ biến đổi màu sắc liên tục, nói to: "Ta không đi đánh nhau, ta đi luyện võ huấn luyện binh lính cũng có thể chứ!" Chân dài một bước, đi ra khỏi phòng.

Trong mắt Vu Thanh xẹt qua tia vui vẻ: "Không nghĩ Lân công tử từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lại có thể sợ Công Tôn cô nương."

Truyện Chữ Hay