Tiểu Binh Truyền Kỳ

chương 214: sát nhập ngân ưng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sĩ quan này là người máy trí năng cao cấp tiến hóa, anh ta mặc dù không rõ chủ công của mình biết người máy tàn sát đồng bào của anh ta sẽ có phản ưng gì, nhưng hiểu nhất định sẽ không vui.

Chỉ là mình là quân nhân, không thể nói dối chủ công, cho nên thành thật bẩm báo tất cả mọi chuyện.

Nhìn thấy tình hình máu thịt bay khắp chiến hạm, Lam Mộng Vân sắc mặt lập tức tái xanh nôn ọe không thôi, nếu như không phải cơ thể này của cô ấy là máy móc, e rằng cô ấy sẽ ói ra hết mật xanh mật vàng trong người ra.

Những người máy khác căn bản không để ý đến, Đường Long con người duy nhất trên cứ điểm Ngân giáo, chỉ chau mày một chút, tình huống ghê rợn hơn hắn cũng đã nhìn thấy qua, bị vị sĩ quan huấn luyện người máy huấn luyện mất cảm giác rồi.

Đường Long chau mày không phải là vì giận chuyện người máy tàn sát con người.

Đây là chiến trường, đánh nhau kẻ sống người chết, không có sự khác biệt con người hay không, có chỉ là trận doanh khác nhau mà thôi.

Điều Đường Long lấy làm lạ, thời buổi bây giờ lại có người sử dụng con người để lái chiến hạm, cho dù biên chế của mình một nửa người máy một nửa con người này của mình, cũng là độc nhất vô nhị, lại có vài trăm chiếc chiến hạm nào tất cả các thành viên đều là con người?

Ừ? Mấy trăm chiến hạm ở đây đều như thế, không hàng triệu chiến hạm thần bí kia đều là do con người điều khiển sao?

Như thế xem ra, thế lực phía sau hạm đội thần bí kia thật là kỳ lạ!

Nên biết trong thời buổi người máy có khắp nơi, cho dù là kẻ tự nhận là con người là cao nhất, cũng sẽ không cự tuyệt để người máy đảm nhận vai trò binh lính.

Loại người này tuyệt đối sẽ sử dụng lượng lớn người máy, bọn họ xem người máy là công cụ.

Nhưng Đường Long lại nghi ngờ, nếu như chiến hạm thần bí này toàn bộ do con người điều khiển, vậy sao bọn họ có thể trong cuộc chiến siêu cường độ kiên trì lâu như thế?

Bình thường con người gặp phải cuộc chiến siêu cường độ, không đến , tiếng đồng hồ, toàn thân sẽ mệt mỏi rơi rụng.

Nhưng bây giờ bọn họ đánh đã gần tiếng, hỏa pháo vẫn mạnh liệt như thế, khí thế chỉnh thể không giảm ngược lại tăng lên, sao lại có chuyện kỳ lạ như thế?

Lúc Đường Long đau đầu suy nghĩ nguyên nhân, Phượng Sương chỉ vào màn hình nói: “Chủ công, biết được lai lịch của những chiến hạm thần bí này rồi, chủng loại chiến hạm là chiến hạm Hắc Minh, thuộc quân đoàn Đế quốc Uy Thần.”

“Đế quốc Uy Thần?! Quốc gia chính thể hợp nhất?! Bọn họ không phải ở phía khác của vũ trụ sao? Sao lại chạy đến đây? Nên biết chỗ kia của bọn họ và chỗ này của chúng ta, không chỉ cách xa ngàn dặm đơn giản như thế!” Đường Long kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, tư liệu quả thực đã chứng thực chiến hạm Hắc Minh thuộc về Đế quốc Uy Thần.” Phượng Sương chắc chắn nói.

“Mẹ nó, Đế quốc Uy Thần dao lại có thể vươn tay ra xa như thế được? Làm muốn xâm chiếm Đế quốc Ngân Ưng vùng biên vũ trụ sao? Bọn họ làm sao nhảy được khoảng cách xa như thế? Hơn nữa còn không bị người nào phát hiện? Xì, không thèm lo nhiều như thế, tiêu diệt toàn bộ bọn họ.” Đường Long vừa lầm bầm vừa nhìn tình hình cuộc chiến.

Phát hiện cuộc chiến đã đi vào giai đoạn khốc liệt, mặc dù đội cảm tử chiến hạm Hổ Kình và quân Đại Đường của mình đã gây ra tổn thất cho quân Uy Thần hơn ngàn binh lực, nhưng quân Uy Thần gần ngàn binh lực hỏa pháo vẫn còn rất mạnh.

Mà bây giờ chiến hạm Hổ Kình phần lớn đều đi dọn dẹp thủy lôi ở phía sau, khiến cho chỉ còn có mình quân Đại Đường của mình ở tiền phương chống giặc.

Nếu như còn không nghĩ ra được cách giải quyết, bồ đội tiền tuyến của mình sẽ bị tiêu diệt sạch, nên biết triệu quân tiền tuyến bây giờ chỉ còn lại , ngàn, trận hình vốn dì dày đặc bây giờ cũng trở nên thưa thớt.

Đường Long sau khi suy nghĩ, liền vừa chỉ vào mười mấy tọa độ trên trận hình của địch trên màn hình, vừa nói: “Ra lệnh chiến hạm Lôi Thần nhắm bắn liên tục những tọa độ này, sau khi bắn xong, tiếp tục bắn hỏa pháo vào những điểm này cho ta.”

Đồng thời hắn sau khi chỉ thêm vài tọa độ nói: “Ra lệnh phó chủ pháo cứ điểm nhắm bắn liên tục vào những tọa độ này, sau khi phó chủ pháo bắn xong, phó pháo cứ điểm và chủ pháo tất cả các chiến hạm, lập tức tiến hành tấn công mở rộng những tọa độ này.”

Theo mệnh lệnh của Đường Long được truyền xuống dưới, mấy trăm ngàn chiến hạm Lôi Thần núp phía sau cứ điểm, lập tức mạo hiểm có thể bị bắn hủy, rời khỏi sự bảo vệ của cứ điểm Ngân giáp, đồng thời xếp thành hàng ở phía sau, điều chỉnh tọa độ, đưa nòng pháo nhắm bắn vào những tọa độ mà Đường Long đã chỉ kia.

Mà cứ điểm Ngân Giáp cũng mở giáp bảo vệ khẩu phó chủ pháo, để lộ những nòng pháo sáng choang.

Còn về những chiến hạm của mình nằm trong tầm bắn, sớm đã nghe lệnh rời khỏi.

Mặc dù trận hình vốn đã thưa thớt, vì sự di chuyển của chiến hạm mà để lộ ra vài chỗ trống, nhưng quân Uy Thần lại không thể tiến vào, vì bồ đội trung quân Đại Đường, dùng hỏa pháo bắn liên tục chặn những chỗ trống này lại.

Lệnh của Đường Long vừa xuống, hạm pháo Lôi Thần lập tức bắt đầu xếp hàng tấn công.

Mấy trăm ngàn quả cầu ánh sáng, không ngừng nghỉ bắn về phía mười mấy tọa độ đã cài đặt kia.

Chú ý một chút thì có thể phát hiện, những mục tiêu tấn công này, vừa đúng là dãy giáp ranh với trận thế quân Uy Thần.

Chiến hạm Hắc Minh bị hỏa lực mạnh tấn công, cho dù thân thể mạnh đến đâu cũng không thể thoát khỏi bị nổ tung, mà những chiến hạm Hắc Minh may nắm thoát được kiếp nạn này, đương nhiên là núp vào trong trận thế, nhằm né tránh hỏa pháo vô cùng vô tận bên cạnh kia.

Chiến hạm Hắc Minh ở xung quan, chỉ là kinh ngạc hỏa lực lợi hại của quân địch, căn bản không ý thức được, trước sau trái phải trên dưới tất cả các hướng của đồng đội mình đều gặp phải tình hình như thế.

Cả trận thế của quân Uy Thần, đã bị hỏa lực của hạm pháo Lôi Thần bức lại thành một thể hình cầu.

Trên kỳ hạm ở vùng chính giữa quân Uy Thần, một chàng trai trẻ thân mặc bộ đồ quan tướng, toàn thân mập mạp quá độ, vẻ mặt vốn có chút đắc ý, sau khi chú ý đến bản đồ tình hình chiến đấu mới nhất do tình báo của các bộ gửi về tạo thành, lập tức biến sắc nhảy cẫng lên hét lớn: “Không tốt! Toàn quân lập tức rút lui!”

Nhưng lời nói này hiển nhiên là quá trễ, lời vừa mới dứt, khẩu phó chủ pháo đường kính km của cứ điểm Ngân giáp đã bắn ra chùm laser, chùm laser cực lớn, dễ dàng xuyên lỗ lớn trên quả cầu do các chiến hạm Hắc Minh này tạo thành.

Tiếp theo đó là vô số chùm laser, bắn cho quả cầu này loang lổ đầy mình.

Nhưng những chùm laser này mặc dù lượng lớn, mặt tấn công cũng lớn, nhưng do độ phòng ngự của chiến hạm Hắc Minh mạnh mẽ, tổn hại gây ra căn bản không thể so sánh với phó chủ pháo của cứ điểm.

Nhưng cho dù như thế, cũng khiến đường đường quân Uy Thần ngàn binh lực, trong nháy mắt mất đi gần ngàn binh lực.

Sĩ quan chỉ huy trẻ mập mạp kia cùng với thuộc hạ của anh ta, đều ngây ngốc nhìn số liệu tổn thất hiển thị trên màn hình.

Mãi một lúc sau sĩ quan trẻ mập mạp kia mới thở phào, sau đó chớp mắt, nhìn hình ảnh cứ điểm Ngân giáp, giọng u ám khẽ nói: “Thì ta thật là ngươi tl. Cái tên đáng chết, ngươi chiếm vị trí thứ nhất của trò chơi rồi rời khỏi trò chơi, khiến cho ta cho dù số điểm hơn ngươi, cũng không được người khác thừa nhận là đứng thứ nhất.

“Nếu như ngươi không đi vào trò chơi nữa, vậy thì hãy để ta đánh bại ngươi trong đời thực. Chờ đó, cuộc chiến này chỉ là món khai vị mà thôi, sau này ngươi sẽ biết.”

Sĩ quan trẻ mập mạp kia sau khi lầm bầm đến đây, nói với phó quan trung niên cách xa mình vài mét ra lệnh: “Ra lệnh toàn quân lập tức rút lui.”

Phó quan trung niên kia ngây người, nhưng anh ta cũng rất nhanh phản ứng lại khuyên giải: “Thưa quân đoàn trưởng, bây giờ quân chúng ta mặc dù ở vào thế yếu, nhưng dưới sự chiếu rọi vinh quang của thần, quân ta nhất định sẽ giành thắng lợi, quân ta không phải là còn có vũ khí bí mật mà thần ban tặng còn chưa sử dụng sao? Chỉ cần chúng ta …”

Phó quan trung niên còn chưa nói xong, thì đã bị sĩ quan trẻ mập mạp kia quát lớn: “Câm miệng! Lẽ nào ngươi đã quên toàn quyền mà trước khi xuất phát thần đã trao cho ta tự chủ sao? Bây giờ không phục với mệnh lệnh của ta ngược lại còn cở đó xiên xỏ, ngươi là có ý gì đây? Lẽ nào ngươi muốn vi phạm ý chỉ của thần sao?

Phó quan trung niên kia nghe thấy lời này, lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, vô cùng sợ hãi nói: “Xin quân đoàn trưởng tha thứ cho sự vô lễ của thuộc hạ, thuộc hạ trung thành đối với thần, căn bản không dám làm trái ý chỉ của thần.”

“Hiểu thì tốt, phục tùng mệnh lệnh, lập tức rút lui.” Sĩ quan trẻ mập mạp kia mặc dù nói như thế, nhưng anh ta đã quyết định thay thế cái tên lắm lời này.

Phó quan chỉ là cái loa của cấp trên, làm gì có quyền nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên.

Đường Long vốn còn muốn nhân cơ hội này tấn công, vô cùng ngạc nhiên phát hiện, những chiến hạm Hắc Minh kia không thèm lo lắng đến sự tập kích của hòa pháo, cứ như thế trực tiếp khởi động chức năng nhảy, cũng không sợ dẫn đến sự hỗn loạn của không gian.

Nên biết tiến hành bước nhảy không gian trên chiến trường đạn pháo bay vèo vèo, % là bị không gian

kéo rách đi vào dị thứ nguyên, vĩnh viễn không thể trở lại.

“Bọn họ bị đánh đến ngu người rồi sao? Lại cứ như thế tiến hành bước nhảy rời đi.” Đường Long nhìn thấy mấy trăm ngàn chiến hạm Hắc Minh hỗi nãy vẫn còn tồn tại, bây giờ thì chỉ còn lại không gian vô số xác chiến hạm, bất giác có chút ngẩn ngơ hỏi người kế bên.

“Chủ công, thuộc hạ cho rằng, theo lý, cho dù thất bại, cũng không thể toàn thể nhân viên ở chiến trường tiến hành bước nhảy không gian.”

“Vì chỉ trong tình huống bắt buộc phải chết, mới lựa chọn đi vào dị thứ nguyên nơi không ai biết sẽ có kết quả gì. Hơn nữa không biết chủ công có chú ý được hay không, lúc nãy trong hỗn loạn kia bọn họ toàn thể tiến hành bước nhảy không gian, lại không có bất cứ một chiến hạm nào vì quá gần với đồng đội mà gây ra không gian gấp khúc.” Phương Băng lập tức nói lên cách nghĩ của mình.

Nghe thấy lời này của Phượng Băng, mọi người tua lại cảnh chiến trường hồi nãy, phát hiện quả thực như thế, Nhiều chiến hạm Hắc Minh cho dù ở sát nhau tiến hành bước nhảy không gian cũng không có bất cứ dị thường gì, biến mất như tiến hành bước nhảy bình thường.

Sau khi phát hiện những chuyện này, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Đường Long càng kinh ngạc nói: “Chuyện này là sao? Bọn họ lại có thể khắc phục được hạ chế của bước nhảy không gian?! Chuyện này căn bản không thể nào!”

Đối với sự xuất hiện của kỹ thuật đột phá hạn chế này, tất cả mọi người ở trên tháp chỉ huy cứ điểm Ngân giáp đều giật mình.

Ngoài Lam Mộng Vân đơn thuần là vì Đế quốc Uy Thần có được kỹ thuạt cao siêu như thế mà giật mình, những người máy khác thì kỹ thuật của kẻ khác cao siêu, càng nhiều là vì kỹ thuật của Đại Đường lạc hậu mà giật mình.

Những người máy này từ lúc có ký ức, đã biết được kỹ thuật của Đại Đường độc bá thiên hạ, điều này cũng là niềm tự hào của bọn họ.

Bọn họ không ngờ kỹ thuật của Đại Đường sẽ có lúc lạc hậu, cho nên lúc này sự đả kích đối với tâm trạng thì có thể suy ra biết được.

Đường Long đột nhiên vui mừng nói: “Ha ha, lại phát hiện ra được một kỹ thuật mới, chúng ta không phải là bắt được mấy trăm chiến hạm Hắc Minh làm tù binh đấy sao? Ra lệnh người của bộ kỹ thuật phải khai quật kỹ lưỡng kỹ thuật trên chiến hạm Hắc Minh cho ta, Đại Đường chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất, chuyển hóa toàn bộ kỹ thuật chứa trong chiến hạm Hắc Minh trở thành kỹ thuật của Đại Đường chúng ta!”

Nghe thấy lời này, mọi người đều vui mừng.

Đúng vây, mình bắt được máy trăm chiếc chiến hạm Hắc Minh, còn sợ kỹ thuật lạc hậu so với người khác sao?

Dựa vào sức mạnh của bộ kỹ thuật Đại Đường, những kỹ thuật mới trên chiến hạm Hắc Minh, rất nhanh sẽ trở thành kỹ thuật của Đại Đường.

Đại Đường cho dù lạc hậu hơn so với người khác, nhưng chắc chắn sẽ đuổi kịp hơn nữa vượt qua tất cả mọi người!

Lam Mộng Vân nghe thấy những lời nói này đồng thời không kích động, vì Đại Đường không có quan hệ gì với cô ấy, mình chỉ là vì muốn tiêu diệt người máy trí tuệ Đường Thống kia mới đến giúp Đường Long.

Hơn nữa do Đường Long không đồng loạt sử dụng chương trình do cô ấy viết ra, khiến cô ấy sản sinh ra cảm giác không được xem trọng, đã khiến cô ấy quyết định sau khi tiêu diệt Đường Thống, sẽ chuyên tâm viết chương trình, dựa vào cơ thể hiện giờ, mình có thể làm việc ngày đêm không nghỉ.

Hơn nữa cô ấy cũng đã quyết định, ngoài việc chuyên tâm làm công việc của mình ra, không thèm lo lắng đến chuyện tranh bá vũ trụ nữa, những chuyện này căn bản không hợp với mình.

Nhìn Đường Long và thuộc hạ của hắn, nhìn thấy cảnh máu thịt đầy trời lại không biến sắc, khiến mình vô cùng sợ hãi, mình quả thực không phù hợp ở cùng với những con người máu lạnh này.

Nhưng, Đế quốc Uy Thần trong miệng Đường Long khiến cô ấy cảm thấy rất hứng thú, vì Đế quốc Uy Thần lại có nhiều kỹ thuật mới như thế, có lẽ Đế quốc Uy Thần kia cũng có những chương trình mới! Đợi sau khi chuyện này kết thúc nhất định phải đi đến Đế quốc Uy Thần một chuyến mới được.

“Chủ công, sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta còn lại triệu ngàn chiến hạm, Đế quốc Hổ Kình còn lại triệu ngàn chiến hạm, Đế quốc Ngân Ưng còn lại triệu ngàn chiến hạm, sức chiến đấu tuyệt đối chiếm ưu thế so với chúng ta, xin hỏi chủ công bây giờ nên hành động ra sao?” Phượng Sương lên tiếng hỏi.

Đường Long cười khà khà vẫy tay nói: “Ha ha, chúng ta vốn đến đây để làm gì, thì làm đó. Toàn quân quay nòng súng cho ta, mục tiêu là Đế quốc Ngân Ưng và Đế quốc Hổ Kình!”

Mệnh lệnh này vừa ra, cơ giáp Liệt Ảnh chuẩn bị trở về lập tức khí thế hung hãn bay nhào đến chiến hạm Hổ Kình.

Cuộc chiến đấu hồi nãy bọn họ mới khởi động, chiến tranh đã kết thúc, bây giờ một bụng tức giận nén nhịn đã lâu, cuối cùng cũng có thể trút giận.

Đường Thống sau khi nhìn thấy dấu hiệu chiến hạm quân Đại Đường quay đầu vừa mắng: “Đường Long chết tiệt, cái tên chết bầm nhà ngươi thật muốn tiêu diệt hết bọn ta sao!” Vừa ra lệnh bồ đội bắt đầu chống lại.

Chỉ là bồ đội tinh nhuệ của anh ta đều phái đi làm đội cảm tử, mà bồ đội còn lại phần lớn phái đi dọn dẹp thủy lôi, có thể lập tức phái ra chỉ có , ngàn binh lực ít ỏi.

, ngàn binh lực này, đối với bồ đội triệu binh lực của Đường Long bất luận là về số lượng hay là tính năng đều chiếm ưu thế, kết quả suy nghĩ chút sẽ biết được, nhìn thấy Đường Thống tức giận điên cuồng điều động quân phía sau chi viện, và liều mạng mắng chửi Đường Long, thì biết được đã xảy ra chuyện gì.

Đạt Luân Tư núp ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, bất giác cười vui vẻ: “Ha ha, hai kẻ xâm lược bắt đầu đánh nhau, đánh rất hay, đánh rất tốt, đánh tuyệt lắm!”

“Bệ hạ, chi bằng chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, sau đó thì ngư ông đắc lợi, thậm chí còn có thể có được hai nước!” Một đại thần theo quân xuất chinh lập tức đề nghị.

“Ha ha ha!”

Đạt Luân Tư cười lớn, mọi người cũng vội cười theo, mà đại thần đề xuất ý kiến kia thì vẻ mặt càng đắc ý.

Chỉ là Đạt Luân Tư đột nhiên ngừng cười, sau đó vẻ mặt lạnh lung nói: “Ngu ngốc! Lẽ nào các người nhìn không ra quân Đại Đường chiếm ưu thế à, không bao lâu nữa thì có thể tiêu diệt Đế quốc Hổ Kình sao? Còn nữa, cho dù bọn họ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, chúng ta cũng không có cơ hội làm ngư ông đắc lợi đâu.”

“Đừng quên vũ khí lợi hại của Đại Đường, cứ điểm Ngân giáp không phải là thứ để trưng bày, uy lực vừa nãy của cứ điểm Ngân giáp các ngươi cũng đã nhìn thấy. Ta có thể đoán chắc, chỉ đơn giản một cứ điểm Ngân giáp cũng có thể đánh bại chúng ta, như thế chúng ta dựa vào cái gì để chống lại bọn họ?”

Lời này của Đạt Luân Tư khiến toàn bộ đại thần sắc mặt buồn bã, yên lặng.

Tình hình khi nãy cứ điểm Ngân Giáp bắn hạm đội thần bí, lần nữa tái hiện trước mắt.

Hạm đội mạnh mẽ như thế, lại bị cứ điểm Ngân giáp bắn đến nỗi khôn sợ sự hạn chế của bước nhảy không gian, trực tiếp nhảy bỏ chạy, từ đó có thể biết được uy lực của cứ điểm Ngân Giáp mạnh mẽ thế nào.

Các đại thần mặc dù lấy làm lạ, Đạt Luân Tư đột nhiên không có ý định liều chết với kẻ địch như trước nữa, nhưng nghĩ đến sức mạnh của Đại Đường cũng không để ý đến.

Nếu như quân Đại Đường đã không thể chống lại, vậy thì mình những người này đầu hàng cho rồi? Mình rất tiếc địa vị và cuộc sống hưởng thụ như bây giờ!

Mình không tin, nương nhờ Đại Đường không thể duy trì được địa vị và cuộc sống hưởng thụ như bây giờ.

Cho dù còn có thể có địa vị, tin rằng địa vị kia cũng chẳng cao được.

Nhưng nếu như không đầu hàng, những người mình này phải làm sao đây?

Bỏ chạy? Còn chạy đến nơi nào được? Lẽ nào đành ẩn cư làm phú ông sao?

Mọi người lo lắng cho tiền đồ của mình đều nhìn quân vương của mình, hi vọng ngài ấy có thể chỉ rõ phương hướng ình.

Đạt Luân Tư sau khi suy nghĩ lên tiếng nói: “Chúng ta đi!”

“Đi đâu?” nghe thấy câu trả lời này, tất cả mọi người đều bất chấp sự khác biệt trên dưới, đồng thời lo lắng hỏi.

“Chúng ta bây giờ còn có hơn triệu binh lực, cộng thêm tài phú mà chúng ta thu thập được, tùy tiện tìm một nơi nào đó sống cuộc sống tự do tự tại.” Đạt Luân Tư trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ cười nói.

“Ý của ngài là nói chúng ta đi làm hải tặc?!” Một số đại thần thông minh kinh ngạc nói.

“Hi hi, bây giờ vũ trụ các nơi đều hỗn loạn, cho dù chúng ta không làm hải tặc cũng có thể làm lính đánh thuê! Tồi tệ nhất chúng ta có thể lấy nhiều binh lực như thế tìm người nương nhờ! Yên tâm, dù gì đi theo ta, ta sẽ không để các người không có cơm ăn.” Đạt Luân Tư cười nói.

Các đại thần yên lặng, bọn họ đều không phải ngu ngốc.

Mặc dù bây giờ có được triệu binh lực, hơn nữa vơ vét được rất nhiều tiền bạc, nhưng không có địa bàn không thể nuôi binh.

Rời khỏi Đế quốc Ngân Ưng, không bao lâu, những chiến hạm này sẽ vì dùng hết năng lượng mà trở thành sắt vụn.

Còn về làm hải tặc? Nghĩ cũng đừng nghĩ, không có quốc gia nào có thể cho phép trong phạm vi thế lực của mình xuất hiện thế lực hải tặc có triệu binh lực cả, tuyệt đối sẽ tận lực tiễu trừ.

Còn về làm lính đánh thuê thì càng kỳ lạ, mặc dù binh lực triệu nhiệm vụ nào cũng có thể tiếp nhận, nhưng thù lao e rằng không đủ để bù cho tổn thất năng lượng!

Nương nhờ người ta, ai mà tiếp nhận một đám chiến hạm người máy hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Đạt Luân Tư! Cho dù chịu tiếp nhận, cũng là cho mình vài chức quan không có thực quyền, cướp đoạt những chiến hạm này, như thế chi bằng ẩn cư làm phú ông còn hơn.

Nghĩ đến những điều này, các đại thần đều biết Đế quốc Ngân Ưng tiêu tùng thật rồi, nên lo lắng đến vấn đề an toàn của bản thân mình.

Nhìn thấy tròng mắt của các đại thần chuyển động loạn xa, Đạt Luân Tư nham hiểm cười, sau đó vẻ mặt cương nghị nói: “Nếu như các người đã quyết định, vậy thì nhân lúc quân địch bây giờ đang đánh nhau, chúng ta lập tức đi thu thập tài sản, nhớ kỹ, tuyệt đối không để lại một phân tiền nào cho Đại Đường!”

“Vâng!”

Các đại thần nghe thấy lời này bất giác vui mừng, lời này của Đạt Luân Tư, là muốn mình đánh cướp sạch Đế quốc Ngân Ưng.

Cũng đúng, nếu như mình đã không cần Đế quốc Ngân Ưng, còn lo đến sống chết của Đế quốc Ngân Ưng làm gì? Dù gì sắp không thuộc về mình nữa rồi, vậy thì còn không nhân cơ hội đánh cướp một phen rồi bỏ đi?

Nhìn thấy thuộc hạ đều dẫn theo , trăm chiến hạm bắt đầu lái về lãnh địa của mình, Đạt Luân Tư bất giác cười hi hi: “May mà ta sớm đã gửi hết tiền tài vào ngân hàng vũ trụ, căn bản không cần đi vơ vét gì, chỉ dựa vào những tài sản này, cũng đủ khiến mấy trăm đời sau của ta sống cuộc sống giàu sang. Hi hi, cũng đừng trách ta bỏ rơi các người, nếu như không phải để các ngươi lại cho Đại Đường trút giận, ta sao có thể chạy thoát được cơ chứ?”

Đạt Luân Tư tự nói đến đây, xông đến máy tính gõ vài cái, sau khi nhập chương trình liền ra lệnh: “Toàn bộ các người nghe rõ cho ta, đợi sau khi ta rời khỏi đây lập tức đầu hàng Đại Đường, sau đó bắn về phía chiến hạm Hổ Kình, tiêu diệt toàn bộ chiến hạm Hổ Kình cho ta!”

Giọng nói do máy tính hợp thành lập tức lên tiếng: “Tuân lệnh bệ hạ!”

Đạt Luân Tư hài lòng gật đầu, dẫn theo vài người máy bảo vệ, rời đi.

Lúc Đường Thống đang ra sức chống đỡ sự tấn công của chiến hạm Đại Đường, quân phía sau truyền đến tin tức khiến hắn ngây người: “Thủ lĩnh, Đế quốc Ngân Ưng đã đầu hàng nương nhờ Đường Long, đang tấn công mạnh liệt quân phía sau của chúng ta!”

“Cái gì?! Đạt Luân Tư cái thằng ngu ngốc! Ngươi có còn tự tôn của một kẻ cầm quyền không hả? Lại chưa đánh đã trực tiếp đầu hàng nương nhờ Đường Long!”

Đường Thống tức giận hét lớn, vốn dĩ hắn còn muốn gửi điện đến cho Đạt Luân Tư, chuẩn bị nhắc nhở hắn đạo lỹ môi hở răng lạnh, nhưng không ngờ rằng, Đạt Luân Tư căn bản không tiếp chiến với Đại Đường, lại trong thời khắc quan trọng đầu hàng Đại Đường!

Mình bị triệu binh lực giáp công, chẳng khác nào ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có?!

Nhưng cho dù chạy trốn được thì có thể chạy đến nơi nào?

Quân Đại Đường là đến từ Đế quốc Hổ Kình, mình không tin quân Đại Đường sẽ không đi chiếm lĩnh quốc gia mà tuyến đường ngăn cản hành quân, hoàn toàn không có nhiều binh lực.

Đường Thống hiểu được chiến hạm Hổ Kình mình cải tạo lại mặc dù lợi hại, nhưng cũng không thể chiến thắng quân Đại Đường, hơn nữa Đế quốc Hổ Kình của mình cũng bị quân Đại Đường bá chiếm, nhìn những người máy trí tuệ bên cạnh hoảng loạn không biết làm sao mới tốt, chỉ biết nhìn mình một cách đáng thương, bất giác thở dài.

Cũng không biết chương trình Lam Mộng Vân thiết kế có vấn đề gì, ngoài hai người máy trí tuệ giao cho Lam Mộng Vân sớm nhất kia có vẻ bình thường, những người máy trí tuệ sản xuất hàng loạt sau này, đại đa số đều là những tên lông bông.

“Hử? Lẽ nào đây là do chương trình của Lam Mộng Vân tác quái? Nhưng tại sao những người máy trí tuệ thuộc hạ của Lam Mộng Vân, lại không có những tính cách xấu này? Không phải Lam Mộng Vân sớm đã đề phòng mình đấy chứ, chương trình giao mình lúc ban đầu chính là có khuyết điểm?”

Đường Thống nghĩ đến những chuyện này bất giác sờ ngực, sau đó khóe miệng nở nụ cười nham hiểm: “Hi hi, ta cũng không phải không có chuẩn bị, cùng lắm thì mọi người chết chung.”

Đường Thống có được quyết định này lập tức ra lệnh cho thuộc hạ: “Gửi tin đến cho quân Đại Đường, ta muốn nói chuyện với Đường Long!” Nhận được mệnh lệnh này, thuộc hạ người máy trí tuệ của Đường Thống hiển nhiên ngây người, bọn họ cho rằng Đường Thống muốn đầu hàng Đường Long!

Sự kiêu ngạo của người máy trí tuệ khiến cho bọn họ không muốn đầu hàng con người, nhưng nghxi đến mình khó khăn lắm mới có được ý thức, nếu vì chiến tranh mà cứ như thế biến mất, thì thật là không nỡ.

Tình hình bây giờ, kẻ ngốc cũng hiểu được phe mình ở vào thế yếu.

Lúc người máy trí tuệ ban bố lệnh của Đường Thống, có thể nhìn ra trong lòng những người máy này, ý thức của mình hiển nhiên quan trọng hơn sự kiêu ngạo của người máy.

Đường Long nhận được tin của Đường Thống, đang ngẩn người nhìn thông tin trên màn hình, đây là thông tin đến cùng với chiến hạm Đế quốc Ngân Ưng tuyên bố đầu hàng, một đoạn hình ảnh gửi cùng đến, nhân vật chính trong hình ảnh đương nhiên là Đạt Luân Tư mặc đồ Hoàng đế.

Ánh mắt Đường Long nhìn Đạt Luân Tư, chính là ánh mắt đố kỵ bộ đồ mặc trên người của Đạt Luân Tư.

Đạt Luân Tư vốn đã đẹp trai, hơn nữa dáng người mẫu, cộng thêm bộ đồ hoàng đế đặc biệt chế tạo tinh xảo của Đế quốc Ngân Ưng, càng khiến cho Đạt Luân Tư giống như một người mẫu chói sáng.

So với đồ mặc trên người mình này, mình quả thật là giản dị.

Nhưng sự không thoải mái của Đường Long chỉ trong chớp mắt đó mà thôi, nghe thất lời nói của Đạt Luân Tư, hắn liền quên đi chuyện này.

Câu đầu tiên của người mẫu chói sáng trước mắt chính là: “Tin rằng Đường Long ngươi cũng đã nhận được thông tin đầu hàng của triệu binh lực Đế quốc Ngân Ưng, Đế quốc Ngân ưng cuối cùng này sau khi đầu hàng, cả Đế quốc Ngân Ưng sẽ rơi vào tay ngươi.

“Tại đây, ta hi vọng Đường Long ngươi nể tình triệu chiến hạm và cả Đế quốc Ngân Ưng, đừng truy nã ta, đương nhiên, truy nã ta cũng không truy nã được, ta sớm đã thay hình đổi dạng rồi.”

Nghe thấy lời này, mọi người đều hiểu Đạt Luân Tư hoàng đế của Đế quốc Ngân ưng này lâm trận bỏ chạy, mặc dù khinh thường hành động của anh ta, nhưng cũng vì dễ dàng có được cả Đế quốc Ngân ưng mà cảm thất vui mừng không thôi.

Vì như thế, Đại Đường sẽ có được một hậu phương vững chắc, không giống như trước kia, lúc nào cũng phải đề phòng hai nước phía sau.

Đạt Luân Tư sau khi nói giao nước cho Đường Long, liền bắt đầu kể chuyện từ lúc mình gia nhập quân đội cho đến khi mình trở thành hoàng đế, những lời này không có mấy người nghe, chỉ là nhìn thấy Đường Long vẫn đang lắng nghe, nên không tắt máy liên lạc.

Mãi một lúc sau, Đạt Luân Tư mới dùng giọng kết thúc nói: “Khà khà, chinh chiến nhiều năm như thế, bắt đầu từ một quý tộc cho đến khi trở thành hàng đế, cuộc đời này của ta cũng tính là huy hoàng, mặc dù ta không bảo vệ được cái ghế quyền lực của mình, nhưng có thể kiếm được nhiều tiền như thế, cũng coi là đã đủ rồi.

“Ha ha, trò chơi tranh bá vũ trụ ta chơi đến đây sẽ không chơi tiếp nữa, Đường Long, xem ngươi có thể đi đến đâu.” Nói đến đây, hình ảnh liền kết thúc.

Đến đây, mọi người càng mắng chửi Đạt Luân Tư.

Cái thứ gì đây? Thất bại lại chuyển hết cả tài sản đi, thật là cái tên đáng ghét.

Đường Long lập tức giận dữ mắng chửi: “Đạt Luân Tư đáng chết! Đầu hàng rồi lại dám lấy tài sản của ta đi? Thật là đáng chết, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Đương nhiên, Đường Long chỉ là trút giận mà thôi.

Hắn cũng biết cái tên Đạt Luân Tư này bây giờ tìm không ra, mặc dù không biết Đạt Luân Tư lấy đi bao nhiêu, nhưng có thể chắc chắn tài sản có con số rất lớn.

Vừa nghĩ đến khoản tiền lớn như thế cứ như thế mất đi, hắn thật sự rất đau lòng, nên biết khoản tiền đó có thể khiến kinh tế của Đại Đường tiến lên một bước!

Mặc dù hồi nãy Đường Long nhìn quân phục của Đạt Luân Tư, lại nhìn bộ đồ cấp tướng bình thường của Đại Đường trên vai không đeo quân hàm của mình, trong mắt lóe lên bất mãn chỉ trong nháy mắt, nhưng đã rơi vào trong mắt của Lam Mộng Vân trong lòng không quan tâm đến tranh bá, một lòng quan sát Đường Long.

Sauk hi phát hiện hành động của Đường Long, Lam Mộng Vân lúc này mới phát hiện, y phục của Đường Long quá lạc hậu so với Đạt Luân Tư cũng là kẻ độc tài.

Không nói đến sự tinh xảo trong chế tạo bộ đồ của Đạt Luân Tư, chỉ đơn giản áo khoác ngoài của bộ đồ đó, còn hơn gấp mấy lần so với bộ đồ trên người Đường Long.

Nếu như không biết Đường Long là kẻ độc tài, chỉ đơn giản ăn mặc như thế của hắn, thật sự cho rằng hắn là một binh lính chán nản xuất ngũ!

Nghĩ đến mặc dù mình không tham dự tranh bá, nhưng dù gì cũng là bạn học một thời, hơn nữa mình muốn đi đến nước Uy Thần, tin rằng sau này không có cơ hội gặp mặt, Lam Mộng Vân nhỏ tiếng hỏi thăm Phượng Sương: “Đường Long không có đồ riêng của mình sao?”

“Uhm? Sao thế? Chủ công có rất nhiều đồ!” Phượng Sương không hiểu nói, cô ấy không hiểu người bạn họ này của chủ công, tại sao hỏi thăm vấn đề như thế.

Lam Mộng Vân không ngờ thị nữ thân cận của Đường Long lại ngu như thế, bất giác không khách sáo nói: “Ta không phải là nói đến đồ bình thường, mà là chỉ đồ phù hợp với thân phận của Đường Long.”

“Các thị nữ thân cận như các ngươi không phải là không chú ý đến sự khác biệt giữa Đường Long và Đạt Luân Tư đấy chứ? Bộ đồ mà Đường Long mặc này, chỗ nào phù hợp với một người thống trị cả một tinh vực rộng lớn?”

Phượng Sương nghe thấy lời này, lôi hình ảnh của Đạt Luân Tư trong ký ức ra so sánh với Đường Long.

Cô ấy lập tức phát hiện ăn mặc của Đường Long rất giản dị, giống như người bị ép xuất ngũ, nhưng vẫn quyến luyến cuộc sống binh nghiệp, không nỡ cởi bỏ quân phục.

Phượng Băng liên kết đồng bộ với Phượng Sương, cùng với Phượng Sương sau khi ý thức được vấn đề này đồng thời gõ vào đầu mình, trách mình không chú ý đến.

Lúc bọn họ tự ý truyền tin tức và hình ảnh Đường Long và Đạt Luân Tư về trong nước, lập tức khiến các Đại thần của Đường Long thầm tự trách mình vô ý, gửi liên lạc nhận tội với Đường Tinh và Tinh Linh.

“Đây đều là lỗi của thần, căn bản không chú ý đến vấn đề hình tượng của chủ công, mong thân vương điện hạ trách phạt.” Các quan viên phụ trách vấn đề Nội Chính như bọn người Ưu Na, lập tức nhận tội với Đường Tinh và Tinh Linh.

Hai người Đường Tinh và Tinh Linh sau khi gia nhập Đại Đường, đều có dữ liệu máy tính của mình, hơn nữa công lao của bọn họ lập được, qua sự tính toán của máy tinh, trực tiếp để bọn họ nhảy lên chức thân vương.

Nghĩ cũng phải, công lao nghiên cứu chế tạo những kỹ thuật kia toàn là công lớn.

Nhưng mèo đen nhỏ lập công lớn nhất, lại không có tước vị gì.

Bởi vì mèo đen nhỏ cho rằng mình không phải người, không thể có được tước vị, nếu không nó chắc chắn cũng là thân vương.

Đường Tinh và Tinh Linh cũng tự trách mình, làm gì trách tội những đại thần kia, chỉ là vì tự trách mình không biết nói sao mới tốt.

Cho nên chỉ có mèo đen nhỏ cười hi hi nói: “Các người tự trách cái gì? Đại ca là một người rộng lượng, căn bản khong chú ý đến những thứ này.”

“Hơn nữa, mọi người chưa từng nhìn thấy kẻ thống trị cấp quân vương nào, làm sao biết được về y phục kém xa như thế? Nếu như không phải lần này nói chuyện với Đạt Luân Tư, e rằng bọn người Phượng Băng, Phượng Sương cũng không chú ý đến điểm này!

“Hơn nữa, bên cạnh đại ca đều là đại thần hết mực trung thành, bọn họ bận tối mắt tối mũi với công việc của mình, làm sao chú ý đến vấn đề này được cơ chứ?

“Người có thể chú ý đến ván đề này lại không thể tiếp xúc với đại ca, cho nên chuyện này căn bản không phải là lỗi của ai cả. Nếu muốn trách thì phải trách đại ca tùy tiện, thật là làm mất mặt Đại Đường chúng ta, người không biết, còn cho rằng Đại Đường chúng ta không có tiền may đồ!”

Nghe thấy mấy câu đầu của mèo đen nhỏ, trong lòng mọi người đỡ hơn được chút, nhưng nghe thấy mấy câu sau thì xấu hổ không thôi.

Đúng vậy! Chủ công của mình, Đường Đường kẻ độc tài khống chế hàng chục ngàn hành tinh hành chính, lại ăn mặc đơn giản như thế, không những mất mặt chủ công, càng làm mất mặt Đại Đường!

Nếu như bị quốc dân biết được, mình thân là thần tử thân cận chủ công, e rằng sẽ bị oán trách thậm tệ.

“Thần sẽ đi triệu tập nhà thiết kế giỏi nhất toàn vũ trụ, thiết kế đồ cho chủ công!” Liêu Bân là người lên tiếng đầu tiên. Hắn chuẩn bị mượn năng lực bộ mật thám của mình, bắt có những nhà thiết kế giỏi nhất vũ trụ về đây.

Liễu Bân mặc dù sớm đã ý thức được y phục của Đường Long rất đơn giản, nhưng hắn vì thể diện của mình, không dám nói vấn đề mà chỉ có những kẻ tiểu nhân mới chú ý đến, tin rằng cũng có rất nhiều đại thần vì lý do này mà không lên tiếng.

Hắn không tin, ngoài mình ra không có người nào chú ý đến vấn đề trang phục của Đường Long.

Còn về vấn đề mèo đen nhỏ nói, nắm giữa tổ chức đặc vụ Đại Đường lâu như thế, chuyện lạ gì mà chưa từng thấy qua? Hơn nữa mèo đen nhỏ mặc dù không có chức quyền, nhưng lời nói ra ngay cả chủ công cũng phải nghe theo, mình có thể coi là chưa từng nghe sao?

“Có những nhà thiết kế giỏi nhất không tiếp nhận mời gọi, vẫn nên để đặc công của bộ tình báo xuất động, bắt cóc họ về đây là tốt nhất, đương nhiên điều này cần quân bộ phối hợp, nếu không chúng ta không thể thuận lợi trở về.” Lăng Lệ quang minh chính đại đề xuất thủ đoạn bao lực.

Truyện Chữ Hay