Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

chương 10: suối nước nóng tình yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không thể không nói Trần Du Hạc và bà Trần thật sự là người một nhà, khi người đối diện làm bọn họ mất mặt hoặc là không thích người ta, là ngay lập tức muốn động tay động chân, thể hiện sự tồn tại của mình một chút hoặc và cảm thán sự ưu tú của chính mình.

Nhưng mà đổi lại thời điểm trước đó, khi mẹ con bà Trương dù vụng trộm ăn bám như thế nào cũng không dám động tay chân như vậy với Mục Viêm Khiếu, bản thân Mục Viêm Khiếu đã từng học qua các loại võ, về phương diện này thật sự quá mạnh mẽ, cho nên dù động tay chân cũng chỉ có chính mình xui xẻo.

Nhưng hôm nay không giống như trước nữa, bà Trần và Trần Du Hạc đều nghĩ như vậy.

Lúc trước dù Mục Viêm Khiếu có lợi hại, trâu bò thế nào, nhưng lúc này đã bị mù rồi! Một người vừa bị mù, đừng nói đánh người, tới chuyện bước đi, ăn cơm và các hoạt động bình thường khác đều bị hạn chế, vì vậy nếu xuống tay lúc này, tuyệt đối là một cơ hội vô cùng tốt.

Bà Trần và Trần Du Hạc cứ như vậy mà ra tay, trong lòng bọn họ mong đợi Mục Viêm Khiếu sẽ bị tát hoặc bị gạt ngã. Mà mọi người vây xem hầu như thở cũng không dám thở mạnh, cảm xúc trong lòng có chút xoắn xuýt.

Mọi người ở đây cho là Mục đại thiếu làm gì cũng bị trúng một hai cái, bỗng nhiên Mục Viêm Khiếu cười lạnh một tiếng, lui về sau nửa bước, trực tiếp vươn tay trái chính xác nắm lấy vai phải Trần Du Hạc, dùng sức một chút liền đem Trần Du Hạc kéo đến trước mặt mình, tay phải ngăn lại chợt đẩy hắn về phía trước, liền nghe thấy tiếng bạt tai chát chúa vang lên, quất vào mặt Trần Du Hạc.

Vẹt Lâm U lúc này đứng trên bả vai Mục Viêm Khiếu lắc đầu: “Người nào ngu ngốc nha ~ cậu ngu ngốc ~ cậu và mẹ cậu đều rất ngu ~ tiểu gia chẳng qua là không nhìn thấy ~ cũng không phải là không còn cảm giác ~ a ha ha ~ két két két ~”

Quần chúng vây xem: ” 【 =口=|||】...” Tôi nói a... Lần đầu nghe thấy vẹt kêu bá đạo mãnh liệt điên cuồng như vậy, chỉ thiếu thuận miệng đọc thành bài vè!!!

Mục Viêm Khiếu đối với vẹt nhà mình bị bệnh thần kinh đã có tám mươi phần trăm miễn dịch, lúc này nghe nó thuận miệng gieo vần như vậy cũng chỉ khóe miệng co rút mãnh liệt, hít sâu một hơi nhịn xuống.

Rồi sau đó liền trực tiếp ngẩng đầu hướng về bà Trương và Trần Du Hạc nói: “Dì nhỏ, còn có lão tam, điều gì làm cho các người tưởng rằng bây giờ tôi yếu thế, các người có thể tùy tiện xuống tay? Tuy nói mắt tôi hiện tại đã mù, bên cạnh cũng cần có người đi theo, tuy vậy cũng không đến phiên các người trước mặt tôi làm ra chuyện như vậy. Lão tam tôi không muốn nói tới, sau này hắn có thể tự mình chỉnh đốn. Nhưng mà dì nhỏ à, đây là lần đầu tiên của dì, tôi hy vọng đây cũng là lần cuối cùng, dì lớn tuổi lại còn là trưởng bối, nhất định phải biết, nếu không chuẩn bị kĩ càng không có sơ hở gì, thì dù cho có đau tim quặn phổi hay là tức gan, cũng nhẫn nhịn trước rồi hãy nói.”

Bình tĩnh nói ra những lời này, Mục Viêm Khiếu liền trực tiếp xoay người rời đi, mà Lâm U đứng trên vai Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên ngoái cái đầu xanh nhạt lại, gào thét một câu: “Thấy ngu chưa! Chủ nhân nhà tôi bằng ba người các người! Lấy một chọi mười! Mau tới quỳ liếm!!!”

Quần chúng nhà giàu vây xem: “!!!” Mới nhìn thấy động tác đẹp trai của Mục đại thiếu đã thấy chấn động rồi, lúc này không biết vì sao nhìn con vẹt kia ngược lại còn run lẩy bẩy hơn a! Kia thật sự là vẹt sao?? Thật vậy sao?! Nếu như vẹt đều nói vè điêu luyện như vậy, còn có thể đả kích người và vân vân, bọn họ cũng muốn a!!

“...Ách, sáng mai tiểu gia đi chợ chim xem một chút!”

“Hắc! Cậu có thấy mình ngu chưa? Muốn một con chim giống với con trên vai Mục đại thiếu? Đách cược một chiếc xe, cậu tìm không được!”

“Ách! Tiểu gia cho anh đánh cuộc! Cược một chiếc xe! Gia khẳng định cũng có thể tìm được một con vẹt trâu bò như vậy cho anh xem!!”

Khi nhìn thấy mấy vị con nhà giàu bên này tranh cãi đến đỏ mặt, Chu Việt bên kia vẫn còn trong tình trạng mất hồn đi tới, nghe được bọn họ tranh luận, ha hả hai tiếng: “Vương Tam, nhận thua đi, anh khẳng định tìm không được con vẹt như vậy, nó vừa mới cướp cái thẻ bạc của tôi. Lão tử dù chết cũng không tin còn con vẹt khác cũng làm được chuyện cực kỳ bi thảm như vậy!!

Vì vậy một đám con nhà giàu đồng loạt sửng sốt, cái vị được gọi Vương Tam kia tái hết cả mặt, “Chu ca, anh nói nó còn có thể ăn cướp?! Ai u tôi nói a! Tiểu gia muốn con vẹt như vậy chết đi được! Thật muốn chết đi được a!! Nói không chừng còn có thể cùng Mục đại thiếu ghép thành một đôi!!”

Quần chúng: “...” Ha hả.

Đám nhà giàu kia đối qua đáp thật tiêu sái, bị mất mặt một lần cũng đúng, mẹ con bà Trần rất có thâm ý lắc đầu rời đi.

Hôm nay nhìn vở kịch này thật sự là đặc sắc vô cùng, trở về nhất định phải khoe khoang, nhất định sẽ đặc biệt thú vị. Nhưng ngoại trừ việc đó ra, một màn hôm nay của Mục đại thiếu thật sự làm cho người ta phải mở to mắt, quả nhiên là gặt hái được rất nhiều, có chút khí thế.

Thật ra mắt không nhìn thấy thì đã sao? Bên cạnh Mục đại thiếu cũng không phải không có ai, năm vệ sĩ Mục gia kia trong vòng luẩn quẩn này vô cùng có danh tiếng, mà cho dù không có họ, Mục gia vẫn còn một lão thái gia vững như núi Thái Sơn ở phía sau, vì vậy nếu chỉ vì Mục Viêm Khiếu mù mà cho rằng Mục gia không còn ổn định, đó mới là ý kiến nông cạn vô cùng, sau này sẽ chuốc lấy thiệt thòi lớn!

... Ngô, bất quá, Mục đại thiếu sao có thể làm được như vậy? Tại sao không thể nhìn ra chút vấn đề nào?

Lúc này ở cửa hàng cách đó không xa, trong khu nghỉ ngơi, Vương lão thái gia vừa vuốt vuốt cây huyết ngọc hạch đào trong tay vừa hướng Mục lão thái gia lắc đầu cười: “Cái lão hồ ly này! Tôi nói tại sao Mục Đại xảy ra chuyện lớn như vậy ông lại còn có tâm tư cùng tôi ở đây uống trà đi dạo, suy nghĩ cả nửa ngày thì ra là tới giết gà dọa khỉ? Ông nói ông rốt cuộc tu tâm tích đức kiểu gì mà lại có một đứa cháu như Viêm Khiếu chứ, Mục gia có nó trông coi, ông bây giờ dù chết cũng có thể cười a!”

Mà Mục lão thái gia nghe vậy cười hắc hắc gật đầu: “Làm sao, tôi chính là cao hứng tôi có một đứa cháu như vậy, ông có bản lĩnh thì cũng sinh một đứa đi?”

“Thật ra thì trước hôm nay tôi vẫn còn có chút lo lắng, dù sao Viêm Khiếu mới mù bốn ngày thôi, tôi lo nó không chịu nổi đả kích này. Nhưng mấy ngày nay nghe Mục Nhị nói Viêm Khiếu khôi phục không tệ, tôi mới có tinh thần ở đây xem trò, nhìn như vậy, mới an tâm không ít.” Lúc nói trên khuôn mặt cười nói của Mục lão thái gia thay bằng một nụ cười khổ:

“Vương lão đầu, ông đừng hâm mộ tôi, thà rằng Viêm Khiếu nhà tôi cũng giống như Vương Tam nhà ông không quá xuất sắc, chỉ cần thân thể mạnh khỏe không có chuyện gì, tôi dù có chết cũng vui mừng! Vợ con tôi mất sớm, khi đó Viêm Khiếu mới mười tuổi, Viêm Minh cũng mới năm tuổi, Viêm Minh có thể dụ dỗ mang theo, nhưng Viêm Khiếu khi đó có một thời gian làm cho người ta lo lắng không xong.”

“Hiện tại ông nhìn xem, hỗn tiểu tử kia lúc trước, gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương, gặp trẻ con cũng dọa cho phát khóc! Khi đó tôi dùng tất cả mọi cách cũng không thể nào làm cho nó ôn hòa hơn một chút, thậm chí tôi còn lo, tiểu tử này cả đời cũng không tìm được người nguyện ý cùng nó sống chung!” Mục lão thái gia thở dài: “Hôm nay nhìn sắc mặt nó ôn hòa nhiều đi thật tốt, không chừng trải qua chuyện lần này nó có thể thay đổi một chút? Tôi cũng không cần cái gì, chỉ hy vọng mắt nó lại có thể nhìn thấy, nếu thật sự không nhìn thấy nữa... Có người nguyện ý chăm sóc nó, cũng được rồi.”

Vương lão thái gia nghe vậy vội vàng vỗ vỗ vai Mục lão: “Ông xem ông đang nói cái gì kìa! Viêm Khiếu tốt như vậy, tại sao ông nói nó cứ như một đứa trẻ thế, mắt như vậy thì có làm sao? Lão đệ tôi có chút quen biết bên Châu Âu, tìm cho ông bác sĩ nhãn khoa tốt nhất thế nào? Về phần chuyện có người bên cạnh? Đứa cháu nhà ông là Vương lão ngũ nạm kim cương(chỉ những người đàn ông độc thân giàu có)! Dù có lạnh lùng một chút, cũng có một đống người tranh nhau tìm tới! Tâm tư rối rắm con mẹ nó!”

Mục lão thái gia nghe vậy há miệng, không nói được gì nữa. Xa xa nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của cháu trai và bóng xanh nhạt trên vai hắn, ánh mắt có chút mong chờ.

...

Sau nửa giờ, đứng trước suối nước nóng, vẹt Lâm U trừng trừng hai mắt như hạt đậu đen không thể tin nhìn lên nam nhân vẻ mặt tươi cười, trong lòng điên cuồng gầm thét: Ông trời, mau giải thích cho tôi, cánh gà nướng và Haagen-Dazs đâu?! Cơm trưa đâu?! Giữa trưa không ăn cơm mà còn chạy đến suối nước nóng, chủ nhân, anh bị bênh thần kinh sao!!!

Hơn nữa, đây không phải trong điểm, trọng điểm là hiện tại trời còn đang mưa! Quan trọng hơn một chút chính là, tại sao em trai không đáng tin của anh cũng ở đây?!

Lúc này giống với tâm tình Lâm U còn có nhị thiếu Mục gia Mục Viêm Minh. Có cho hắn nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, tại sao hắn chỉ lén lút lười biếng một chút muốn đi suối nước nóng mà thôi, cũng bị đại ca bắt được!

Trời mới biết bây giờ là mười hai giờ trưa được chứ, phàm là người bình thường một chút, chẳng lẽ không nên dùng cơm sao!!!

Mục Viêm Khiếu coi như nhắm mắt cũng có thể cảm nhận không khí quỷ dị xung quanh. Không biết tại sao hắn thậm chí còn tưởng tượng, lúc này em trai sốt ruột kia và con vẹt thần kinh đều đang nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt không chừng đều là giống như chịu tang cha mẹ.

Vì vậy, Mục đại thiếu cực kỳ hiếm có, tâm tình vui vẻ ‘phốc’ một tiếng, trong nháy mắt Lâm U và Mục Viêm Minh cứng ngắc lại, sau đó Lâm U tiểu gia hoàn toàn nổi giận: “Ông trời!!! Có người tắm rửa cho anh rất giỏi a!! Có người chà lưng không nổi a!! Có bản lãnh sau này anh tự mình ăn cơm, đi ngủ, đánh em trai! Gia muốn chiến tranh lạnh với anh!! Cánh gà nướng và Haagen-Dazs của tiểu gia đâu?!”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy càng cười không kiêng dè ai, sau khi cười xong mới đưa tay ngoắc phía sau: “Bưng lên đi, thuận tiện chuẩn bị lều luôn.”

Mà lúc này nhị thiếu Mục gia nhìn anh hai nhà mình rõ ràng là tâm tình khoái trá đi trêu chọc vẹt, tát mặt mình một cái, thấy đau đớn mà khiếp sợ.

“Ta nói, tiểu gia vậy mà không phải đang nằm mơ?!” Từ khi nào mà anh hai hắn cũng có vẻ mặt tươi cười giận dữ như vậy? Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, con vẹt kia đang nói cái gì? Nghe không lầm thì nó đang uy hiếp anh hai, hơn nữa còn đòi ăn cánh gà nướng và Haagen-Dazs sao?

“... Tao nói, mày không cảm thấy, ăn cánh gà giống như đang gặm cánh của mày sao, không cảm thấy khác nhau sao?” Mục nhị thiếu lẩm bẩm. Ngay lập tức nghênh đón một đôi mắt nhỏ như hạt đậu mà vô sùng sắc bén lẫn hung ác!

Truyện Chữ Hay