Edit: Alice
Beta: TH
Kết thúc buổi phỏng vấn và huấn luyện nhân viên, viện trưởng vứt cho Tiểu Hồng Mạo một chùm chìa khóa để cô tự đi kiếm chỗ ở.
Nếu nói đến phúc lợi thật sự của công việc này, thì sẽ là được bao ăn ở. Sau khi nhận công việc, Tiểu Hồng Mạo vẫn ở Lâm Chung Quan Hoài Viện như cũ. Cô phải dành hết tiền tiết kiệm mới được vào đây nên sau khi vào nghề có thể ở miễn phí.
Đối diện với Lâm Chung Quan Hoài Viện là một khu nhà có thể sánh với khách sạn năm sao cao cấp, nhưng thiết kế bên trong lại ấm áp hơn nhiều. Đặc sắc nhất là trong đây có rất nhiều mèo, những con mèo này sẽ lượn qua phòng của mọi người. Nếu thích ai, bọn nó sẽ nằm tại đó cho mình nựng.
Xuyên qua cửa sổ, Tiểu Hồng Mạo có thể thấy những đóa hoa xinh đẹp trong vườn, chim chóc líu lo, cùng với cơn gió cuốn theo mùi hương thơm ngát.
Tiểu Hồng Mạo hít sâu, chỉ có lúc này cô mới cảm nhận được tiền tiết kiệm của mình không uổng phí.
“Cốc cốc.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Hồng Mạo bèn xoay người lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi đang đứng đó, đôi mắt sáng lấp lánh mỉm cười.
“Xin chào.” Tiểu Hồng Mạo cười chào hỏi.
“Cô mới tới hôm nay sao, tôi là bạn cùng phòng của cô, tên Quách Minh Thái.” Thiếu niên cười tự giới thiệu.
“Tôi tên Tiểu Hồng Mạo.”
“Tôi biết.” Quách Minh Thái cười đáp.
Tiểu Hồng Mạo hơi ngạc nhiên nhìn cậu ta, chẳng lẽ cô không cẩn thận làm gì để nổi tiếng rồi sao.
“Tôi không những biết tên của cô, mà còn biết cô chỉ sống được một tháng nữa.” Cậu chàng tiếp tục nói.
“…” Có thể nói chuyện vui vẻ chút được không, tự nhiên lại vạch trần điểm yếu của người ta ra như vậy.
“Tôi tốt hơn cậu một chút, còn sống được một năm nữa.” Cậu ta cười tươi roi rói.
Một năm chứ không phải một trăm năm nhé, có thể vui đến vậy sao? Chẳng lẽ người ở Lâm Chung Quan Hoài Viện này lại thấy ưu việt khi sống lâu hơn người khác một chút? Loại chuyện này thảm như vậy từ khi nào. Cô cứ cảm thấy sau khi vào Lâm Chung Quan Hoài Viện này, phong cách cứ có gì đó sai sai.
“Ha ha… Chúc mừng nhé.” Tiểu Hồng Mạo thật sự không tìm ra lời thoại nào thích hợp hơn.
“Sắp đến giờ cơm chiều rồi, để tôi dẫn cô đến nhà ăn, tiện thể cho cô làm quen với các bạn cùng phòng khác luôn.” Quách Minh Thái nhiệt tình nói.
Tiểu Hồng Mạo rất muốn từ chối, nhưng nghĩ đến quan hệ hàng xóm sau này, cuối cùng vẫn đi.
Thiết kế của nhà ăn cũng cực kì cao cấp, trang trí theo phong cách Trung – Tây kết hợp. Còn có cả đồ ăn của Trung Quốc lẫn đồ Tây, đầu bếp trong nhà hàng rộng như vậy còn nhiều gấp mấy lần so với lượng khách, trông thật xa hoa biết mấy.
“Xem ra hôm nay mọi người vẫn chưa về đâu.” Quách Minh Thái nhìn lướt một vòng, “Chỉ có chị Bạch Tuyết ở đây thôi.”
Bạch Tuyết? Tên này nghe hơi giống nữ thần của cô.
“Tiểu Minh.” Giọng nói trong trẻo đượm ý cười của con gái vang lên.
“Chị Bạch Tuyết.” Quách Minh Thái vẫy tay với người đằng xa, sau đó kéo Tiểu Hồng Mạo tiến tới.
Từ từ… Càng lại gần, biểu cảm của Tiểu Hồng Mạo càng khó tin. Vẻ ngoài này, dáng người này, giọng nói này, đây chẳng phải là nữ thần Bạch Tuyết ư? Sao cô ấy lại ở đây thế này.
“Bạn cùng phòng mới à?” Bạch Tuyết nhìn Tiểu Hồng Mạo đầu tiên.
“Vâng, đây là chị Bạch Tuyết, cô ấy là Tiểu Hồng Mạo, cái tên này thật đặc biệt đúng không?” Tiểu Minh cười giới thiệu: “Cậu ấy chính là bệnh nhân mắc El Nino, chỉ còn sống được một tháng nữa.”
“Oa oa oa, thật hâm mộ.” Bạch Tuyết khen từ tận đáy lòng.
Dù chị có là nữ thần của trong lòng cô, nhưng cũng không nên nói vậy chứ, nội tâm Tiểu Hồng Mạo sắp nát bét đến nơi rồi. Chỗ này mọi người bị sao thế, đến cả mắc bệnh nan y cũng có người hâm mộ.
“Không giống chị, mắc bệnh Parame.” Bạch Tuyết cảm thán.
“Parame? Bệnh nan y mà chỉ có thể chờ chết, lúc phát bệnh còn rụng hết tóc đấy ư?” Tiểu Hồng Mạo khiếp sợ nhìn mái tóc dài bóng mượt của Bạch Tuyết, càng thêm nghi ngờ.
“Đúng vậy.” Bạch Tuyết nói, cô nhìn thoáng qua nét hoài nghi trong mắt Tiểu Hồng Mạo, rồi đưa tay kéo mái tóc dài xuống, lộ ra phần đầu trọc lóc bóng loáng.
Kéo… kéo… kéo xuống…
“Dù đầu trọc nhưng chị vẫn đẹp mà.” Bạch Tuyết gỡ mái tóc giả xuống, để nguyên đầu trọc để nói chuyện.
“Nữ… Nữ thần… chị… chuyện từ lúc nào thế.” Tiểu Hồng Mạo khiếp sợ nói.
“Mới vài năm.” Bạch Tuyết cười, đáp.
Mới vài năm? Rõ ràng tuần trước nữ thần vẫn còn chưng diện ở tuần lễ thời trang cơ mà.
“Vậy, chị Bạch Tuyết, chị còn sống được bao lâu nữa?” Đồng chí Tiểu Minh rất tự nhiên hỏi.
Trời ạ, sao lại hỏi vấn đề này.
“À, chắc sống được hai năm nữa.” Bạch Tuyết trả lời còn thản nhiên hơn Tiểu Minh.
“Tới đây nào, mọi người ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm. Mùa hè năm nay nóng ghê, đúng là để đầu trọc vẫn mát hơn.” Bạch Tuyết uống một hớp coca lạnh rồi tiện thể dùng bàn tay vừa cầm coca sờ soạng quả đầu bóng loáng, thỏa mãn nói: “Mát mẻ thật.”
Nữ… Nữ thần… Chị phóng khoáng thế thật à?
HẾT CHƯƠNG