Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(sáu)
Ta và Đàm Mặc cứ như vậy mà ở bên nhau.
Mỗi ngày đều có đồ ăn ngọt ngào để ăn. Đàm Mặc làm bánh kem so với Đàm mụ mụ còn ăn ngon hơn. Cho nên, ta rất thích Đàm Mặc.
Lên Cao trung, chúng ta cùng nhau ở chung ký túc xá.
Ở Cao trung, bắt đầu có người thích Đàm mập mạp.
Bất quá, không có ai đưa cho hắn thư tình, sau khi ta cùng Đàm Mặc ở bên nhau, cùng không có ai đưa thư tình cho ta.
Tất cả mọi người chắc hẳn đều biết hai chúng ta là một đôi.
Bởi vì, Đàm Mặc luôn muốn kéo tay của ta, thường xuyên đánh lén ta, tuy rằng miệng của hắn rất ngọt ngao, nhưng là trước mặt của mọi người, ta cũng sẽ ngẫu nhiên đẩy tay hắn ra.
Rõ như ban ngày, sao lại có thể làm loại hành động này.
Bị đẩy tay ra, Đàm Mặc liền nhìn ta bằng nước mắt lưng tròng, ta liền không đành lòng đẩy tay hắn ra nữa.
Đàm Mặc nói về sau muốn cưới ta, ta mới không để ý đến hắn, ai muốn hắn cưới ta, hẳn phải là ta cưới hắn mới đúng.
Sau đó, Đàm Mặc bị mang đi, ta thực thương tâm, như vậy rốt cuộc bánh kem ta muốn cuối cùng cũng không đến. Hơn nữa, miệng ngọt ngào của Đàm Mặc cũng không còn nữa.
(bảy)
Ở Đại học ta học ngành thực vật học chuyên nghiệp, mỗi ngày đều ở núi sâu rừng già nghiên cứu hoa cỏ cây cối hoặc ở trên núi cùng tiểu động vật chơi đùa.
Bởi vì thành thị hóa phát triển, ở tinh cầu phát đạt đều không có người đại diện cho rừng cây, ta chỉ có thể xin chỉ giao, mỗi năm ở tinh cầu xa xôi, cư dân thưa thớt cho nên chưa nghiên cứu khai phá tinh cầu.
Thời gian dài không có bánh kem ngon để ăn.
Khi tuổi ta trở thành một Phó giáo sư, tại Đại học ở Tinh cầu Thủ đô dạy học.
Ta có bằng hữu là thợ làm bánh, rất ít thấy Alpha là thợ làm bánh, làm ra các loại ăn bánh ngon, ta thích nhất là món quả xoay ngàn tầng mà hắn làm.
Hắn thực thích ta ăn điểm tâm ngọt mà hắn làm, bởi vì, hắn nói nhìn ta ăn có bộ dáng hạnh phúc làm cho hắn có cảm giác tự hào.
Bánh xoài ngàn tầng:
(tám)
Viên mãn kết thúc một hồi tọa đàm về thành thị hóa xanh, có người gọi ta lại.
"Tống Thực!" Âm thanh của hắn làm cho màng tai của ta có một chút ngứa.
Ta quay đầu nhìn lại, là một mỹ nhân cao gầy, cũng không phải nói hắn giống nữ, mà là một cái loại vượt qua phi giới tính. Mỹ nhân so với ta cao hơn một cái đầu, dáng vẻ nhu thuận, tóc vàng ở sau đầu buộc cái đuôi ngựa, đôi mắt xanh biển chợt lóe mà nhìn ta.
Ta chớp chớp mắt, nghi hoặc mà nhìn hắn, "Chúng ta biết nhau?"
Bởi vì bộ dáng khi còn nhỏ và bây giờ hoàn toàn bất đồng, khi còn nhỏ Đàm Mặc chính là bộ dáng mềm mại như kẹo bông giòn, mỗi lần nhìn đến hắn, ta liền tưởng tượng sẽ đi liếm hắn. Mà mỹ nhân trước mắt chinh là chocolate nhân rượu, nếu ta lại nhìn thì ta sẽ phải say.
(chín)
Soái ca đưa cho hắn bánh kem Black Forest, bắt hắn nhận, ý nghĩa trên mặt chữ!!!
Bất quá, khi đó ta cũng không biết hắn là ai, bởi vì hắn đưa cho ta một hộp bánh kem, rồi bị người ta vội vã kêu đi rồi.
Buổi tối, ta còn cùng với Lư Nặc, cũng chính là bằng hữu làm nghề thợ làm bánh, cùng nhau chia sẽ cái bánh kem này.
Lư Nặc thừa nhận cái bánh kem này so với bánh kem hắn làm còn ngon hơn.
Ta tưởng mỹ nhân này chính là fan của ta, trong lòng có chút ngọt.
Bánh Black Forest:
(mười)
Ta cũng có fans, từ khi ta học Đại học năm nhất tham gia vào diễn thuyết bảo hộ rừng rậm, ta tra lãng thượng liền có một vạn fans.
Ta thực vui vẻ, không nghi tới có nhiều người như vậy muốn hiểu biết về rừng rậm.
Nhưng Lư Nặc nói những người này đến đều vì liếm mặt ta.
Ta mới không tin, tuy rằng bình luận ảnh mặt của ta so với tri thức phổ cập khoa học về thực vật nhiều hơn vài lần.
Ngẫm lại có đại mỹ nhân làm bánh kem ngon là fans của ta, có điểm tự hào.
Edit: nhớ like cho mình nha mn