Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

chương 9: mục đại thiếu uy vũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mục Viêm Khiếu nghe được có người quang minh chính đại ở trước mặt hắn mơ tưởng con vẹt của hắn, vẻ mặt cũng không có nhiều biến hóa, nhưng trong lòng nháy mắt đã nghĩ ra mười mấy loại phương pháp đem người này xử đẹp.

Đem trà đưa cho Mục Tứ đặt xuống, Mục Viêm Khiếu an vị ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần. Cái loại khí định thần nhàn này nháy mắt giết chết vài nhân viên trong cửa hàng. Mà lúc này nữ hướng dẫn viên là một người tinh mắt đứng đó nghĩ nghĩ, tình huống này là loại nhất thời nảy sinh hứng thú coi trọng cái gì, sau đó sẽ ra việc hai đại gia tranh giành lẫn nhau, chuyện này ở khu thương mại quốc tế hầu như cứ cách hai ba ngày lại xảy ra một lần.

Lúc mới bắt đầu còn có nhân viên cửa hàng hay hướng dẫn viên thậm chí là quản lí can thiệp, hòa giải hai bên, nhưng người tới khuyên đa phần đều bị giận chó đánh mèo vạ lây, sau này những chuyện như vậy phát sinh, người bán hàng ở khu thương mại này đều tỏ vẻ, đây không phải là chuyện phận tôm tép như họ có thể tham dự vào, muốn tranh thì cứ tranh đi, dù sau những tổn thất này các đại gia sẽ chịu trách nhiệm bồi thường.

Cho nên Chu Việt dẫn theo em gái Chu San San đi tới khu ‘Thú yêu’, cũng chỉ có Mục Viêm Khiếu và Mục Tứ còn bình tĩnh bình tĩnh vẫn bất động ở đó, giống như ngay từ đầu, hai người đang đi tới chỉ bằng ngón chân họ.

“Vị đại ca đẹp trai này, vẹt nhà anh thật thông minh, dễ thương đó ~ San San đặc biệt đặc biệt thích, đại ca anh có thể cho San San không?”

Bắt đầu nói chuyện cũng không phải anh trai Chu Việt, mà lại là Chu San San. Chu gia là một trong ba tập đoàn thực phẩm lớn ở thành phố A, mặc dù không được xếp vào hai mươi gia tộc lớn nhất, nhưng nói gì thì cũng là một gia đình bề thế. Hơn nữa việc làm ăn gần đây của Chu gia càng ngày càng tốt, Chu Việt và Chu San San là con cháu của Chu gia, đương nhiên càng vênh váo ngạo mạn. Nhưng đã là con của nhà giàu có, nếu như không phải bản thân họ có bản tính đặc biệt méo mó, hoặc do người nhà cố ý nuông chiều, về phương diện nhìn sắc mặt người khác tuyệt đối có thiên phú. Hơn nữa thành phố A chính là thành phố lớn thứ nhất, thứ hai cả nước, chỗ nào cũng có thể gặp được quý nhân, nhà nào không nên đụng vào, cũng được người nhà dặn dò qua.

Cho nên, đừng nói từ lúc bắt đầu Chu Việt và Chu San San lớn lối nói chuyện, chờ hai người đi tới nơi nhìn thấy bộ dạng và khí thế Mục Viêm Khiếu, thân hình dừng lại, bộ dạng lớn lối cũng thu liễm bảy phần — người này mặc dù mặc quần áo thể thao, mang kiếng gọng vàng nhìn qua tưởng như rất tùy ý dễ gần, nhưng từng cái nhấc tay nhấc chân đều mang theo một cỗ lãnh khí, nhìn là biết không phải dễ chọc a!

Đừng nói bên cạnh hắn còn có một người nhìn giống như là vệ sĩ, Mục Tứ đang đứng?

Vì vậy Chu San San lập tức bày ra bộ dạng ngoan hiền, nàng năm nay cũng hai mươi lăm tuổi rồi, cũng đến lúc tìm vài người tốt hỏi cưới, đừng xem quanh thân Mục Viêm Khiếu mơ hồ có chút lạnh, nhưng tốt xấu gì người này hôm nay cũng có bộ dạng chính trực ngay thẳng, còn đeo mắt kiếng... Mục đại thiếu là BOSS ẩn tàng đầy tàn nhẫn của Lục Thành vì vậy nên ngay lập tức Mục đại thiếu từ trạng thái ‘người lạ chớ gần’ hạ xuống thành trạng thái ‘đại gia đẹp trai, lạnh lùng, mau mau bổ nhào tới’.

Mục Viêm Khiếu nghe vậy khẽ nhíu mày, hai người này cho hắn là người ngu xuẩn sao, khi dễ hắn là người điếc sao? Mấy lời kêu gào vừa rồi cho là hắn không nghe thấy?

“Mục Tứ.”

Mục Viêm Khiếu quyết định hai tiểu quỷ này không đáng để hắn phải mở lời vàng ngọc.

Cho nên Mục Tứ cũng tự nhiên bước lên. Hôm nay Mục Tứ vì phối hợp ông chủ nhà mình nên cũng đeo một cái kiếng gọng bạc. Nghe lão đại phân phó liền đẩy gọng kiếng tiến lên một bước, hướng về hai người sắc mặt hơi cứng đờ mỉm cười: “Hai vị Chu gia tiểu thư, thiếu gia mạnh khỏe, thân thể Chu lão tiên sinh vẫn khỏe chứ? Nghe nói bệnh ho của ông ấy lại tái phát, hai vị tới nơi này mua thuốc bắc về cho ông ấy sao? Nếu là như vậy hai vị đi nhầm rồi, phía trước quẹo trái lên lầu bốn mới là tiệm thuốc, ha hả, cần tôi kêu người tới dẫn đường giúp hai vị không?”

Chu Việt, Chu San San: “...” Tôi nói anh có thể không nhìn chúng tôi một cái sao?!

Chu San San dù sao cũng được cưng chiều từ nhỏ, nghe vậy sắc mặt trầm xuống: “Thân phận của anh là gì? Dám nói với tôi chuyện ông nội của tôi, anh đủ tư cách sao?! Đừng cho là chủ anh ở đó rồi muốn làm gì cũng được, ách, anh hai?”

Lúc này Chu Việt một phát bắt được cánh tay Chu San San, lực trên tay mạnh đến nỗi làm Chu San San cũng nhịn không được thấp giọng kêu hắn nhẹ chút.

“... Thất lễ rồi, em gái tôi không hiểu chuyện, đụng chạm đến thủ hạ của ngài... Với lại, vừa rồi tôi cũng vì muốn em gái vui vẻ mới để ý vẹt của ngài, tôi ở đây tạ lỗi với ngài, chi phí hao tổn hôm nay của ngài cứ để tôi trả, mong ngài đừng đem chuyện này để trong lòng!”

Sắc mặt Chu Việt trở nên cung kính, nói chuyện cũng mang theo vài phần thấp thỏm. Vốn Chu San San còn đang bất mãn trong nháy mắt đã bị biểu hiện của anh trai làm cho sợ hết hồn, nghĩ một chút cũng vội vàng cúi đầu: “Thật xin lỗi, vị đại ca này, tôi thật sự rất thích con vẹt của anh, nhưng mà nghĩ lại nó đáng yêu như vậy, anh nhất định không nỡ, là San San quá xúc động, đại ca, anh đừng để ý.”

Đối với thái độ đột biến của hai người làm Mục Viêm Khiếu khẽ nhướng mày lần thứ hai, nhìn thoáng qua Chu Việt. “Cậu nhận ra tôi?”

Vẻ mặt Chu Việt đã sớm đầy mồ hôi lạnh, trong lòng điên cuồng hét lên: Nói nhảm a, hắc bạch lão gia lớn nhất thành phố A, nổi tiếng hung tàn, có tin đồn trong tay còn nắm giữ vài thế lực mafia các nước, còn buôn bán vũ khí và vân vân, nhân vật cần đề phòng cấp cao như hắn có thể không nhận ra sao! Cả thành phố A thậm chí là thành phố B, thành phố C, các con cháu thế gia có ai mà không biết anh a! Nếu không phải hôm nay anh mặc quần áo thể thao, đeo mắt kiếng còn mang theo vẹt, làm sao mà bây giờ tiểu gia mới nhận ra anh a!!!

“Dạ, tiểu tử may mắn ở một lần dạ tiệc trông thấy Mục đại thiếu.”

Mục Viêm Khiếu gật đầu: “Coi như cậu có mắt.” Chu Việt nghe vậy trong lòng vui mừng, ta nói, tiểu gia được Mục đại thiếu khen ngợi rồi! Lúc về nhất định khoe khoang một phen để ông nội vui chết a, còn có cho đám con nhà giàu kia hâm mộ đến chết luôn a! “Ách, chí ít những người Chu gia đồng trang lứa với cậu đã lụn bại rồi, thật đáng tiếc.”

Chu Việt: “...” Nghe nói Mục đại thiếu đặc biệt hung tàn, hôm nay được gặp mặt quả nhiên là thế.

“Được rồi, không có chuyện gì nữa, đừng lãng phí không khí.”

Mục Viêm Khiếu khoát tay, Chu Việt trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh khàn khàn, không quá chói tai vang lên: “Tiểu tử chớ đi! Đưa thẻ mua đồ của cậu đây!!!”

Chu Việt nhất thời cứng đờ, mà Mục Viêm Khiếu thì trực tiếp co rút khóe miệng.

Chu Việt không thể tin nhìn con vẹt màu lam nhạt bay tới, vừa vòng quanh hắn vừa kêu gào ‘đưa thẻ mua đồ’, nửa ngày cũng không biết phải làm sao. Ông trời a, chi phí của mày hôm nay tiểu gia trả hết, mày còn muốn tao đưa thẻ gì nữa?!

Vì vậy chỉ có thể nhìn về phía Mục Viêm Khiếu, nhưng mà Mục đại thiếu đang nhắm mắt dưỡng thần, cho nên đành nhìn về phía Mục Tứ.

Mục Tứ ho khan một tiếng, hướng về phía Lâm U cẩn thận nói: “Mày tại sao lại muốn thẻ mua đồ?”

Vẹt Lâm U suy nghĩ một chút: “Thẻ vàng ăn cơm miễn phí!!! Thả vào túi nhỏ của tôi!!!”

Chu Việt khiếp sợ thiếu chút nữa trở nên bất lực: “...” Từ khi nào mà vẹt cũng biết thẻ vàng rồi!!! Hơn nữa cái túi nhỏ đeo trên cổ nó là gì? Không lầm thì nơi đó có một thẻ mua đồ hình vuông đi, sẽ không phải như hắn nghĩ chứ?!

“Khụ, Chu thiếu anh xem?” Mục Tứ không để cho Chu Việt chạy trốn.

Nghe vậy Chu Việt cứng ngắc nhìn Mục Tứ một cái, sau đó gật đầu, từ trong bóp da mình rút ra một cái thẻ có hoa văn màu bạc, chưa kịp đưa cho Mục Tứ đã bị Lâm U bay tới bắt được, sau đó liền thấy con vẹt này bay đến đứng trên đùi Mục Viêm Khiếu, đem thẻ đặt trên tay Mục Viêm Khiếu. Mà vị Mục đại thiếu ngông cuồng, bá đạo, tiêu sái trong truyền thuyết, đặc biệt ôn hòa đem thẻ bỏ vào cái túi lông màu vàng nhạt nho nhỏ kia.

“... Đây là thẻ ghi nợ của tôi, dùng nó đến cửa hàng của Chu gia ăn cơm sẽ không tốn tiền.” Chu Việt càng nói càng muốn bay theo gió, hắn đâu có biết, từ khi nào mà vẹt cũng trở nên trâu bò như thế rồi? Thông minh này không phải quá nghịch thiên rồi sao!

Cuối cùng Chu Việt và Chu San San cũng có thể rời đi, chỉ là chân trước vừa bước đã nghe một người phía sau la lên, lúc nghe được âm thanh này, trong lòng Chu Việt thiếu chút nữa chửi má nó!

“Ai! Chu Đại! Cậu và em gái tới đây đi dạo sao? Trùng hợp như vậy? Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi? Đúng lúc mẹ tôi cũng muốn tìm thời gian gặp dì nói chút chuyện đây!”

Thanh âm này đối với Mục Viêm Khiếu mà nói thì vô cùng quen thuộc, mà vẻ mặt Lâm U lúc này càng kém, làm sao đi dạo mua đồ cũng có thể gặp Trần Du Hạc?

Lâm U thở dài nói thầm bên tai Mục Viêm Khiếu: “Nói rồi mà, chúng ta nên đi chợ đêm đi.”

Mục Viêm Khiếu: “... Chọn đồ xong rồi sao?”

Lâm U nhìn một đống quần áo, ba lô nhỏ, máy chơi game chuyên dụng cho thú cưng, điện thoại di động và vân vân, két két hai tiếng, “Chọn xong.”

” Mục Tứ, kêu họ đóng gói sau đó đưa đến nhà.”

“Dạ.”

Nói xong lời này Mục Viêm Khiếu định đứng lên rời đi, gặp mặt Trần Du Hạc đã ảnh hưởng đến sự ngon miệng rồi, đừng nói tới bên cạnh hắn bây giờ còn có một người, trên danh nghĩa là ‘dì nhỏ’.

Chỉ là dù Mục Viêm Khiếu và Lâm U không muốn xảy xảy ra tranh cãi, thì cũng không thể ngăn người ta chủ động kiếm chuyện, trong nháy mắt khi Mục Viêm Khiếu định đứng lên, âm thanh Trần Du Hạc thoáng cái vang lên, hơn nữa còn mang theo sự kinh ngạc khiếp sợ vô cùng lớn: “Mục Viêm Khiếu!!! Tại sao anh lại ở chỗ này?!”

Không biết có phải cố ý hay không, khi Trần Du Hạc vừa dứt lời, dì nhỏ Mục Viêm Khiếu, mẹ của Trần Du Hạc liền mở miệng: “Ai nha Viêm Khiếu! Dì nghe Du Hạc nói con bị mù rồi, sao con không nằm viện, mà lại chạy đến đây?!”

Một câu nói, không chỉ có anh em Chu Việt và Chu San San sợ ngây người, mà những người xem náo nhiệt xung quanh cũng cùng nhau hít một ngụm khí lạnh!

Không chỉ vì người rất bình thường này lại là gia tộc buôn bán đứng thứ cả nước, Mục đại thiếu, mà còn vì Mục đại thiếu trước mắt vậy mà lại bị mù?!

Mình đang xem chương trình hài quốc tế hay sao? Mặc dù sự tồn tại của Mục đại thiếu là đả kích lớn nhất với tất cả con ông cháu cha khác, điều này đã sớm nhận ra không cần bàn cãi nữa, nhưng mà người mù bình thường ra ngoài dạo phố còn mua đồ cho thú cưng là bình thường sao? Mặc dù mấy ngày trước nghe nói Mục đại thiếu bị tai nạn xe cộ, nhưng, lúc này mới chỉ mấy ngày thôi a, người mù có thể trong thời gian ngắn như vậy, làm cho người ta nhìn không ra vấn đề gì?!

Hầu hết mọi người đều không tin.

Tuy nhiên dù lúc đầu Mục Viêm Khiếu không có vui vẻ gì, ngược lại sau đó lại bày ra vẻ thản nhiên, dù sao không biết tới lúc nào mắt hắn mới bình phục, tin tức cũng có thể lan ra ngoài, đến lúc đó việc cạnh tranh làm ăn của Mục gia nhất định bị ảnh hưởng, chẳng bằng... thừa dịp này đem ảnh hưởng này giảm xuống mức thấp nhất. Có lẽ, còn có cơ hội lật ngược tình thế?

Mục Viêm Khiếu cứ như vậy ngay trước mặt mọi người đi tới trước vài bước, bước đi vừa ổn vừa chuẩn. Lúc này xung quanh ước chừng có bảy tám người con cháu danh gia và bốn năm người sáng lập gia tộc, mà trong cửa hàng cách đó không xa, có hai lão già tóc bạc đang ngồi đó vờ uống trà bưởi vừa xem chuyện vui a. Một trong hai người đó rõ ràng là Mục lão thái gia.

“Dì nhỏ lời này của người sai rồi, sao tôi lại không thể tới chỗ này, trung tâm mua sắm này dù là ai cũng có thể tự nhiên đi vào, dù chỉ là xem chứ không mua, chỉ cần ăn mặc ngăn nắp một chút là có thể đi vào không phải sao?” Lời của Mục Viêm Khiếu làm cho sắc mặt bà Trần nháy mắt xanh mét, bà đi dạo một vòng nhỏ, dù có nhìn trúng hai mặt dây chuyền xanh ngọc nhưng vẫn không có mua, mặc dù Trần gia cũng là thế gia, nhưng nếu so sánh với Mục gia, dù hai chị em bà cùng gả vào hai gia đình nhưng chênh lệch không chỉ kém nửa phần hay một phần, hơn nữa lô hàng xuất ra gần đây của Trần gia gặp chút vấn đề, chi tiêu của bà cũng bị thu hẹp một chút.

Cứ coi như Mục Viêm Khiếu là hậu bối cũng không thể nói với bà những lời như vậy! Bà là trưởng bối! Hơn nữa lúc trước Mục Viêm Khiếu không thèm đếm xỉa tới bà, bây giờ bị mù, còn muốn tiếp tục làm như vậy sao?!

“Viêm Khiếu, sao mà con lại nói chuyện với dì của mình như vậy?” Bà Trần sắc mặt nặng nề một chút, rồi lại che miệng cười: “Có phải lâu quá không gặp dì nên xúc động quá rồi phải không? Tới đây, dì với con cùng nhau ôn chuyện.”

Ánh mắt Mục Viêm Khiếu lạnh lẽo.

Người chung đều chú ý động tác của Mục Viêm Khiếu.

Trong lúc mọi người nghĩ là Mục Viêm Khiếu sẽ không có hành động gì, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên tiến về phía trước, vòng qua Mục Tứ và Trần Du Hạc, trực tiếp đi tới trước mặt bà Trần.

“Dì à, cho dù không nhìn thấy dì, nhưng nghe tiếng hình như là dì không khỏe lắm. Khi về đừng tiết kiệm tiền, đi lầu bốn mua chút đồ bồi bổ cho mình đi. Cháu trai không cần dì quan tâm.” Mục Viêm Khiếu lạnh lùng mở miệng. Người xung quanh thì hai mắt đều trợn trừng.

“Ai nha hắn đi tới thật kìa!”

“Tôi nói a! Mục đại thiếu thật thần kì! Nhìn qua không giống như không nhìn thấy gì a!”

“Ách! Đúng vậy a, không thể không nói Mục đại thiếu là ông trời đặc biệt gửi đến để đả kích chúng ta hay sao? Tiểu gia thật là bội phục!”

“Nhưng mà, chắc là Mục đại thiếu đã dùng cách gì đó?”

“Stop đê... liên quan gì đến cậu? Tôi hỏi cậu, nếu đổi lại là cậu, cậu có thể giống như Mục đại thiếu sao? Nhất định không thể thuận lợi như vậy!”

“Phi! Lão tử không thể, chẳng lẽ cậu có thể?! Chỉ có Mục đại thiếu có thể!”

Trần Du Hạc nghe chung quanh bàn luận xôn xao trong lòng lửa giận bừng bừng, hắn định làm xấu mặt Mục Viêm Khiếu trước mặt mọi người, nhưng bây giờ bị bêu xấu người lại là mẹ hắn, mà Mục Viêm Khiếu lại được người ta hâm mộ?!

Vừa nghĩ như thế sắc mặt Trần Du Hạc liền âm trầm, trong lúc mọi người không chú ý, một cái chân hướng về đùi Mục Viêm Khiếu đá vào, cùng lúc đó, bà Trần sắc mặt xanh mét giơ tay, định tát vào mặt Mục Viêm Khiếu.

Truyện Chữ Hay