Edit: Byun
Beta: TH
Mặc dù nữ thần hào phóng như thế có hơi ngoài dự đoán của Tiểu Hồng Mạo, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Tiểu Hồng Mạo với các tác phẩm của nữ thần.
“Nữ thần, em cực kỳ thích các thiết kế trang phục của chị.” Tiểu Hồng Mạo hơi ngượng ngùng nói, không thể tưởng được lúc còn sống có thể ăn cơm chung với nữ thần.
“Thật không?” Bạch Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên khóe miệng có dính sốt cà chua cực kỳ bắt mắt trên làn da trắng nõn.
“Lau đi.” Bạn học Tiểu Minh thuần thục đưa cho một tờ giấy ăn.
“À.” Bạch Tuyết khéo léo nhận lấy, lau sạch sốt cà chua trên khoé miệng một cách chuẩn xác. Nhìn một loạt thao tác này dễ thấy hai người phối hợp với nhau đã quen.
“Em thích tác phẩm nào nhất?” Bạch Tuyết thuận miệng hỏi.
“Em thích nhất là bộ tường vi đẫm máu của chị. Em còn nhớ rõ lúc ấy người mẫu đứng trong một khung cảnh đầy tuyết trắng. Hình ảnh đó cực kỳ đẹp và rung động lòng người.” Hai mắt Tiểu Hồng Mạo sáng lấp lánh, “Em còn có một ước muốn, đó là có thể mặc lễ phục do nữ thần chị thiết kế tham gia một buổi tiệc. Đáng tiếc thiết kế của chị quá quý giá, cũng quá khó mà đặt trước được.”
“Cái này có gì khó. Lát nữa chị thiết kế giúp em một bộ.” Bạch Tuyết hào phóng nói.
“Thật ạ?” Ước nguyện đến quá nhanh khiến Tiểu Hồng Mạo hơi bất ngờ.
“Còn có thể giả à, về chị sẽ vẽ cho em.” Bạch Tuyết nói, “Người khác không đặt trước được là do chị lười vẽ.”
“Thật sự tốt quá, nhưng mà… Vẫn không cần phiền phức thế đâu ạ.” Tiểu Hồng Mạo lại hơi mất mát nói, “Em cũng không có buổi tiệc nào để tham gia cả.”
“Vậy chị thiết kế mấy món đồ thông thường? Ngày thường cũng có thể mặc?” Bạch Tuyết đối xử với bạn cùng phòng bệnh kiêm fan của mình cực kỳ độ lượng.
“Nữ thần, chị còn thiết kế đồ mặc hàng ngày sao?”
“Tất nhiên, chị cực kỳ thích thiết kế đồ hàng ngày. Thiết kế lễ phục là do nó dễ kiếm tiền thôi.” Bạch Tuyết thẳng thắn.
“Ồ… Ha ha ha…” Nữ thần nhà mình thật đáng yêu.
“Mùa hè cũng đã qua hơn nửa rồi, vừa lúc chị đang muốn chuẩn bị đồ mùa thu. Chị sẽ thiết kế cho em rồi đưa tới xưởng làm quần áo luôn. Nhưng mà có lẽ sẽ chậm một chút, chắc là đợi một hay hai tháng gì đó.” Bạch Tuyết nói.
Một, hai tháng? Tiểu Hồng Mạo lập tức tụt cảm xúc: “Phải mất một hai tháng ạ.”
“Em sao vậy?” Bạch Tuyết nhận ra sự mất mát của fan nhà mình, lo lắng hỏi.
“Chị Bạch Tuyết, chị quên mất thời gian còn lại của Tiểu Hồng Mạo à.” Tiểu Minh nhắc nhở.
“À à à…” Bạch Tuyết bổng nhiên tỉnh ngộ, “Chỉ còn một tháng, chị nhớ ra rồi.”
Xin đừng nhắc đến nó, mọi người đều là bạn cùng phòng, có thể đừng tổn thương nhau không.
“Lão già viện trưởng chưa phân nhiệm vụ cho em à?” Bạch Tuyết cắn đũa hỏi.
“Đúng vậy, với tình huống này của cô thì phải đưa nhiệm vụ rồi chứ. Cô không nhận được à?” Tiểu Minh cũng quay đầu hỏi.
“Nhiệm vụ?” Tiểu Hồng Mạo suy nghĩ, “Hình như là có một, nhưng mà em không biết làm như thế nào.”
Chẳng những không biết nên làm như thế nào, Tiểu Hồng Mạo vẫn chưa tin tính chân thật của nhiệm vụ.
“Lính mới à, bình thường thôi, không sao cả. Cơm nước xong xuôi thì em đưa nhiệm vụ tụi chị xem thử. Chị với Tiểu Minh giúp em đưa ra biện pháp.” Bạch Tuyết nói.
“Ừ.” Tiểu Minh cũng gật đầu.
Không hổ là nữ thần của mình, thật phóng khoáng, vừa độ lượng, vừa mạnh mẽ, lại thích giúp đỡ mọi người… (Tiểu Minh: Này, cô làm lơ tôi luôn à?)
Ăn xong cơm chiều, ba người tụ tập trong phòng của Tiểu Hồng Mạo nghiên cứu nhiệm vụ của lính mới như cô.
“Ừ ừm ừm……”
“Được ~~~~”
Tiểu Hồng Mạo nơm nớp lo sợ ngồi ở một bên, thấy hai người kia cứ ừ tới ừ lui cả nửa ngày mà vẫn chưa nói một lời, trong lòng dần nguội lạnh: “Sao… Thế nào ạ?”
“Lính mới làm nhiệm vụ này hơi nhiều khó khăn.” Tiểu Minh nhận xét.
“Có chút khó nhằn.” Bạch Tuyết phụ họa.
“Rất khó ạ?” Tiểu Hồng Mạo hoảng sợ.
“Rắc rối nhất là Tiểu Hồng Mạo chỉ còn sống một tháng nữa thôi.”
“Chỉ còn ngày, à không… còn ngày.” Bạch Tuyết suy nghĩ hôm nay đã là ngày đầu tiên.
“Chị, tháng này có ngày.” Tiểu Minh nhắc nhở.
“Ồ, vậy còn lại ngày.” Bạch Tuyết lập tức sửa lời.
Hơn thiếu một ngày quan trọng như vậy sao?
“Cho em hỏi, nó khó khăn ở đâu vậy ạ?” Tiểu Hồng Mạo khiêm tốn xin chỉ bảo.
“Mục tiêu của em rất có tiền.”
“Quá ngầu.”
“Rất thông minh.”
“Cực kỳ có sức hút.”
Hai người cứ cậu một câu, tôi một câu mà khen mục tiêu của Tiểu Hồng Mạo.
“Đây đều là ưu điểm mà.” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu nói.
“Chính là bởi vì quá xuất sắc.” Tiểu Minh tổng kết lại.
“Người ưu tú như vậy, không phải tự sát thì cũng là thật sự không muốn sống nữa.” Bạch Tuyết nói.
Nói nhảm, có ai tự sát mà còn muốn sống. Tiểu Hồng Mạo không đành lòng nhạo báng nữ thần nhà mình, chỉ có thể lặng lẽ phỉ nhổ ở trong lòng.
“Vậy… Bây giờ em nên làm thế nào?” Tuy rằng hai người này thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng Tiểu Hồng Mạo cũng không ai khác để hỏi han.
“Người này muốn chết chắc chắn phải có lý do, cho nên đầu tiên chúng ta nên tìm ra lý do đó.” Bạch Tuyết nói.
“Có lý.” Tiểu Hồng Mạo hết sức đồng ý.
“Hai người nhìn này.” Tiểu Minh chỉ vào hàng chữ cuối cùng của tờ tài liệu, “Chỗ này có viết là trong một lần bất ngờ, Huy Lãng đã mất đi đôi chân. Một cuộc sống tươi đẹp như thế, bỗng nhiên lại bị tàn tật chả trách lại muốn tự sát.”
“Vậy là bởi vì chưa chấp nhận được được việc mình bị tàn tật nên mới có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Cũng có khả năng này.” Tiểu Minh gật đầu.
“Chị lại cảm thấy không có khả năng này lắm. Huy Lãng này nhìn không giống với người không chịu nổi cú sốc.” Bạch Tuyết lại bất đồng quan điểm.
“Vậy chị nói… Còn lý do nào khác?” Tiểu Minh hỏi.
Vẻ mặt Tiểu Hồng Mạo phấn khích, nhìn nữ thần nhà mình.
“Ừ~~ nhìn từ tài liệu cũng có thể thấy đây là một lý do tạm thời. Nếu không trước tiên em bắt đầu từ lý do này đi.” Mặc dù Bạch Tuyết không có cùng ý kiến nhưng cũng chưa tìm được lý do nào khác.
Nói đi nói lại cũng chỉ có một lý do, Tiểu Hồng Mạo bực bội muốn khóc.
“Vậy… Tiếp theo em nên làm như thế nào?” Tiểu Hồng Mạo hỏi lại.
“Khơi gợi lên ham muốn sống sót của anh ta.” Tiểu Minh nói.
“Để anh ta thấy cuộc sống thật tươi đẹp.” Bạch Tuyết đề nghị.
“…” Ý kiến có thể có tính xây dựng chút không?? Có thể thôi nói chung chung, đi thẳng vào chi tiết đi, chi tiết đâu??
Một chốn khác trong thành phố, Huy Lãng: Cứ cảm thấy chút nữa tự sát, sẽ có người tới quấy.
HẾT CHƯƠNG